Lúc này bên ngoài tuyết đã nhỏ dần, gió bắc hung hãn cũng không còn thổi nữa. Từ xa xa trong thôn Hòa Sơn vang lên tiếng trẻ con ồn ào, cùng với tiếng pháo nổ tạch tạch thỉnh thoảng lại vang lên.

Khi Lý Khanh Khanh cùng Trương Đại Nương đem sủi cảo vào, Thẩm Mộ Quân liền lấy mấy cái đèn lồng mua cho hai đứa nhỏ hôm trước ra, làm bọn nhóc kích động đến chạy xung quanh hắn kêu a a.

Năm trước khi ăn Tết, Thẩm Nhạc Hương thấy Lưu Đại Nữu, Vương Tiểu Phì đều xách theo đèn lồng nhỏ, liền nhịn không được hâm mộ vô cùng.

Nhưng lúc ấy Thẩm Mộ Quân sinh bệnh, nương nó lại luôn một mặt như ai cũng thiếu tiền mình, Thẩm Nhạc Hương thập phần hiểu chuyện không mở miệng xin.

Nhưng mà hiện tại đã khác rồi, hiện tại thân thể cha nó đã khoẻ, nó cũng có thể có được đèn lồng nhỏ của mình.

Ở niên này, hình thức của đèn lồng đại đa số đều rất đơn giản, đặc biệt là ở nơi sơn thôn hẻo lánh này của bọn họ. Đèn lồng nhỏ là dùng trúc đan thành khung, rồi dùng giấy đỏ mỏng đơn giản bao lại một vòng.

Thẩm Mộ Quân cũng chưa đốt cây nến bên trong đèn lồng nhỏ, mà định chờ đến khi ăn sủi cảo xong, mang hai đứa nhỏ đi chúc tết mới đốt.

Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo xách theo đèn lồng nhỏ, vui vẻ chạy tung tăng ở trong sân. Thẩm Mộ Quân sợ bọn nhóc sẽ té ngã, nên treo một trản đèn dầu ở trên tường trong sân. Cũng may hiện tại tuy là ban đêm, nhưng vì ban nãy đã đổ tuyết rất lớn, nên trời bên ngoài thoạt nhìn cũng không phải đặc biệt quá tối.

Lý Khanh Khanh làm vài loại nhân sủi cảo, đặt trong những cái dĩa khác nhau, sau đó còn xào hai món đồ ăn đơn giản. Sau đó cô liền múc canh đêm qua đã hầm ra, cẩn thận bưng lên trên bàn lớn ở nhà chính, liền mở miệng gọi hai đứa nhỏ bên ngoài trở về ăn cơm.

Trương Đại Nương vuốt vuốt áo bông mới trên người, cái áo này là Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh cùng nhau chọn, nghe nói đã mua được trong toà nhà bách hoá ở huyện thành, cả đời bà chỉ mới đi đến cái toà nhà bách hoá kia có một lần thôi, mà lần đó là đi mua của hồi môn cho Trương Đình Liên.

Bà nhịn không được vuốt vuốt áo trên người, vừa cười nhìn Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân bận trước bận sau, bà chỉ cần thoải mái dễ chịu ngồi một chỗ là được.

Thẩm Mộ Quân thay áo mới cho hai đứa nhỏ xong, liền dẫn người một nhà dập đầu chúc Tết Trương Đại Nương.

Trương Đại Nương nhìn cả nhà đột nhiên quỳ xuống, đầu tiên là bị này trận thế này làm cho hoảng sợ, sau đó lập tức che miệng khóc lên.

Trương Đại Nương nhìn bọn họ dập đầu cho mình, nhịn không được khóc lóc nói: "Ai u ui, cái bà già này, có tài đức gì, lại nhận được cái phúc phần này......"

Bà vừa khóc lóc vừa lẩm bẩm tự nói, lại cuống quít lấy tiền mừng tuổi chuẩn bị sẵn ra. Ngay từ đầu Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo còn nói không cần, vẫn là Lý Khanh Khanh gật đầu, hai đứa nhỏ lúc này mới thu vào trong túi.

"Người ta đều nói mệnh của bà già này thật khổ, vất vả lắm mới nuôi lớn được thằng con trai, vậy mà nói không liền không có. Nhưng mà người ta cũng không biết, tuy bà già này chỉ sinh một đứa con trai như vậy, nhưng kỳ thật mệnh tôi đây còn tốt hơn ai hết...... Bởi vì kỳ thật tôi có đến hai thằng con ruột đây này......"

"Mộ Quân à, con thì đối với dì thế nào, dì thật sự không còn lời gì chê trách, Thanh Thanh thì hiện giờ cũng trở nên hiểu chuyện như vậy...... Nhìn xem hai đứa cháu gái cháu trai ngoan ngoãn lại đáng yêu này xem, bà già này thật sự không còn gì tiếc nuối...... Không còn gì tiếc nuối......"

Thẩm Mộ Quân nghe vậy như nhớ ra cái gì, hắn vội đỡ Trương Đại Nương ngồi xuống lại, nhỏ giọng khuyên giải an ủi bà, nói: "Hôm nay là ăn Tết, không được rớt nước mắt đâu, dì đừng khóc nữa, có hại cho mắt lắm......"

Thẩm Mộ Quân không phải người biết an ủi, hắn thấy Trương Đại Nương càng khóc càng thương tâm, có hơi bất lực nhìn về hướng Lý Khanh Khanh cạnh bên.

Lý Khanh Khanh cho Thẩm Mộ Quân một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy, cô cảm thấy Trương Đại Nương là một người phụ nữ rất kiên cường, ngoại trừ lúc vừa mới nghe tin Trương Đình Nghiệp hy sinh, bà mới khóc lớn một hồi, sau đó liền vẫn luôn kiên cường không khóc nữa. Lý Khanh Khanh cảm thấy ngẫu nhiên để cho bà giải toả cảm xúc một chút cũng không tính là chuyện xấu.

Còn chuyện Thẩm Mộ Quân lo lắng bà khóc nhiều sẽ hại thân thể, Lý Khanh Khanh cảm thấy hắn hoàn toàn không cần lo lắng.

Lúc trước khi bà bị thương, cô đã cho Trương Đại Nương dùng linh thực, hiện giờ cô cũng thêm một chút xíu linh thực vào trong sủi cảo, thân thể Trương Đại Nương chỉ có càng khoẻ nha, căn bản không phải bận tâm.

Thẩm Gia Hảo thấy Trương Đại Nương khóc quá thương tâm, liền lấy khăn tay nhỏ của mình ra, nhón mũi chân muốn lau nước mắt cho bà. Nhưng mà nó chỉ lùn có một khúc như vậy, cho dù cố gắng duỗi dài tay, cũng không có biện pháp với đến mặt Trương Đại Nương.

Cuối cùng Thẩm Gia Hảo mệt đến bổ nhào vào trong lòng ngực Trương Đại Nương, ngượng ngùng nhìn Trương Đại Nương nói: "Ai nha, con mới rồi không đứng vững......"

Trương Đại Nương vốn còn muốn khóc, nhưng thấy Thẩm Gia Hảo đáng yêu trong lòng ngực, bà tức khắc nhịn không được phì cười một tiếng.

Lúc sau, khi người một nhà vui mừng ăn cơm tất niên xong, Thẩm Mộ Quân liền dẫn hai đứa nhỏ đi trong thôn chúc tết.

Lúc ba cha con sắp ra khỏi cửa, Lý Khanh Khanh đưa cho Thẩm Nhạc Hương đem theo mấy cái sủi cảo, bảo khi chúc tết thì cho ông bà nội ăn, còn cẩn thận dặn dò Thẩm Nhạc Hương chỉ có thể cho ông bà nội nó ăn thôi.

Trong những cái sủi cảo đó đều bỏ linh thực, còn vì cái gì phải bỏ linh thực vào trong sủi cảo, đưa đến bên nhà cũ Thẩm gia cho hai ông bà bên kia ăn, Lý Khanh Khanh cũng có suy tính của chính mình.

Hiện giờ Thẩm Hạ Quân đã không còn vợ, phải chiếu cố hai đứa nhỏ không hiểu chuyện. Mà vợ chú út cũng đang mang thai, chú ấy cũng phải muốn chiếu cố vợ mình. Còn Thẩm Lệ Nghiên...... Thẩm Lệ Nghiên ngay cả bản thân mình còn chiếu cố không tốt, sao có thể chiếu cố được hai người già trong nhà?

