Lý Khanh Khanh nghĩ đến thân thể bủn beo này của nguyên chủ, cùng với hai đứa nhỏ chỉ có da bọc xương, liền muốn dùng linh thực biến dị linh để cải thiện thể chất. Còn thân thể tàn phế kia của Thẩm Mộ Quân, cô thật không biết linh thực có hiệu quả được với loại thương tật nghiêm trọng thế này hay không?
Nếu Thẩm Mộ Quân vừa bị thương không bao lâu, ăn linh thực nói không chừng còn có thể khôi phục, nhưng mà hắn bị như thế này đã nửa năm, trên người rất nhiều miệng vết thương đã lành da, mấy khớp xương trên đùi cũng đã bị dị dạng. Năng lực chữa khỏi của linh thực tuy rằng vô cùng cường hãn, nhưng khi hồi tưởng lại bộ dáng của Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh đột nhiên liền không quá tin tưởng.
Nhưng bất quá cho dù kết quả như thế nào, cô vẫn muốn thử một lần. Dù sao linh thực trong không gian cũng còn có không ít, thử một chút cũng không tổn thất quá lớn. Hơn nữa lỡ như có kỳ tích thì sao?
Tuy rằng cô cũng không quá để ý Thẩm Mộ Quân bao nhiêu, nhưng xem như nể tình hai đứa nhỏ, vẫn hy vọng con trẻ có một người cha tử khỏe mạnh. Hơn nữa nếu sau này bọn họ ly hôn, hai đứa nhỏ muốn đi theo cô còn đỡ, lỡ như một trong hai đứa nó không bỏ được Thẩm Mộ Quân, vậy đứa đó chẳng phải phải cùng hắn khổ hay sao?
Lý Khanh Khanh nghĩ nghĩ, đóng lại cửa gỗ nhỏ nhà bếp lại, sau đó cầm nhẫn thử tiến vào không gian. Hiện tại thân thể cô còn yếu, chỉ có tiến vào một lát liền đầu váng mắt hoa. Cô vội vàng lấy từ trong không gian ra một viên linh thực cùng một túi sữa bột, liền lảo đảo từ trong không gian ra tới.
Nhẫn không gian này có thể nói là một kho hàng dễ dàng vận chuyển, rất nhiều đồ vật đều được phân loại bày biện cẩn thận, đại khái giống như được bày trên kệ hàng trong siêu thị đi. Lý Khanh Khanh đi vào liền tiến thẳng đến chỗ linh thực, nhà bọn họ bây giờ vẫn còn một ít đồ ăn, chuyện gấp rút hiện giờ chính là cải thiện thể chất bọn họ.
Buổi tối Lý Khanh Khanh thêm một chút sữa bột vào trong bột mì, sau đó chưng một nồi màn thầu sữa thơm lừng. Vì không để cho Thẩm Mộ Quân chú ý, cô không dám bỏ quá nhiều sữa bột vào trong bột mì, nhưng cho dù là như thế, màn thầu chưng xong vẫn thơm ngon hơn màn thầu bình thường rất nhiều.
Lý Khanh Khanh vô cùng thích mấy cái màn thầu sữa bột này, thoạt nhìn tròn vo bụ bẫm, ăn vào miệng thì thơm lừng lại mềm mại, cô ba ngụm là có thể giải quyết một cái. Tài nấu nướng của mẹ Lý Khanh Khanh vô cùng tốt, lại luôn làm nhiều món ăn ngon đa dạng. Hơn nữa lúc ấy còn chưa tới mạt thế, mẹ cô mỗi lần nấu cơm đều bỏ rất nhiều tâm tư, bởi vậy đồ ăn làm ra cũng thập phần mỹ vị.
Tài nấu nướng của Lý Khanh Khanh cũng không gọi là quá tốt, phần lớn đều là khi phụ bếp giúp mẹ mà học được. Bất quá cũng may tay nghề nấu cơm của nguyên chủ cũng không tệ lắm, hơn kiến tri thức lý thuyết của Lý Khanh Khanh cũng tương đối phong phú, làm ra món ăn còn tính không tồi.
Màn thầu sữa bột còn chưa có ra nồi, liền hấp dẫn hai đứa nhóc trong nhà. Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo vô cùng hiểu chuyện, rõ ràng thèm lắm nhưng cũng không đòi ăn, lại ngoan ngoãn ngồi xổm trước bếp giúp đỡ canh lửa.
