Ngôn Hành Nhất ngồi trước máy tính gõ chữ, chốc chốc lại quay sang nhìn Tiêu Chi Viễn ngủ say trên sofa.
Ban đầu còn kiên quyết nói mình không làm sao, ngồi một lát rồi sẽ đi ngay.

Thế mà chưa đầy mười phút sau đã ngã ập xuống sofa mê man, Ngôn Hành Nhất phải tốn một đống sức mới cởi được quần áo của thiếu niên trên sofa ra, ôm chăn đắp kín người hắn.
Thiếu niên co mình rúc trong chiếc sofa không bao lớn, chìm vào giấc ngủ chập chờn chẳng mấy yên ổn.
Ngôn Hành Nhất nghe thiếu niên thỉnh thoảng rên rỉ nói mơ vì cơn sốt, cảm thấy hết sức hối hận vì không cho đứa nhỏ này uống miếng thuốc trước khi ngủ.

Cả đêm ngâm mưa ngoài đường đến giờ vẫn còn nóng hầm hập.

Không có chỗ về, chắc bụng còn đang đói meo nữa —— Khó mà tưởng tượng bây giờ đang khó chịu cỡ nào.
Anh thở một hơi thật dài trong lòng.
Con nít bây giờ hở tí là bỏ nhà đi, chắc là đang đau khổ dữ lắm.
Nghĩ kĩ lại, Tiêu Chi Viễn không còn là con nít nữa rồi.

Hắn đang ở giai đoạn giữa thiếu niên và thanh niên ấy, xét theo ngoại hình và chiều cao thì đã trưởng thành, thế nhưng cũng chưa hoàn toàn trút bỏ bản tính trẻ con ngấm trong xương.
Nhiều lắm chỉ coi như một thằng nhóc lớn tướng mà thôi.
Mặt mũi nhóc lớn tướng khá đẹp trai, đường nét vô cùng sắc sảo rõ ràng, dù cơ thể không thuộc loại cường tráng nhưng vô cùng đàn ông.

Đại khái là kiểu mẫu mấy cô bé bây giờ rất thích.
Từ lúc gặp mặt đến giờ chỉ vỏn vẹn một ngày, thế mà trực giác của anh đã mách bảo nhóc lớn tướng hay cau tít mày chẳng phải vì đang đau ốm, mà vì tính tình vốn là như thế.
"Tuổi còn nhỏ thế nào có mấy chuyện để buồn? Nhóc mà là anh chẳng bằng đập đầu tự tử cho rồi."
Thiếu niên như thể nghe được tiếng càu nhàu âm thầm của Ngôn Hành Nhất, nằm trên sofa "hừ" một tiếng làm anh sợ hết hồn.
Tiêu Chi Viễn cựa quậy lắc lắc đầu, nói mớ cái gì đó.
"Sao vậy? Nhóc muốn gì?" Ngôn Hành Nhất lại gần hỏi.
"Nước..." Tiêu Chi Viễn mấp máy đôi môi khô nẻ.
"À à!"
Ngôn Hành Nhất vào bếp rót một ly nước, tiện lấy viên thuốc cho hắn uống.

Tiêu Chi Viễn uống ừng ực một ly lớn, sau đó lại gục xuống ngủ tiếp.
Buổi tối mưa nhỏ hơn một chút, Ngôn Hành Nhất bớt chút thời gian đi sang nhà Tiêu Chi Viễn.

Cánh cổng lớn vẫn khép chặt, không có dấu hiệu có người về nhà.

Anh hỏi thăm hàng xóm, có người nói cô chủ nhà lúc tối xách theo hành lí về thành phố đến cuối tuần mới về.
Cuối tuần?
Ngôn Hành Nhất nói, con trai nhà cô ấy không có cả chìa khóa để vào nhà, bây giờ đang ở nhà tôi.
Hàng xóm cũng hết cách: "Tôi thấy cô ấy đi trông thoải mái lắm, không nói gì với tôi hết."
Anh bất lực, thật là một người mẹ bất cẩn.
Trên đường về nhà, anh nghĩ bụng mình cũng không thả Tiêu Chi Viễn chưa khỏi bệnh ra lưu lạc ngoài đường ngoài sá được.

Mà mình còn cô đơn, nhà có mỗi bốn bức tường, từ trước đến giờ lòng lại bao la thiện tâm, nhiều khi có Tiêu Chi Viễn phòng bị kĩ càng không chịu ở chung nhà với một người xa lạ.

Anh biết đứa lòng dạ đứa nhỏ này không tệ chút nào, nhưng hình như tính tình lại không được hiền hòa dễ chịu cho lắm.

Nếu không sốt đến độ sắp té xỉu ra thì có chết đứa nhỏ này cũng không ngủ trong nhà anh.
"Thế nhưng anh nhóc là người khuyết tật an toàn vô hại mà."
Tự động định nghĩa bản thân, Ngôn Hành Nhất hết sức nghiêm túc với ý định dùng lý do này thuyết phục Tiêu Chi Viễn.
Về đến nhà, thiếu niên trên sofa vẫn còn say giấc.

Anh chuyên tâm tiếp tục một ngày làm việc.

Mãi đến khi nghe thấy động tĩnh phía sau lưng đã là bốn giờ sáng.

Anh nhìn bầu trời hãy còn đen kịt ngoài kia, nghe thấy tiếng mưa rơi rất rõ, ào ào như trút.

Tiêu Chi Viễn ngồi dậy khỏi chăn, dụi dụi mắt.
Ngôn Hành Nhất chỉnh độ sáng đèn bàn xuống, cầm ly nước trên bàn cho hắn.
"Nhóc thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Tiêu Chi Viễn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, như đang cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.

Anh áp tay lên trán hắn, hạ sốt rồi.
Tuổi trẻ tốt thật, sức khỏe là thứ vốn liếng luôn hồi phục rất nhanh chóng —— Thật tình mà nói anh thấy hơi đố kị.
Bị bàn tay lạ lẫm sờ trên trán một lúc, Tiêu Chi Viễn thoáng né ra: "Tôi...!ngủ ở đây?" Hắn cau mặt cau mày một thôi một hồi thì nhớ ra, thấy hơi áy náy trước thái độ bất lịch sự vừa nãy của mình, nhưng biểu cảm không hề thể hiện ra ngoài mặt.
Ngôn Hành Nhất cười cười, chẳng để bụng: "Ừm, bây giờ nhóc thấy sao rồi?"
Tiêu Chi Viễn mím môi, nhẹ gật đầu.
"Quần áo của tôi đâu?"
"Ướt nhẹp hết rồi, hôm qua anh cởi ra cho, giờ cứ mặc đồ anh trước đã."
Tiêu Chi Viễn lắc đầu: "Không cần, tôi phải về nhà."
Anh nói: "Thế...!chắc nhóc vẫn chưa về được đâu."
Anh thuật lại mấy lời mình hỏi thăm hàng xóm hôm qua.

Tiêu Chi Viễn há to miệng, mãi lâu sau cũng không phát ra âm tiết nào.

Tuy gương mặt hắn không có biểu cảm gì, song Ngôn Hành Nhất vẫn nhạy bén bắt được một thoáng hoảng hốt vừa xuất hiện.
Vẻ hoảng hốt ấy rõ ràng chỉ như một cái chớp mắt lướt qua, thậm chí hắn còn chẳng oán thán lấy một câu như bao người bình thường khác, "Sao lại thế được", hay là "Tôi không tin, tôi phải đến đó" mà chỉ im lặng chấp nhận.

Anh còn chưa kịp lôi lý do mình đã chuẩn bị sẵn sàng kỹ lưỡng ra thuyết phục hắn.
Âm thanh cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng này là tiếng kêu gào từ cái dạ dày rỗng tuếch của thiếu niên.
Tiêu Chi Viễn vội quay mặt sang một bên, giấu giếm bằng một cái đằng hắng vô cùng kém chất lượng, thế mà vẫn rất khó che đi sự thật rằng bụng đang đói meo.

Tiếng bụng kêu ọt ọt xuyên qua cả chăn, làm mặt hắn đỏ bừng lên như trái cà chua.

"Ấy ấy quên mất, ăn sáng ăn sáng!" Ngôn Hành Nhất vỗ trán.
Tiêu Chi Viễn nghiến răng nói "Tôi không đói bụng", lại bị tiếng la của anh át mất.
"Anh sao vậy!?" Tiêu Chi Viễn thấy anh đột ngột nghiêng hẳn về một bên, ôm đầu gối loạng choạng ngồi xuống sofa.
"Thời tiết thế này...!đi đứng nhiều quá thì đau lắm..." Ngôn Hành Nhất cười khổ, "Nhóc giúp anh việc này..."
"Ừ, anh nói đi!" Tiêu Chi Viễn sốt ruột đứng dậy.
Anh chỉ vào bếp: "Anh cũng đói rã người rồi...!Từ trưa hôm qua đến giờ chưa có miếng cơm nào vào bụng."
"Được."
Tiêu Chi Viễn đi thẳng vào bếp, giọng của Ngôn Hành Nhất bám theo sau: "Trong tủ chén phía trên, nấu hai gói đi, thêm hai cái xúc xích vào nữa.

