Khi Thẩm Mộ Quân bưng đồ ăn làm xong tiến vào, liền vừa vặn chứng kiến một màn kia. Ánh mắt hắn dừng trên khuon mặt Tiểu Tống đang có chút xấu hổ, đối phương lập tức đỏ lỗ tai đứng dậy xin lỗi.
"Xin lỗi, xin lỗi, mới rồi là tôi không cẩn thận đá phải chân bàn."
Trong lòng Tiểu Tống vẫn còn ngượng ngùng, hắn vốn chỉ muốn nhắc nhở lão đại nhà hắn một chút thôi, kết quả không nghĩ tới làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Tôn Diệu Thành cùng Tiểu Tống tương đối thân cận, ngày thường giữa hai người cũng rất ăn ý, nhưng không biết sao hôm nay lực chú ý của Tôn Diệu Thành vẫn luôn đều ở trên người Thẩm Gia Hảo cùng Lý Khanh Khanh, hoàn toàn không có chú ý tới tín hiệu Tiểu Tống tung cho hắn.
Mọi người nghe vậy lập tức nở nụ cười, bọn họ cho rằng Tiểu Tống chỉ là không cẩn thận đá phải, hoàn toàn không có đem cái việc nhỏ này để ở trong lòng.
Tiểu Tống thấy mọi người dễ tính như vậy, trong lòng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khi hắn đang muốn khom lưng ngồi xuống lại lần nữa, liền nghe thấy Tôn Diệu Thành nói với Thẩm Mộ Quân: "Tôi cảm thấy thằng út nhà cậu quá....yếu đuối, bộ dáng nó nếu cứ như vậy, sau này sợ rằng không làm ra trò trống gì. Dù sao dạo gần đây tôi cũng rảnh, không bằng tôi giúp cậu dạy dỗ nó mấy ngày....."
Không đợi Tôn Diệu Thành nói cho hết lời, Thẩm Mộ Quân vẫnluôn trầm ổn hào phóng lập tức ngắt lời hắn: "Không được, người đàn ông cục mịch như anh, biết cái gì mà dạy dỗ con nít chứ?"
Khi Thẩm Mộ Quân nói lời này, ngữ khí có thể nói thập phần không khách khí, biểu tình trên mặt hắn thoạt nhìn cũng rất lạnh nhạt.
Lúc này trong lòng Thẩm Mộ Quân đang âm thầm ảo não, sao hắn lại có thể quên mất vụ này cơ chứ? Đời trước, cái cơ duyên để Tôn Diệu Thành bắt đầu dây dưa với Lý Khanh Khanh chính là bắt đầu từ Tôn Diệu Thành muốn thay Thẩm Mộ Quân quan tâm Thẩm Gia Hảo.
Lúc ấy Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh ly hôn xong, tình huống của Thẩm Gia Hảo còn mẫn cảm hơn hiện tại nhiều. Lý Khanh Khanh lo lắng tâm lý Thẩm Gia Hảo xuất hiện vấn đề, chỉ cần không bận rộn liền suốt ngày ở bên cạnh Thẩm Gia Hảo.
Lúc ấy bọn họ đã dọn đến huyện thành, Tôn Diệu Thành ở trong thành gặp Lý Khanh Khanh vài lần. Lúc ấy Tôn Diệu Thành cũng không quan tâm Lý Khanh Khanh, thậm chí vì lời đồn đãi lúc trước mà có không ít thành kiến với cô.
Nhưng bất luận trong lòng hắn có không thích hay thậm chí chán ghét Lý Khanh Khanh cỡ nào, hắn cũng không thể đi so đo với một người phụ nữ được. Hơn nữa, nể tình Thẩm Gia Hảo còn nhỏ tuổi, Tôn Diệu Thành cũng không thể thật sự gây khó dễ gì cho cô.
Chính là vì quan tâm đến đứa nhỏ Thẩm Gia Hảo này, Tôn Diệu Thành dần dần cũng quen thuộc hơn với Lý Khanh Khanh, sau này rồi, hắn mới phát hiện Lý Khanh Khanh cũng không giống như trong lời đồn.
Đời trước Tôn Diệu Thành cũng như Thẩm Mộ Quân, đều cho rằng Lý Khanh Khanh rất có thể là đặc vụ của địch, hắn thậm chí từng dẫn theo Tiểu Tống đến điều tra cô mấy lần.