Thẩm Gia Hảo nhỏ hơn Thẩm Nhạc Hương một tuổi, nó nghe mùi màn thầu thơm ngào ngạt mà cắn cắn môi, thật cẩn thận xê dịch về hướng cái nồi trên bếp một chút. Nó tự nhận là động tác của mình rất nhỏ, lại không biết Lý Khanh Khanh nhìn thấy thật rõ ràng, cô trông thấy, có chút buồn cười lại có chút chua xót.
Chờ đến khi màn thầu sữa nhỏ nhắn thơm lừng ra nồi, hai đứa nhóc rốt cuộc ngồi không yên, cùng nhau ngưỡng mặt nhón chân nhìn vào trong nồi. Chỉ mới nghe mùi thơm màn thầu thôi, hai chị em đều nhịn không được muốn chảy nước miếng.
Tay Lý Khanh Khanh nhúng vào chút nước lạnh, vội vàng nhặt ra hai cái bỏ vào trong chén, sau đó xoay người đưa cho Thẩm Nhạc Hương nói: "Hai đứa con, mỗi đứa một cái."
Thẩm Nhạc Hương không nghĩ tới mình cũng có, nó vốn tưởng rằng mình chỉ có thể được cắn một ngụm đã không tồi, lại không nghĩ rằng nó có thể được chia luôn cả một cái cơ! Tuy rằng nương nó làm màn thầu rất nhỏ, nhưng cái màn thầu lại múp míp thoạt nhìn thực đáng yêu, một cái màn thầu trắng như vậy cũng vô cùng quý giá nha.
Lý Khanh Khanh thấy Thẩm Gia Hảo muốn giơ tay bốc lấy, vội vàng nhìn Thẩm Nhạc Hương đang còn ngẩn người nói: "Con dẫn em đi rửa sạch tay hẵng ăn."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, lúc này mới hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại. Nó lôi kéo tay em trai đi ra khỏi nhà bếp, rửa sạch tay nhỏ cho cả hai đứa. Sau khi rửa tay xong, liền vẻ mặt gấp không chờ nổi muốn lấy màn thầu. Thẩm Nhạc Hương nghĩ đến cha mình còn đang nằm trên giường, vì thế cầm cái màn thầu của mình đi trở về buồng trong.
Khi Lý Khanh Khanh dẫn theo hai đứa nhỏ trở về, Thẩm Mộ Quân nghe hai đứa nhỏ nói chuyện một lát liền lại ngủ, hắn ngủ một giấc luôn tới hiện tại. Đã thật lâu hắn chưa từng ngủ ngon như vậy, người hắn lúc nào cũng tỉnh tỉnh mê mê, giờ lại hiếm khi thanh tỉnh.
Thẩm Nhạc Hương vui vẻ bò lên trên giường đất, liền giơ cái màn thầu nhỏ trong tay nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Cha, nương làm, thơm lắm nga, cha nếm thử."
Đi theo phía sau Thẩm Nhạc Hương cùng tiến vào, Thẩm Gia Hảo thấy thế, vội nhìn thoáng qua cái màn thầu mình lỡ cắn một ngụm, cũng bò lên trên giường đất muốn giơ màn thầu lên trước mặt Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân vẫn luôn biết hai đứa nhỏ hiểu chuyện, trước kia khi người phụ nữ đó không muốn cho hắn ăn cơm, hai đứa nhỏ liền lén giấu đồ ăn cho hắn. Thẩm Mộ Quân cũng không muốn ăn đồ ăn của con, nhưng mà hắn lại không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, bởi vì nếu như hắn chết, hai đứa nhỏ này liền thật sự xong rồi. Cho nên lúc ấy, hắn đều cưỡng bách mình ăn một chút.
Thẩm Mộ Quân nhìn con trai con gái một chút, hôm nay, lần đầu tiên mở miệng nói: "Không đói bụng, hai đứa ăn đi."
Hắn xác thật không quá đói, bởi vì hắn vẫn luôn nằm bất động ở trên giường, căn bản sẽ không tiêu hao bao nhiêu năng lượng.
