Giang Trừng trừng cậu: "Ngươi câm miệng cho ta."
Lúc này quản gia bước vội mà đến, đưa cho Giang Trừng một phong thư chữ thiếp vàng, Giang Trừng mở ra nhìn thoáng qua, lông mày nhíu lại, sau đó nói: "Ta ra ngoài mấy ngày, các ngươi tiếp tục, khi ta không có mặt, một ngày cũng không được lười biếng, đã nghe hiểu chưa!"
Các môn sinh nói: "Rõ!"
"Ây chờ đã!" Đại Ngư lại nhảy ra nói: "Tông chủ, người phải ra ngoài sao không đem theo môn sinh, Đại Ngư ta nguyện ra sức cho Tông chủ!"
Giang Trừng làm như không nghe thấy, đầu cũng không quay lại, Đại Ngư lại kêu lên: "Cô nãi nãi lại gửi thư a! Người hỏi ta bên cạnh Tông chủ có hay không..."
Giang Trừng dừng lại, Đại Ngư thấy hữu hiệu, tiếp tục nói: "Cô nãi nãi nói rồi, nếu như vẫn không có, lão nhân gia người sẽ tự mình..."
Ngay trước khi roi của Giang Trừng quất qua, Đại Ngư đúng lúc im miệng.
Giang Trừng nói: "Không tồi, cánh cứng rồi, dám uy hiếp ta rồi, xem ra Liên Hoa Ổ của ta không giữ được ngươi nữa!"
Đại Ngư rầm một tiếng quỳ xuống, ôm lấy chân Giang Trừng gào khóc thảm thiết nói: "Tông chủ a, Đại Ngư ta theo người mười mấy năm, mỗi ngày chăm chỉ khắc khổ, nhưng bản lĩnh thế nào thì cũng phải vào thực tiễn mới biết được chứ ạ? Ngài yên tâm, ra ngoài ngài nói gì ta liền làm cái đó, nhất định không kéo chân, ngoài ra..." Cậu đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngài cũng yên tâm, phía cô nãi nãi ta nhất định sẽ giúp ngài chặn một chút, Tông chủ ngài thương xót, mang theo ta một lần?"
Giang Trừng trách mắng: "Ra thể thống gì, còn không mau đứng lên!"
Đại Ngư nhõng nhẽo kì kèo rốt cuộc như nguyện cùng Giang Trừng ra ngoài, kỳ thực thiếu niên đến tuổi này sớm cũng nên ra ngoài tu luyện, nhưng là sợ Đại Ngư Tiểu Ngư xảy ra chuyện gì Ngu thị bên kia khó tránh khỏi dông dài, Giang Trừng sợ nhất là cùng tam cô lục bà các kiểu múa mép khua môi. Nếu như Đại Ngư mong chờ như vậy, hắn cũng liền thuận nước đẩy thuyền.
Lần này bọn họ đi chính là tới Mạnh thị, một gia tộc quyền quý ở Vân Mộng, gửi thư nói tiểu thư nhà bọn họ đột phát ma chứng, giống như biến thành người khác, điên điên khùng khùng gặp người liền cắn, nói năng kỳ quái.
Đại Ngư nói: "Nghe như chứng thất hồn."
Giang Trừng lại véo tai cậu: "Ngươi thật sự nên theo đệ đệ ngươi học hành cẩn thận, lý luận tri thức không đủ, võ lực tốt hơn nữa cũng sớm muộn xong đời!"
Chuyện này so với chứng thất hồn nghiêm trọng hơn nhiều, Giang Trừng trong lòng trầm xuống, nếu như thật sự giống như trong thư nói, vậy mấy trăm năm nay đều chưa có phát sinh tình huống như vậy.
Đến Mạnh gia, xem qua Mạnh tiểu thư, Mạnh tiểu thư người như khô héo, hai mắt hung ác, bị trói trên ghế. Nhìn thấy Giang Trừng thì cười lên, Đại Ngư nhìn thấy trong lòng nổi lên cảm giác sởn cả tóc gáy, rõ ràng là một người bình thường sao lại có thể có nụ cười âm hiểm tà ác mị như vậy.
Mạnh tiểu thư nói: "Ngươi đến rồi!" Âm thanh thoát khỏi miệng lại thô ráp giống như một nam nhân cường tráng.
Hai người lên núi, ban ngày ban mặt, trên núi lại yên tĩnh khác thường, đến một tiếng chim cũng không có, càng đi vào sâu hơn, cây cối càng dày đặc. Đột nhiên một tiếng tiêu vang vọng phía chân trời, từ trong rừng bay ra một đạo thân ảnh bạch sắc.
Bước chân Giang Trừng đình trệ, mà Đại Ngư bên cạnh hắn kinh ngạc kêu lên: "Trạch Vu Quân!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT