Hai tiếng sau.

Weibo chính thức của chương trình đăng hai bài thanh minh.

Bài thứ nhất là nói bọn họ mới thấy được phong ba trên diễn đàn, không biết gì, tỏ vẻ khiếp sợ, nhất định sẽ tra rõ chuyện này, cũng nghiêm trị người gọi là nhân viên công tác đã tiết lộ đoạn cut.

Bài thanh minh này từ ngữ nghiêm khắc nhưng người sáng suốt vừa nhìn là hiểu.

Dù là quần chúng không muốn ăn dưa ngày sau nghĩ lại, đúng là cái chương trình này tìm cho mình cái kết quả đăng đoạn cut cũng quá low rồi, ngụy trang bằng hành vi tự phát của nhân viên công tác.

Bài thứ hay là thông báo rằng ba người Chân Giai xin rút lui.

Ba bài thanh minh của họ đều thống nhất với nhau, đều xin lỗi đã chiếm dụng tài nguyên công chúng, bởi vì nguyên do cá nhân nên không thể không rút lui, vô cùng tiếc nuối nhưng nguyên nhân rút lui với suy đoán trên mạng chẳng hề liên quan tới nhau, mong mọi người không cần chú ý chuyện này quá nhiều.


Vô cùng chính thức.

Đương nhiên cũng vô cùng vô nghĩa.

Lui đúng ba người có tin đồn là kéo bè kéo cánh, còn sớm không lui muộn không rút lại chọn đúng lúc mình bị đồn là kéo nhóm nói vì lý do cá nhân, ai tin?

Cũng chỉ là chương trình cho họ chút thể diện thôi.

Tối hôm qua một loạt tin đồn rồi lật kèo nháo oanh liệt mãi mà không lên hot search.

Thế mà sau khi chương trình gửi công văn lên, mười lăm phút sau, #/thiếu nữ theo đuổi ánh sáng bác bỏ tin đồn# liền xông lên hot search.

Tuy vậy ngoài hot search ra, ngoài điều thứ nhất là chương trình làm sáng tỏ, còn lại tất cả đều là phúc lợi fans của Giang Diệp tung ra, không phải đoạn ghép màn biểu diễn của Giang Diệp mà là video 100s Giang Diệp bán manh cắt ghép các loại, đứng lên đầu rất rõ ràng.

Dù sao lần này fans cũng bị ngược đến điên.


Giang Diệp vô duyên vô cớ mà gặp một hồi tai vạ gió bay không nói, chính cô khi làm sáng tỏ còn thể hiện thái độ kiên quyết khiến mỗi fans khi nghĩ lại đều đau lòng không thôi.

[Con bé mới 18 tuổi, những người bịa đặt đó sao có thể ác như vậy chứ]

[Tôi thực sự chẳng dám nghĩ nếu mà chính con bé không làm như vậy, thực sự ngoan ngoãn trở về chờ kết quả của chương trình, có phải dù chương trình chứng minh được cho con bé, cũng sẽ có người nói con bé quay bù, chắc chắn nó xa lánh đồng đội đoạt C?]

[Tôi hiện tại vẫn rất lo lắng cho Giang Diệp, nghĩ tới con bé kiên cường trước máy quay như vậy, có thể sẽ trốn ở trong chăn khóc mà tim mẹ đau quá con ơi!]

....

Trong ký túc xá.

Giang Diệp đang bị fans lo lắng là trùm chăn khóc lóc, lúc này rất hứng thú mà ăn dưa của mình, thoải mái hơn nhiều.


Tuy vậy cô lướt lại lịch sử hot search, nghi ngờ, "Tối hôm qua nháo lớn như vậy mà chưa lên hot search hay sao?".

Hay là chương trình sợ ảnh hưởng không tốt tới cô nên xóa rồi?

Nếu thực là chương trình làm, Giang Diệp thở dài, "Thật là đáng tiếc".

Nếu hôm qua lên hot search hai lần, hiệu quả của màn kịch này trực tiếp lên tới tối đa, nhất định có thể thu hút càng nhiều người tới xem.

"Đáng tiếc cái gì? Không lên hot search không phải chuyện tốt sao?".

Trình Chân vẫn còn sợ hãi, "Cậu không biết tối qua bọn tớ bị dọa chết, sợ cậu thực sự bị treo lên đánh, không xóa được tin đồn nha".

Giang Diệp duỗi tay xoa đầu cô nàng, cười, "Tớ biết, cũng cảm ơn các cậu đã đứng ra nói giúp tớ vào hôm qua. Nhưng lần sau đừng kéo chính mình vào".

Giang Diệp nói, "Nếu chuyện này là thật, các cậu còn đứng thành hàng như vậy, rất dễ xảy ra chuyện".
Trình Chân nói: "Nhưng tớ biết cậu không phải mà".

Giang Diệp nao nao.

"Nếu là chuyện khác đương nhiên tớ tự có phán đoán nhưng tớ dám khẳng định cậu chẳng phải là người như họ nói. Nếu tớ biết họ nói không đúng, vậy tớ nhất định phải nói ra".

Giọng của Trình Chân vẫn kiên định như cũ, "Nếu chúng tớ đều không nói, vậy những người khác làm sao biết được là không đúng đây?".

Ý nghĩa của cô đúng là tre non mới nhú, hoàn toàn chỉ là trẻ con.

Giang Diệp muốn nói rất nhiều chuyện chẳng hề đơn giản như vậy, là nhân vật của công chúng, đôi khi bạn nói càng nhiều, thứ để quần chúng không biết chuyện bàn tán càng nhiều.

Nhưng cô nhớ tới ngày hôm qua ở phòng livestream, một đám lại một đám tiến lên nói giúp cho cô, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Cô vỗ vỗ đầu Trình Chân, cười, "Cảm ơn".
Tuy vậy, trải qua chuyện lần này, độ hot của chương trình khẳng định có.

Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng từ trước tới nay đều đi theo phương châm bảo vệ thực tập sinh, không thể nào có chuyện cắt ghép ác ý được cho nên chuyện Chân Giai làm lần đầu cũng bị giấu giếm.

Tuy vậy lần này bọn họ tự tìm đường chết bôi nhọ Giang Diệp, bị tế trời để kiếm độ hot cho chương trình cũng là đáng.

Dựa vào số lượng theo dõi tăng lên, lần công diễn tới hẳn sẽ có càng nhiều người xem hơn.

Nhưng Giang Diệp vui vẻ chưa lâu, lại lo lắng cho sân khấu của chính mình.

Dựa theo quy củ có từ lâu, thực tập sinh rút lui sẽ bị cắt hơn nửa lượng lên sóng.

Tuy rằng màn biểu diễn của họ, part của Chân Giai không nhiều lắm nhưng nếu cắt hết thì vẫn có chút đột ngột, hiệu quả của toàn sân khấu cũng sẽ bị suy giảm.
Mà nếu chương trình muốn bớt việc, thậm chí có thể cắt luôn toàn bộ màn biểu diễn.

A di đà Phật.

Giang Diệp lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, chỉ mong sẽ không có chuyện như vậy.

....

Chân Giai thực ra không muốn rút lui.

Lúc bị gọi tới nói chuyện, còn la lối khóc lóc, nói chính mình bị vu hãm, chương trình sao có thể chỉ dựa vào mấy bài đăng nhảm mà làm như vậy với cô ấy?

Nhưng biên tập chẳng dao động tí nào, chỉ có cô hai con đường.

Hoặc là rút lui, hoặc là chương trình sẽ dùng acc chính thức công bố hết thảy hành động của cô trong chương trình.

Chân Giai không do dự chọn đường sống.

Chương trình muốn các cô rút lui, cũng không phải chỉ là vì kéo nhóm hay bị đặt thực tập sinh.

Quan trọng nhất vẫn là lúc Chân Giai bịa đặt, trực tiếp bôi đen cả chương trình, trực tiếp ảnh hưởng tới danh dự của chương trình.
Đây cũng chính là duyên cớ mà chương trình lúc này lại phản ứng nhanh như vậy.

Bọn Cù Tinh nếu chỉ có lỗi kéo nhóm thì không tới mức rút lui.

Chẳng qua là đồng phạm với Chân Giai, hơn nữa cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại nữa.

Ngày bọn Chân Giai rời đi chính là ngày cuối cùng của năm cũ.