Cảm ơn nhóc ~ "
Tiêu Chi Viễn lại chạy ra, mặt đỏ lựng: "...!Tôi không cần, mình anh ăn là đủ rồi."
"Thôi mà, đã nói nhóc giúp mà anh còn ăn một mình thì ngượng lắm." Ngôn Hành Nhất còn đang xoa xoa đầu gối, mặt mày đau khổ than thở, "Ôi cha đau, đầu gối đau quá...!"
Tiêu Chi Viễn cắn cắn môi, cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Nghe tiếng thiếu niên mở tủ, tìm mì, bật bếp nấu nước; Ngôn Hành Nhất nghĩ thầm, dễ lừa thật.
—— Anh có phải bị phong thấp đâu.
Với người có lòng tự trọng siêu cao mà nói, nhờ giúp đỡ sẽ dễ khiến họ chịu chấp nhận hơn là làm ơn cho họ —— Tuy không lăn lộn ngoài xã hội hay có kinh nghiệm trải đời, Ngôn Hành Nhất thời đại đọc là một người rất giỏi nhìn mặt đoán ý, đối nhân xử thế khéo léo.
Thừa dịp Tiêu Chi Viễn nấu mì, anh vào tủ quần áo lấy một chiếc áo thun sạch sẽ và áo khoác, tiện tay túm thêm cái quần.

Nhìn cái quần màu xanh sọc trắng, anh thoáng giật mình, cười giễu rồi vắt hết lên cánh tay đi vào bếp.
"Lại đây, thay đồ.

Sạch cả đấy."
Tiêu Chi Viễn đang cầm đũa đảo mì, thấy anh cầm quần áo ra ngoài thì lập tức quấn chặt chăn vào người.

Hắn lắc đầu, đang định nói mà Ngôn Hành Nhất đã lên tiếng trước: "Đồ của nhóc ngày mai giặt sạch phơi khô rồi mặc nữa.

Mau lên, chân anh đau lắm đây này." Nói đoạn cầm đôi đũa trong tay hắn.
—— Chẳng biết "đau chân" với thay quần áo liên quan gì đến nhau.
Tiêu Chi Viễn bất lực, im lặng cầm quần áo vào phòng khách thay.

Ngôn Hành Nhất ôm cảm giác bắt nạt được con nít mà mừng thầm trong lòng, lấy thêm hai quả trứng bỏ vào nồi luộc.
"Tôi...!còn chưa biết anh tên gì." Tiêu Chi Viễn vừa cúi đầu khều khều sợi mì vừa ngột ngạt hỏi.

Quần của Ngôn Hành Nhất hơi ngắn, hắn mặc lộ cả đoạn cổ chân.
Anh sì sụp ăn mì, khó lắm mới làm hết cả tô: "Ngôn Hành Nhất —— Ngôn, Hành, hợp, Nhất." Anh viết viết mấy chữ lên bàn, "Cũng coi như một tác giả đi."
*Ngôn Hành (言行一): lời nói và việc làm.
"À."
"Phải rồi, nhóc bao nhiêu tuổi?" Ngôn Hành Nhất tự nhiên nhớ ra, hỏi hắn.
Tiêu Chi Viễn ngẩng lên nhìn anh: "Mười chín."
Anh cười ha ha: "Đoán không chệch li nào luôn, đúng chuẩn học sinh ha.

Anh hơn nhóc sáu tuổi, phải gọi anh đó!"
Tiêu Chi Viễn vốn chẳng có ý định trả lời anh.

Ngôn Hành Nhất cũng nhạt nhẽo nhàm chán.

Hai người ăn xong, anh đánh một cái ngáp.
"Anh đi ngủ đây."
Sắc mặt Tiêu Chi Viễn hơi băn khoăn, anh vội nói: "Đừng hiểu lầm, không phải tại nhóc đâu.

Bình thường anh vẫn đi ngủ giờ này." Vừa dứt câu, anh kiệt quệ lê tấm thân vào phòng ngủ, "Trên kệ có sách đấy, nhóc muốn coi tivi thì vặn nhỏ âm lượng xuống là được.

Hay là chơi game trên máy tính, mỗi tội không có internet."
"Anh yên tâm để tôi lại đây?"
Ngôn Hành Nhất quay đầu, Tiêu Chi Viễn đang nhìn anh —— Ánh mắt ngoài sự biết ơn còn có cả nghi hoặc lẫn đề phòng.
"Sao lại không yên tâm?"
"Chúng ta không quen biết nhau."
"Bây giờ chẳng phải quen rồi? Nhóc đã giúp anh thì anh cũng nên giúp lại, không phải thế à? Con người của anh ấy hả, có ơn tất báo."
Ngôn Hành Nhất nói năng rất mực nghiêm túc, thỏa đáng đến độ có phần giả dối.
Nói Tiêu Chi Viễn tin tưởng anh là người tốt, thế thì chẳng thà nói hắn tin tưởng mình có dư khả năng để chống trả những trò đểu giả xấu xa còn đúng hơn.
"Cảm ơn..." Tiêu Chi Viễn cúi thấp đầu, hạ nhỏ giọng đáp.
Edit: tokyo2soul.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play