Nếu sau này hai ông bà sinh bệnh, cuối cùng gánh nặng khẳng định sẽ dừng lại trên người Thẩm Mộ Quân, rốt cuộc Thẩm Mộ Quân cũng là con cả nhà bọn họ.

Cho dù lúc trước bên nhà cũ Thẩm gia thật có lỗi với Thẩm Mộ Quân, hắn là người cho đi nhiều nhất, cũng bị tổn thương nhiều nhất, cũng là người uỷ khuất nhất trong gia đình đó.

Nếu hai người lớn trong nhà thật sự xảy ra chuyện gì, không nói đến người làm con như Thẩm Mộ Quân không thể mặc kệ, mà người trong thôn cũng sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ hắn không thôi.

Tuy Lý Khanh Khanh và Thẩm Mộ Quân cũng không quá để ý miệng thế gian, nhưng hai người không muốn vì những việc này làm bọn nhỏ bị xem thường.

Lý Khanh Khanh liền nghĩ cách để hai ông bà dùng linh thực, như vậy thân thể bọn họ hoặc nhiều hoặc ít sẽ cường tráng hơn, đỡ phải về sau động một chút lại sinh bệnh làm Thẩm Mộ Quân khó xử.

Lấy hiểu biết của Lý Khanh Khanh đối với đám người bên nhà cũ Thẩm gia, nếu hai người già trong nhà thật sự sinh bệnh, tuyệt đối sẽ trực tiếp đẩy người qua cho Thẩm Mộ Quân nuôi.

Thẩm Mộ Quân vừa không thể bỏ mặc cha mẹ đã sinh dưỡng ra mình, nhưng nếu chăm sóc người đã gây cho hắn nhiều tổn thương như vậy, cũng sẽ cảm thấy trong lòng không dễ chịu.

Lý Khanh Khanh liền nghĩ tới biện pháp này, vậy cũng coi như Thẩm Mộ Quân báo đáp ơn dưỡng dục của hai người bọn họ.

Còn những người khác bên nhà cũ Thẩm gia, Lý Khanh Khanh tự nhận mình không phải là người rộng lượng gì, cô không có biện pháp coi như chuyện quá khứ chưa từng phát sinh, càng không có biện pháp lấy ơn báo oán cho bọn hắn.

Cho nên Lý Khanh Khanh chỉ bảo Thẩm Nhạc Hương mang theo mấy cái sủi cảo, đỡ phải con bé mang quá nhiều, hai vị kia ăn không hết sẽ chia cho những người khác.

Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân mang hai đứa nhỏ đi qua nhà cũ Thẩm gia dập đầu chúc tết, Thẩm Nhạc Hương quy quy củ củ dập đầu xong, nhận tiền mừng tuổi của ông bà nội rồi, liền lấy cái chén sủi cảo giấu trong rổ nhỏ ra.

Thẩm Nhạc Hương ngọt ngào nói: "Ông nội, bà nội, đây là sủi cảo Hương Hương mang đến cho ông bà nè, ông bà nếm thử xem sủi cảo có ngon không?"

Hai người già nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Thẩm Nhạc Hương thật hiểu chuyện, thật hiếu thuận. Hai người liền chậm rãi ăn hết mấy miếng sủi cảo kia dưới ánh mắt của Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo.

Thẩm Nhạc Hương thấy thế nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn nó còn lo lắng ông nội bà nội sẽ mang cho Đại Bảo Tiểu Bảo ăn, cũng may nó thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Thẩm Gia Hảo cũng nghe được lời Lý Khanh Khanh dặn dò, khi Thẩm Nhạc Hương thở phào nhẹ nhõm một hơi thời điểm, nó cũng ra dáng ra hình mà thở phào nhẹ nhõm giống như chị nó. Hai đứa hoàn thành nhiệm vụ nương giao cho, lập tức xách theo lồng đèn nhỏ chạy tung tăng ra ngoài.

Đại Bảo Tiểu Bảo vốn đang ở trong viện chơi, thấy Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo có đèn lồng, liền nhịn không được bước nhanh về hướng hai đứa.

Thẩm Nhạc Hương thấy thế lập tức nắm chặt tay em trai, hoang mang rối loạn chạy về hướng cổng lớn.

Bởi vì trên mặt đất có không ít tuyết đọng, Đại Bảo Tiểu Bảo không đuổi theo kịp, liền một trước một sau ngã sấp trên nền tuyết.

Hai anh em thấy Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đã chạy xa, liền nhịn không được há to miệng gào khan lên.

Trong phòng, hai vợ chồng già Thẩm gia nghe được động tĩnh, liền muốn lao ra đi xem xét hai đứa cháu, lại bị Thẩm Mộ Quân ngăn ở trong phòng một phen.

Thẩm Mộ Quân nhìn tuyết đọng lại thành từng đống bên ngoài, lại nhìn nhìn hai đứa nhỏ ngồi trên lớp tuyết dày, liền nhìn cha nương nói: "Trong viện đều là tuyết, quần áo của tụi nhóc mặc dày như vậy, cho dù có té ngã cũng sẽ không đau. Nhưng hai người thì khác, cha nương lớn tuổi như vậy rồi, đi ra ngoài lỡ như té ngã chính là chuyện lớn."

Thẩm Hữu Quốc cảm thấy con trai cả nói có lý, bọn họ hiện giờ lớn tuổi, không thể xông xáo không màn thân thể mình như trước kia.

Thẩm Hữu Quốc nhìn bạn già nói: "Bà á, về sau không được nuông chiều hai đứa nhỏ kia nữa, bà xem tụi nó hiện tại thành bộ dáng gì rồi?"

Bà nội Thẩm tuy rằng vô cùng đau lòng hai đứa cháu nhỏ, nhưng nghĩ đến Tống Thanh Mân lúc trước bị tổn thương đến lạnh tâm, nghĩ đến đứa con thứ hai còn chưa gượng dậy nổi, bà chỉ có thể làm bộ không nghe thấy tiếng gào của hai thằng bé.

Đại Bảo Tiểu Bảo thấy không có ai phản ứng bọn nó, thực mau cũng liền không tiếp tục gào lên nữa, mà là tay cầm tay bò lên khỏi mặt tuyết, sau đó vui vẻ chạy về hướng cổng lớn.

Bà nội Thẩm nhìn theo thân ảnh hai đứa cháu, thấy bộ dáng bọn nó như không có việc gì, đột nhiên cũng cảm thấy trước đây mình đúng là quá cưng chiều bọn nó rồi.

Thẩm Mộ Quân thấy cha nương nghe lọt lời hắn nói, liền buông quần áo mới mua cho hai người xuống, nói vài câu rồi xoay người đi nhanh rời khỏi sân viện nhà cũ Thẩm gia.

Lúc sau Thẩm Mộ Quân lại dẫn hai đứa con đi chúc Tết thêm vài vị trưởng bối khác trong thôn, sau đó liền thả cho hai đứa nhỏ theo mấy đứa trẻ khác đi chơi.

Bởi vì Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo có đèn lồng, còn có quần áo mới xinh đẹp và kẹo, rất nhiều đứa trẻ trong thôn đều vui vẻ chơi chung với hai đứa bọn nó.

Lưu Đại Nữu là người nổi bật nhất trong thôn năm rồi, lúc này nhìn thấy Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đang được mọi người vây quanh như thế, nhịn không được trong lòng vừa ghen ghét lại bực bội.

Nó nhìn thoáng qua lồng đèn trong tay mình, lại nhìn nhìn quần áo mới xinh đẹp trên người Thẩm Nhạc Hương, đột nhiên nhịn không được giơ đèn lồng lên muốn ném về hướng Thẩm Nhạc Hương.

Liền ngay khi đèn lồng sắp dừng lại trên người Thẩm Nhạc Hương, một quả cầu tuyết đột nhiên nện lên trên mặt Lưu Đại Nữu một cái, làm con bé la lên oai oái.

Trên mặt Lưu Đại Nữu tất cả đều là tuyết, chờ đến khi nó thật vất vả lau khô mặt mình, thì người chọi nó đã sớm không thấy đâu.

Lưu Đại Nữu thở phì phì quăng đèn lồng ngã trên mặt đất, đèn lồng của nó tức khắc bùng cháy lên, làm mấy đứa nhỏ chung quanh sợ đến mức kêu lên, chạy tản ra.

Con bé nổi giận đùng đùng nhìn người bốn phía, lớn tiếng kêu kêu: "Là ai? Là ai dám lấy tuyết chọi tao? Đi ra đây cho tao, xem tao có đánh chết mày không?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play