Ngay cả một thực tập sinh tiễn họ đi cũng chẳng có.

Những thực tập sinh còn lại không phải chuẩn bị tiệc tối tất niên cùng với các cô bạn thì chính là quay video chúc mừng năm mới cho fans.

Mà kể cả không có việc gì đi chẳng nữa, cũng chẳng muốn để ý tới họ.

Dù sao Chân Giai vu hãm không chỉ là Giang Diệp hút fans top 1 mà còn là Giang Diệp được các thực tập sinh ngưỡng mộ nhất trong lòng.

Những thực tập sinh này đương nhiên coi họ là kẻ địch, không tìm họ gây phiền phức đã là tốt rồi.
Bọn họ rời đi không tiếng động.

Trừ bỏ tiếng xấu bên ngoài, bọn họ hình như cũng chẳng mang được cái gì đi từ chương trình.

Mà đêm giao thừa, dư lại 37 thực tập sinh quây quần ăn tất niên.

Vì hiệu quả của chương trình, sủi cảo là bọn họ tự gói.

Nhưng Giang Diệp lại nhớ tới lúc mình còn ở trại trẻ mồ côi.

Vì muốn tiết kiệm phí tổn, mỗi một bạn nhỏ đều phải làm việc nên mỗi khi tết tới, cô đều sẽ đi giúp làm vằn thắn.

Lúc ấy, cô còn nhỏ, phải dẫm lên một cái ghế mới cao hơn cái bàn.

Chớp mắt một cái, hiện tại cô cao hơn cái bàn nhiều lắm rồi.

Giang Diệp dính ít bột ở ngón trỏ, cũng hơi suy tư, bỗng nhiên cũng nghĩ nhiều hơn.

Ngay lúc Giang Diệp đang ngơ ra, Trình Chân bên cạnh còn đang rầu rĩ không biết làm vằn thắn như nào.

Cô căng da đầu lên học, viu viu hai cái, gói sủi cảo thành bánh bao.
Đàm Mộng nhìn thoáng qua, tí thì ngã ngửa: "... Đừng nói là cậu còn không biết gói sủi cảo nhé?".

Trình Chân chớp mắt, rất thản nhiên chẳng hề bối rối: "Không biết".

"..."

Đàm Mộng trợn trắng mắt. sau đó nói, "Được rồi, tớ chỉ dạy cậu một lần, học không được thì bỏ đi".

Cô chậm rãi nghiêm túc gói một cái, sau đó hỏi Trình Chân, "Thấy rõ chưa?".

Trình Chân vẫn thản nhiên như cũ, mặt rất vô tội: "Không rõ".

Cô nghĩ trong chốc lát, cảm thấy đây hẳn là vấn đề của Đàm Mộng, "Cậu làm quá nhanh đúng không? Nhanh như vậy tớ thấy thế nào được?".

Đàm Mộng: "...".

Buổi tối hôm ấy, Đàm Mộng dạy Trình Chân hơn mười lần, cuối cùng cô nương mười ngón tay chẳng dính nước này cũng biết gói một cái sủi cảo xinh xinh rồi.

Mà cô nương gói xong, chuyện làm đầu tiên chính là đưa qua cho Giang Diệp bên cạnh xem, "Giang Diệp, cậu xem tớ biết gói sủi cảo nha'.
Đàm Mộng: ....

Ranh con này làm cô tức chết rồi!

....

Chờ gói sủi cảo xong, nhân viên công tác tới thông báo cho các cô.

"Đạo diễn nói, hôm nay là 30 cho nên đặc biệt có phần thưởng cho mọi người".

Nhân viên kia nhìn vẻ mặt mong chờ của thực tập sinh, cố ý kéo dài đôi chút, cuối cùng mới cười tủm tỉm nói, "Chúng tôi thống nhất sẽ trả lại điện thoại cho mọi người, mọi người tranh thủ gọi điện thoại về cho nhà mình đi nhé!".

Nhóm thực tập sinh: ....

Kỳ thực ai cũng lén giấu một cái điện thoài, muốn gọi điện bình thường khẳng định sẽ gọi.

Nhưng lúc này cần thể hiện ra chút cảm động.

"Oa".

"Trả điện thoại sao? Thật sự trả thật nè!".

"Đã hai tháng rồi tớ chưa gọi điện thoại cho mẹ, nhớ bà ấy quá đi hu hu hu cuối cùng cũng được gọi rồi!!".

Giang Diệp: ....

Một đám này kỹ thuật diễn khá à nha.
Kỳ thực gọi điện thoại cho người nhà cũng coi như là tiết mục lừa người của chương trình.

Hơn nữa, còn là ngày đặc biệt như hôm nay, ngày cuối năm, cộng thêm cái này nữa, rất nhiều thực tập sinh chẳng thể về nhà gọi điện thoại, thực sự có thể rơi nước mắt trước máy quay.

Nhưng Giang Diệp vào phòng thu, trầm mặc với máy quay, lại nói: "Tôi có thể không quay đoạn này không?".

Nhân viên công tác sửng sốt: "Làm sao vậy?".

Giang Diệp lại im lặng.

Cũng không có gì, chỉ là cô không quá muốn cho mọi người biết thân phận trẻ mồ côi của mình.

Chẳng phải sợ người khác có thành kiến gì với mình mà là cô cảm thấy, trên thế gian này, có một số việc có thể mang ra ngược fans bán thảm nhưng có một số việc tốt nhất vẫn không nên.

Giang Diệp nghĩ nghĩ, tìm cớ: "Người nhà của em hẳn là sẽ không nghe điện thoại".
Nhân viên nọ vẫn chưa từ bỏ ý định, dù sao Giang Diệp cũng là thực tập sinh top, tương lai nếu phần này không có cô nàng, tổ tiết mục hẳn sẽ bị fans cô nàng đánh mất: "Vậy bạn có quen ai không, bạn bè nè, giám đốc công ty gì đó cũng được".

Giang Diệp nghĩ lại về cuộc đời mình.

.... Ngoài mấy người quen trong chương trình, cô hình như chẳng có bao nhiêu bạn.

Nếu một hai phải nói thì có mấy người bạn ở trại trẻ mồ côi, xa nhau đã lâu vậy rồi ai còn liên hệ lại chứ.

"Được, tôi gọi".

Giang Diệp bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Tuy vậy đoạn này mọi người có thể không phát ra không?".

Nhân viên công tác cười: "Đó là nhiệm vụ của biên tập cắt nối hậu kỳ, không nằm trong phạm vi quản lý của chúng tôi".

Giang Diệp; "... Được thôi".

Giang Diệp cầm điện thoại cũ trên tay, dùng chẳng tốt lắm, lật nửa ngày mới tìm được số máy bàn của viện trưởng trại trẻ mồ côi.
Cô đúng là có hơi nhớ người bà ở cô nhi viện.

Bà của cô không có điện thoại, chỉ có máy bàn do viện trưởng phụ trách nghe.

Tuy vậy hôm nay là giao thừa, bà ấy hơn nửa chẳng ở trong phòng viện trưởng, gọi được thì nói bà à năm mới vui vẻ, chờ qua mấy hôm nữa con tới thăm bà, gọi không được chương trình cũng chẳng thể trách cô.

Giang Diệp bấm gọi.

Điện thoại tút tút vài tiếng, sau có một giọng nam truyền ra: "Xin chào, xin hỏi bạn tìm ai?".

Giang Diệp: ?

Cô sửng sốt một chút, đoán là người mới tới cô nhi viện: "Xin chào, xin hỏi Giang Nhược Thủy, bà Giang có ở đó không?".

"Bà đang xem xuân vãn với các bạn nhỏ rồi".

Đối phương hỏi, "Có cần tôi gọi bà không?".

"A... Không cần", Giang Diệp ném cho nhân viên công tác tôi cũng hết cách, 'Vậy quấy rầy rồi, xin chào".

Nhưng ngay trước khi cô cúp máy, đối phương đột nhiên gọi cô, "Đợi đã".
Hắn im lặng một lúc, sau đó giọng có hơi không chắc chắn hỏi, "Tuy rằng lời này có hơi đường đột nhưng ngại quá, tôi muốn hỏi một chút. Bạn ... có phải Giang Diệp không?".

Chút tâm hự của edit: Kìa, có cái góc áo ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play