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy lại không tin, nó bẻ cái màn thầu nhỏ thành hai nửa, một nửa nhét vào miệng mình, một nửa đưa tới bên miệng Thẩm Mộ Quân. Thẩm Mộ Quân nhìn ánh mắt bướng bỉnh của con gái, bất đắc dĩ chỉ có thể há mồm cắn xuống. Một ngụm ăn vào, Thẩm Mộ Quân liền cảm thấy trong miệng vừa thơm vừa mềm, vị này thật sự còn ngon, còn thơm hơn cả màn thầu trong nhà ăn hắn từng ăn nữa.
Thẩm Gia Hảo bên cạnh học theo, cũng chia một chút cho Thẩm Mộ Quân ăn. Nó thấy Thẩm Mộ Quân nhai bánh đến má hơi phồng lên, buồn cười vươn ngón tay ra chọc chọc. Thấy Thẩm Mộ Quân híp mắt chậm rãi nhìn về phía mình, Thẩm Gia Hảo lập tức ngượng ngùng cười thu tay lại.
Bên kiac Lý Khanh Khanh nấu một ít cháo gạo trắng, vì dễ tiêu hóa, cô nấu cháo tương đối nhuyễn. Sau đó lại xào cà chua với trứng, trộn một chén rau trộn dưa chuột lạnh. Cô cắt linh thực thành hai nửa, một nửa trực tiếp nhét vào miệng mình, một nửa kia cắt thành từng mảnh nhỏ, bỏ vào trong cà chua xào trứng và dưa chuột. Chờ làm xong hết thảy, cô mới gọi hai đứa nhỏ lại đây giúp.
Thẩm Nhạc Hương bưng cà chua xào trứng, Thẩm Gia Hảo cầm đũa cùng muỗng, còn cháo cùng rau trộn dưa chuột thì Lý Khanh Khanh bưng. Bởi vì trong nhà chén đũa quá ít, hai cái chén kia phải đựng đồ ăn, Lý Khanh Khanh đành phải cầm một cái ly duy nhất trong nhà ra, cho hai đứa nhỏ cầm ly uống cháo.
Nơi này của bọn họ thường không có bàn ăn, khi ăn cơm đều là ăn ở trên giường đất, trong nhà người bình thường đều có cái bàn thấp đặt trên giường đất, nhưng nhà bọn họ lại không có bàn giường đất, cũng chỉ có thể dọn cái rương gỗ đầu giường đất lại đây, sau đó tạm thời coi như là bàn giường đất dùng tạm một chút.
Hai đứa nhỏ hiển nhiên thực thích màn thầu sữa, cho dù không có bữa ăn tối bọn nhóc cũng có thể ăn màn thầu không đã thật thỏa mãn. Bởi vì thân thể Thẩm Mộ Quân bất tiện, nên rương gỗ kia liền đặt ở bên người hắn, hắn chỉ cần giơ tay là có thể tự mình gắp được đồ ăn phía trên.
Lý Khanh Khanh cũng không định tự tay làm giùm tất cả, bởi vì cô biết đối với một người tàn tật mà nói, người khác càng nhân nhượng, càng giúp đỡ hắn chừng nào, trong lòng hắn ngược lại sẽ càng thêm khó chịu chừng ấy.
Lúc này Thẩm Mộ Quân ngồi nửa người trên vào tường, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm một đôi đũa, đang rũ hàng mi thật dài xuống thong thả ung dung ăn cơm. Ngoại trừ phần đùi hắn không thể cử động ra, bộ dáng ăn cơm cũng không khác người thường bao nhiêu. Lúc đang ăn, hắn còn phân thần chăm sóc Thẩm Gia Hảo một chút, duỗi tay giúp Thẩm Gia Hảo lau vệt cà chua dính trên khóe miệng.
Thẩm Nhạc Hương vốn còn định chăm sóc cha mình, nhưng thấy Thẩm Mộ Quân tự ăn cũng khá ổn, nên cũng không cố chấp muốn giúp đỡ nữa.
Tuy rằng hôm nay nó bị đám Vương Tiểu Phì đánh, bất quá chuyện đó cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình tốt hiện tại của nó. Con bé cảm thấy nương mình hôm nay tuyệt đối là rất vui vẻ, nếu không cũng sẽ không ôn hòa với nó như vậy. Hơn nữa hôm nay bọn họ ăn cơm đặc biệt ngon, đặc biệt thơm, cho dù là lúc còn ở nhà ông bà nội, cũng chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.
Ăn cơm xong, Lý Khanh Khanh tự mình thu dọn chén đũa, cũng không bảo hai đứa nhóc đến hỗ trợ, mà bảo bọn nhóc tự mình đi rửa mặt đánh răng, cô hy vọng bọn nhóc từ bé có thể dưỡng thành thói quen ăn ở sạch sẽ.
Ở cái sơn thôn hẻo lánh như bọn họ đây, trẻ con nhà bình thường đều không đánh răng, cho dù có đánh răng cũng là mấy người dùng chung một cái bàn chải đánh răng và ly súc miệng. Tuy rằng Lý Khanh Khanh cũng từng trải qua ngày tháng gian khổ, nhưng như thế không có nghĩa là cô không theo đuổi cuộc sống càng tốt hơn.
Cô nghĩ có thể thừa dịp ngày mai đi Cung Tiêu Xã hoặc là đi trong huyện một chút, nhìn xem có thể mua một ít đồ vật về hay không, nhà bọn họ hiện tại thứ gì cũng thiếu. Cái niên đại này, mua cái gì cũng cần phải có phiếu, có định mức, đôi khi có tiền cũng không mua được đồ, Lý Khanh Khanh nghĩ nghĩ, trong lòng nhịn không được liền phát sầu. Tuy rằng trong không gian của cô có rất nhiều đồ vật, nhưng mà mấy thứ kia đều không thích hợp lấy ra tới dùng.
Đêm nay một nhà bốn người chen chúc nhau trên một cái giường đất, Thẩm Mộ Quân ngủ ở tận cùng bên trong giường đất, Thẩm Gia Hảo ngủ ở bên cạnh hắn, Lý Khanh Khanh thì ôm Thẩm Nhạc Hương ngủ bên ngoài. Bởi vì ban đêm cô muốn chiếu cố một nhà ba người kia, lo lắng bọn họ ban đêm muốn đi nhà xí. Nhưng đêm nay bọn họ đều ngủ rất say sưa, cũng không thức dậy làm ầm ĩ Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh biết rất có thể là linh thực đã có tác dụng.
Sáng sớm Lý Khanh Khanh vừa tỉnh dậy, liền dẫn hai đứa nhỏ đi nhà xí, trong khi hai chị em đang giúp đỡ nhau rửa mặt đánh răng, cô lại mang Thẩm Mộ Quân đi nhà xí một chuyến. Chờ cô bận bịu xong rồi liền bắt đầu tự mình rửa mặt đánh răng, khi cô còn đang híp mắt rửa mặt ở trong sân, Thẩm Nhạc Hương cũng giặt sạch khăn, lau mặt cho cha mình.
Lúc sau, Lý Khanh Khanh tùy tiện nấu nửa nồi cháo cùng bốn cái trứng gà, rồi sửa soạn bản thân đơn giản một chút, cầm tiền cùng phiếu trong nhà đi ra cửa. Trước khi đi, cô còn dặn dò hai đứa nhỏ, bảo bọn nó ăn sáng xong thì phải ngoan ngoãn ở nhà chơi, hai đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện, liền gật đầu đáp ứng.
Thẩm Nhạc Hương ngủ một đêm dậy, liền phát hiện vết thương trên người mình đã kéo mài. Tuổi con bé con nhỏ nên cũng không cảm thấy quá kỳ quái, chỉ cảm thấy là ngày hôm qua mình được ăn ngon ngủ ngon, cho nên mấy miệng vết thương đó mới có thể tốt lên nhanh như vậy.
Trong khi đó, thương thế trên người Thẩm Mộ Quân tương đối nghiêm trọng, cho nên cảm giác cũng rõ ràng hơn so với Thẩm Nhạc Hương. Cho dù hiện tại đã là mùa hè, trên người hắn vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Nhưng mà hôm nay cũng không biết tại sao, hắn cảm thấy những cơn ớn lạnh khó có thể chịu đựng trên người đã giảm bớt rất nhiều, ngay cả đầu óc lúc nào cũng ong ong u u cũng thanh tỉnh hơn một ít......
Lý Khanh Khanh ăn linh thực còn nhiều hơn so với mấy người Thẩm Nhạc Hương nhiều, cho nên thấy hiệu quả cũng rõ ràng hơn những người khác nhiều. Ngày hôm qua cô còn cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, trên người không có bao nhiêu sức lực, lúc này đi trên đường lại cảm thấy cả người thần thanh khí sảng. Sau khi rời xa thôn, thấy bốn phía không ai, cô liền xoay người chui vào rừng cây nhỏ ở một bên......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT