Nhân viên công tác bỗng trở nên trầm mặc.

Bây giờ hắn đứng trong hành lang tối, đối mặt với sự chỉ trích của Giang Diệp, người có thói quen dọa người như hắn giờ co quắp không biết phải làm sao.

Giang Diệp vẫn rất chuyên chú nghiên cứu tranh sơn dầu.

Nhưng thấy nhân viên nọ bất động, cô ngừng lại, hỏi: "Hay là anh tới giúp tôi?".

Giọng nói của cô tức thì cao hơn, "Vậy có thể làm phiền anh cầm đèn pin chiếu cao từ bên đó qua bên này cho tôi được không?".

Nhân viên nọ: ...

Tuy giọng của cô nghe rất vô tội nhưng sao hắn cứ có cảm giác bị người ta chơi khăm rồi.

Giang Diệp: "Chắc là không phải rồi".

Cô cười cười, nói, "Anh tới đưa manh mối hả? Cảm ơn anh nha?".

Giang Diệp rất tự giác chìa tay ra.

Nhân viên nọ: ...

Nương theo ánh sáng của đèn pin, có thể thấy được nét mặt cô ngoan hiền, lương thiện nhưng hắn lại có cảm giác lời này của Giang Diệp ám chỉ rằng anh đưa manh mối xong thì có thể đi rồi, đừng ở lại chắn đường xin cảm ơn.


Nói là cho không manh mối cũng chẳng sai.

Nhưng nhiệm vụ của hắn là tới dọa cô cơ mà.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, sau khi hắn dọa cô xong lặng lẽ quay về đường cũ, cùng lúc ấy giả vờ như lơ đãng làm rơi hết tất cả manh mối.

Kết quả người ta còn chả thèm sợ thì chơi cái gì nữa?!

Em có tí tinh thần chơi mật thất có được không? Ít nhất cũng góp cho hắn tí không khí chứ?

Ma bọn họ cũng cần sĩ diện mà!

Đồng đội ở ngoài áp tai vào cửa yên lặng lắng nghe động tĩnh bên kia của Giang Diệp.

Sau khi nghe được Giang Diệp đột nhiên mở miệng nói chuyện, bọn cô tức thì hoảng sợ.

Lâm Tối vỗ vỗ cửa: "Không sao chứ?'.

"Làm sao vậy Giang Diệp? Cậu đang nói chuyện với ai thế?".

"Giang Diệp không điên rồi chứ?".

"Giang Diệp! Đây chỉ là trò chơi thôi! Không cần tẩu hỏa nhập ma chứ! Thật sự không được thì mình còn được gợi ý!".


Giang Diệp: ...

Giang Diệp nói: "Tớ không sao, chỉ là đang nói chuyện với một bạn ma, tìm manh mối thôi".

Nhân viên công tác: ?

Đồng đội: ?

Đương nhiên, vị nhân viên này rất tận tâm với nghề.

Hắn căng da đầu tiếp tục lộ ra nét mặt dữ tợn, dọa cô một hồi sau lại giả vờ làm rơi manh mối. Nhưng khi hắn đinh bò về, chuẩn bị đóng cửa bí mật, Giang Diệp lại chắn tay không cho hắn đóng.

"Ngại quá", Giang Diệp dùng giọng lễ phép nhất nói ra câu kháy nhất, "Cái thông đạo bí mật này chơi khá vui thì phải, có thể cho tôi mượn xem một chút được không?".

Nhân viên nọ: ...

Giang Diệp giơ đèn pin lên, chiếu lên mặt cô.

Mặc dù bình thường là người đẹp nhưng kết hợp với ánh sáng trắng của đèn pin thì rất dọa người.

Nhân viên kia lập tức sợ toát mồ hôi, ngay cả cửa bí mật cũng chẳng đóng nữa, té nhào rồi lết nhanh đi.


Giang Diệp: ...

Không tới mức như vậy chứ.

Dọa cũng không chịu được còn làm NPC mật thất sao?

Giang Diệp cười cười vài tiếng, nhặt các tờ manh mối lên, cầm đèn soi.

Đây hình như là trang đối chiếu mật mã.

Hơn nữa phương pháp đối chiếu này tuy cổ nhưng rất đơn giản, dựa vào thứ tự sắp xếp của các chữ cái sau đó thay thế nó với vị trí của sau ba chữ trở lên.

Đơn giản hơn thì trong 26 chữ cái tiếng Anh, nếu lấy phép dịch chuyển là 3 thì A sẽ biến thành D, B sẽ biến thành E, từ đó suy ra được.

Nếu cô nhớ không nhầm thì cách giải này tên là mật mã Caesar*.

*Các bạn sợt là hiểu ngay nhé, không thì đọc ở đây tui cũng đã đối chiếu với trên mạng để ghép vô cho mọi người dễ hiểu

Ánh đèn pin ngày càng tối.

Giang Diệp hơi giật mình, tính lại thời gian.

Sau khi cô vào phòng này ước chừng cũng chỉ mới mười phút, bây giờ ánh sáng đèn chỉ có thể chiếu liên tục từ hai tới ba phút.
Giang Diệp nhíu mày.

Tốc độ của cô so với tất cả người chơi mật thất hắn không tính là chậm.

Nhưng nếu đèn pin tắt đồng nghĩa với việc họ không tìm được manh mối từ trong bóng tối, vậy cũng tương đương với việc bị nhốt lại trong gian phòng này, qua cửa thất bại.

Nhưng theo như cô tính toán, mật thất này không nên khó như vậy mới đúng.

Chẳng lẽ cách cô làm sai rồi?

Giang Diệp tắt đèn đi, chuẩn bị mở lại để nhìn ánh sáng, đột ngột ánh đèn pin lại chuyển thành ánh sáng tím.

Giang Diệp: !!!

Hóa ra đây mới là cách dùng đèn pin chính xác.

Nãy giờ cô nhìn cũng chẳng có ích!

Giang Diệp lập tức chiếu lên bức tranh cuối cùng kia.

Quả nhiên ở góc trên bên phải lại hiện ra một hàng chữ.

[March 15, 44 BC]

Giang Diệp tức thì hiểu ra vấn đề.

Nhân vật trong bức tranh này chết vào ngày mười lăm tháng ba năm 44 trước công nguyên. Cô đi qua, gõ gõ cửa, nói với các đồng đội, "44BC, các cậu nhập cái này".
Lâm Tối tức thì nhập hết bốn ký tự vào.

Cạch cạch, mật mã chính xác, cửa mở.

Đèn trong hành lang và trong phòng bỗng sáng lên.

Lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, mắt Giang Diệp còn chưa thích ứng được.

Cô dùng tay che mắt một lúc, chớp chớp mắt rồi nhìn về phía các đồng đội sau cánh cửa mở.

"...".

Ầu quao.

Giang Diệp nhướng mày cười cười, "Có thể nói cho tớ biết, mấy cậu là nhóm nhạc nữ đầu tiên biểu diễn xiếc trong giới giải trí Trung Quốc hả?".

Lâm Tối là người không sợ nhất.

Nhưng chính vì cô không sợ nên sau khi trụ cột là Giang Diệp rời đi, lập tức bị đồng đội tóm lấy, bây giờ mới có cảm giác hô hấp thông thuận.

Quá nhất vẫn là Đàm Mộng.

Cả quá trình đều ôm chặt cánh tay của Trình Chân, nắm chặt tới độ tay cô hằn cả vết đỏ.

Nhưng ngay lúc ánh sáng xuất hiện, Đàm Mộng bỗng chốc an tĩnh, sau đó nhanh chóng buông Trình Chân đi về trước, nói, "Tớ nói cậu đừng ôm tớ chặt như vậy".
Trình Chân: ?

Sau khi quay về với đồng đội, Giang Diệp tóm tắt chuyện của mình ở trong hành lang, sau nói, "Trong hành lang này, ngoài mấy bức tranh và trang đối chiếu mật mã trong tay tớ hẳn là không còn gì nữa".

"Cái khóa đằng kia hình như là khóa chữ cái".

"Các cậu có thể đi lên xem xem cần bao nhiêu chữ".

Trình Chân nhận mệnh đi qua thì bấm bừa.

Đàm Mộng đau đầu nói, "... Cậu đừng ấn sai mật mã năm lần rồi lại bị yêu cầu phải 24 giờ nữa mới được thi lại".

Trình Chân: "Không phải chứ, đây cũng không phải đăng nhập vào hệ thống ngân hàng".

Thẩm Tri Ý đứng cạnh Giang Diệp, nhỏ giọng hỏi: "Trên tranh vẽ còn manh mối nào khác không?".

Giang Diệp cầm đèn có ánh sáng tìm tiếp tục chiếu lên tranh: "Tớ đang tìm".

Trực giác cho cô biết mấy bức tranh đằng trước chỉ là trải chăn thôi, bức tranh đồng thời xuất hiện trong trò chơi ghép hình và ở đây mới là điểm chính.
Quả nhiên, ở góc dưới của bức tranh, Giang Diệp thấy được một hàng chữ.

Là một đoạn chữ vô nghĩa.

Giang Diệp vội vàng lôi tờ đối chiếu ra, giải từng chữ một.

"Z đối với C, D đối với A...".

Giang Diệp phiên dịch lại nội dung của đoạn chữ ra đằng sau tờ mật mã.

[Caesar'S death]

Cái chết của Caesar.

Giang Diệp hơi giật mình.

Cô lui về sau mấy bước, nhìn cả bức tranh.

Mười lăm tháng ba năm 44 trước Công nguyên.

Đây là ngày đại đế Caesar của đế quốc La Mã cổ bị ám sát.

Trong trang đối chiếu mật mã này, tựa như chẳng để phiên dịch, càng là để nhắc nhở cô tới chữ Caesar này.

Giang Diệp nói với Trình Chân: "Caesar, cậu thử Caesar xem".

Trình Chân nhanh chóng ấn sáu chữ cái.

Cửa trước mặt hịch một tiếng mở ra.

Vì tiếng quá to nên mọi người theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Tuy vậy lần này không tắt đèn, họ đi vào căn phòng.

Mà ở trên cánh cửa cuối cùng, có treo một tờ giấy.

[Chúc mừng bạn đã đi tới căn phòng cuối cùng. Có thể đi tới được đây, vậy thì bạn đã nghe tới cái chết của Caesar đi. Muốn nghe một chút về bí mật của Caesar không? Giải được mật mã ngọn nến ở trên bàn, bạn sẽ nhận được chìa khóa mở cửa]

Bên dưới tờ giấy có một cái khóa.

Trên khóa có một lời gợi ý.

[Caesar vì sao lại chết]

Vừa rồi họ đã nhìn bức tranh kia ở hành lang mấy lần cho nên lúc này Trình Chân buồn bực nói, "Nguyên nhân chết của Caesar còn không phải là bị ám sát à?".

Cô suy đoán, "Murder? Assassinate?".

Lâm Tối xàm ba láp: "Nếu chiếu theo ngôn ngữ cổ đại thì có phải ghép là cisha không?".

Giang Diệp: ...

Giang Diệp vẫn đánh tan mấy cái suy đoán không mấy đáng tin này của họ: "Vẫn là nên đi giải mật mã ngọn nến đi".
Trên bàn có sáu ngọn nến điện màu trắng.

Giang Diệp khi tìm hiểu về trò chơi cũng đã xem qua các kiểu cơ quan.

Người chơi phải dựa vào thứ tự tìm ra để tắt hết ngọn nến trên bàn, mới có thể khởi động cơ quan mới.

Giang Diệp thử đầu tiên là 315 và 44, nhưng đều không phải.

Cô quay đầu nhìn đồng đội, "Bên chỗ các cậu còn manh mối nào khác không?".

"Trong ngăn tử này có một quyển sách", Thẩm Tri Ý lật ra, "Là viết về cuộc đời của Caesar".

Cô bắt đầu đọc, đọc rất to tát rõ ràng như đang đọc diễn cảm, "Julius Caesar là một nhà quân sự đại tai và là người thộng trí trong thời kỳ cộng hòa cuối của nước La Mã...".

Giang Diệp xoa xoa trán, "Tìm con số có liên quan đi".

"Ồ!", Thẩm Tri Ý lật sách nhanh chóng, cho tới khi nhìn tới trang cuối cùng mới thấy, "... Cứ như vậy, hắn ngồi ở trên ngai vàng mình thích nhất chịu 23 nhát dao".
Mọi người tức thì trăm miệng một lời: "23!".

Giang Diệp nhanh chóng ấn ngọn nến ở vị trí 2 và 3.

Sau khi hai ngọn nến tắt, cái gương đằng sau ngọn nến khẽ nhúc nhích.

Bọn họ vốn cho là cái gương nhưng không phải, là màn chiếu phim.

Trên máy hiện lên hình ảnh và thanh âm.

Mọi người nín thở ngưng thần, chuẩn bị bắt lấy cái thông tin có ích.

Giọng nam vang lên: "... Có rất nhiều người cho rằng, Caesar chết là do ngạo mạn...".

Trình Chân lẹ tay nhập mật mã, "Đã hiểu, arrogant".

"... Nhưng thực ra không phải".

Ẹt ẹt, mật mã nhập đã sai.

Trình Chân: ...

Người kể chuyện này có thể đừng lấy hơi sâu thế có được không.

Máy chiếu miêu tả cái chết của Caesar lại một lượt, cũng không khác quá nhiều so với nội dung mà Thẩm Tri Ý tìm được trong cuốn sách.

Cuối cùng, hắn mới đi vào vấn đề, "Nhưng trận ám sát ly kỳ này đã nảy sinh rất nhiều nghi vấn. Cho nên đời sau có người cho rằng, Caesar bị ám sát có lẽ là âm mưu chính trị mà ông đã lên kế hoạch từ lâu".
Mọi người tức khắc tập trung tinh thần cao độ.

Người nọ trích dẫn rất nhiều tài liệu, kết luận lại rằng trước khi chết, Caesar bị động kinh, vào giờ phút cuối cùng, trước lúc lâm chung có thể sẽ lâm vào hôn mê mất ý thức.

Ông không muốn chết đi như vậy, vì thế thẳng thắn lợi dụng cái chết của bản thân làm công cụ, được ông dùng để lừa gạt và đánh bại đối thủ.

Trình Chân thử mật mã tới năm lần: "Nhưng cũng không phải suicide (tự sát) mà".

Cô nghĩ nghĩ, "Có ai biết động kinh viết như nào không?".

Mọi người: ...

Chỉ có tiếng của máy chiếu vang lên: "Ông cố ý để mình chết trong tay đối thủ, trong di chúc chọn Augustus là người thừa kế ngai vàng của ông, cũng phân phát tài sản của mình cho tất cả người dân của La Mã'.

"...".

Đàm Mộng khẽ cảm khái: "Hào phóng thật đấy".
Trình Chân nói thầm, "Nhưng sao ông ta không suy xét tới suy nghĩ của Augustus chứ?".

"...".

"Người ta đã làm hoàng đế rồi còn cần cái xe đạp làm gì!".

Trong tiếng tán gẫu, Giang Diệp bỗng nói, "Từ từ, các cậu xem, mật mã có phải Roman không?".

Đứng trên đỉnh cao của quyền lực, Caesar không chết vì ngạo mạn, không chết vì bệnh tật, càng chẳng chết vì ám sát.

Ông vô cùng thông mình, ông đoán trước được hết thảy cho nên lựa chọn chết đi trong sự kiện ám sát này, loại bỏ được các đối thủ ở phe phái khác, cũng có thể giao ngôi vàng lại cho người hắn tin tưởng.

Ông làm vậy không chỉ vì bản thân càng vì quốc gia của mình.

Ông chết vì một La Mã tốt đẹp hơn.

Tác giả có lời muốn nói: Ultr, trong lịch sử có suy đoán về cái chết của Caesar nhưng chỉ là suy đoán, nội dung trò chơi là tui căn cứ vào suy đoán này vẽ ra, không có nghĩa gì nhiều nên xin các bạn nhỏ đi học hay đang thi đừng nên nghĩ là thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play