Rồi sau đó...... Tôn Diệu Thành liền bất tri bất giác thích cô, hơn nữa còn muốn chăm sóc cho cô và Thẩm Gia Hảo.
Lúc ấy Tôn Diệu Thành cũng từng đưa ra ý tưởng giống như hiện tại, muốn giúp trông chừng, nuôi dạy Thẩm Gia Hảo. Hắn cảm thấy bé trai thì vẫn cần phải có một người cha, như vậy mới có thể tạo cho thằng bé một môi trường khỏe mạnh để trưởng thành. Lúc đó hắn thậm chí còn cố ý nói đùa, hỏi Lý Khanh Khanh xem con trai cô có thiếu một người cha hay không.
Nhưng mà thực đáng tiếc chính là lúc ấy Thẩm Mộ Quân vì giúp Lý Khanh Khanh mà bị thương, Lý Khanh Khanh vừa phải quan tâm Thẩm Gia Hảo nhạy cảm, hướng nội, còn phải phân tâm đi chăm sóc Thẩm Mộ Quân, nên cũng không dư thừa tâm lực gì mà để ý ý tưởng của Tôn Diệu Thành.
Khi Thẩm Mộ Quân nghĩ đến sự kiện này, biểu tình trên mặt hắn vẫn không nhịn được càng thêm lạnh. Hắn cũng không trách Tôn Diệu Thành thích Lý Khanh Khanh, cũng không giận Tôn Diệu Thành theo đuổi vợ trước của bạn thân, hắn có trách, có hận, có giận, cũng chỉ là chính bản thân hắn.
Đời trước hắn thật đúng là đồ ngốc, trong lúc chưa có gì rõ ràng, vậy mà liền nóng đầu chấp nhận đề nghị ly hôn của Lý Khanh Khanh kia chứ?
Tôn Diệu Thành cũng không phát hiện Thẩm Mộ Quân có gì dị thường, dù sao thì thái độ của Thẩm Mộ Quân khi còn trong bộ đội cũng thường xuyên là thế này. Thoạt nhìn sẽ cảm thấy quan hệ hai người bọn họ thật không tốt, nhưng chỉ bọn họ mới biết, thật ra là do quá tốt đó chứ.
"Ờ, tôi là đàn ông cục mịch, thế chắc cậu không phải? Cậu còn có thể nuôi con chăm con được, sao tôi lại không làm được?"
Tôn Diệu Thành cũng không tin, còn không phải chỉ là chăm sóc một đứa nhỏ thôi sao? Có cái gì mà khó chứ? Hơn nữa cho dù hắn không đủ thời gian chăm sóc đi, thì bên cạnh hắn không phải còn có cảnh vệ viên sao?
Thẩm Mộ Quân đặt đĩa đồ ăn thật mạnh xuống trước mặt hắn một cái, sau đó ngữ khí lãnh đạm mà nói: "Ăn cơm còn không bịt được miệng anh? Nếu anh thích trẻ con như vậy, thì tự mình nhanh chóng chạy đi kết hôn rồi sinh một đứa đi."
Tiểu Tống nghe vậy cảm thấy Thẩm Mộ Quân nói rất có lý, nếu Tôn Diệu Thành thật sự thích trẻ con như vậy, thì chuyên tâm tìm một cô gái vừa ý kết hôn đi. Đến lúc đó đừng nói là một thằng con trai, chỉ cần hắn và vợ hắn liều mạng sinh, thì cả đội bóng cũng có thể có được.
Quan trọng nhất chính là, ông ngoại Tôn Diệu Thành sẽ không cần tiếp tục tạo áp lực cho Tiểu Tống nữa, gánh nặng trên vai Tiểu Tống cũng có thể nhẹ đi một chút. Lúc trước khi hắn mới trở thành cảnh vệ viên của Tôn Diệu Thành, cũng không biết còn có trách nhiệm phải lo lắng cho vấn đề độc thân của lão đại nha.
Tiểu Tống nhớ đến ông ngoại của Tôn Diệu Thành, trong lòng liền nhịn không được, nghĩ lại mà sợ. Bởi vì mỗi một lần nhận được tin tức, ông ta liền ép hỏi Tiểu Tống xem có tin vui gì về vợ của Tôn Diệu Thành hay chưa?
Tôn Diệu Thành kỳ thật cũng không thích con nít cho lắm, chỉ là hắn nhịn không được lo lắng giùm Thẩm Mộ Quân mà thôi. Đặc biệt là khi hắn nhìnThẩm Gia Hảo rụt rè thẹn thùng như vậy, hắn liền cảm thấy bé trai thì phải có bộ dáng của bé trai chứ, lúc nào cũng co rúm, nhát gan sợ phiền phức, về sau trưởng thành phải làm thế nào bảo vệ quốc gia đây?
Thẩm Mộ Quân thấy vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi, liền cầm lấy bình rượu một bên rót cho hắn một ly. Rượu này là do chính Tôn Diệu Thành mang lại đây, rượu ngon hiếm có mà ngay cả bản thân hắn cũng tiếc rẻ chưa dám uống.
Tôn Diệu Thành thấy Thẩm Mộ Quân giơ chén rượu lên, cũng chỉ có thể lúng túng tạm thời dẹp cái chuyện con cái kia qua một bên. Nhưng hắn không nghĩ từ khi người bắt đầu giơ chén rượu lên, thì hắn cũng không còn cơ hội nói tiếp chuyện của Thẩm Gia Hảo nữa.
Bởi vì Tôn Diệu Thành cũng Tiểu Tống đến trễ, cho nên chờ hai người uống xong hết mấy vòng rượu, cũng thuận lý thành chương ở lại đêm nay.
Hai anh em Thẩm Tu Dương đỡ Tôn Diệu Thành say khướt đứng lên, vốn muốn dìu hắn vào cái phòng không có ai ở nhưng đã có sẵn giường kia. Kết quả bọn họ còn chưa bước vào phòng, đã bị Thẩm Mộ Quân túm đi qua phòng của Thẩm Nhạc Hương.
Sau khi Thẩm Tu Dương thả người xuống, nhịn không được nhỏ giọng mà nói thầm một câu, "Căn phòng kia với căn phòng này có cái gì khác nhau? Huống hồ phòng kia không phải không có ai ở sao?"
Nhưng chuyện làm hắn càng thêm cạn lời còn ở phía sau, rõ ràng nhà bọn họ có dư phòng với giường, nhưng Thẩm Mộ Quân lại bảo Thẩm Tu Dương đưa Tiểu Tống đi về nhà mình ngủ tạm.
Trên đường về nhà, Thẩm Tu Dương đi tuốt đàng trước, hắn vừa đi vừa nhịn không được nói với Thẩm Tu Xuân,: "Anh, anh nói xem trong đầu anh họ đang nghĩ cái gì vậy? Ngay cả phòng của con gái cũng có thể để Tôn Diệu Thành vào ở, nhưng cái gian phòng không phải của ai kia lại không cho ai vào ở? Rõ ràng là nhà bọn họ nhiều phòng trống như vậy, còn một hai bắt Tiểu Tống đi theo chúng ta chen chúc qua bên này."
Thẩm Tu Xuân hiếm khi được uống rượu ngon, nên hôm nay cũng uống không ít. Lúc này trong đầu hắn cũng bồng bềnh như cục bông, hắn nghe vậy theo bản năng lắc đầu nói: "Tao không biết...... Không rõ...... Không rõ ràng lắm......"
Thẩm Tu Dương thấy có hỏi anh cả mình cũng vô dụng, liền quay đầu nhìn về phía Tiểu Tống tuy gương mặt có hơi ửng đỏ, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh.
Thẩm Tu Dương gãi gãi cái đầu tóc ngắn của mình, đầy mặt khó hiểu hỏi: "ÊTiểu Tống, cậu biết không? Cậu nghĩ xem anh họ tôi nghĩ gì vậy?"
Kỳ thật Tiểu Tống cũng không biết, nhưng hắn thấy Thẩm Tu Dương vẻ mặt hoang mang vậy, đành phải cười gượng cùng hắn pha trò.
Khi ba người bọn họ sắp về đến nhà Thẩm Tu Dương, liền nghe được bên nhà cũ Thẩm gia cách vách đang cãi cọ ầm ĩ, trong viện còn truyền đến tiếng trẻ con khóc ỉ ôi.
Thẩm Tu Xuân mờ mịt liếc nhìn sân bên kia một cái, nhịn không được bực bội nói: "Xong rồi, lại gây nữa, đêm nay chúng ta đừng hòng ngủ ngon."
Đối với chuyện nhà bên kia làm ầm ĩ, bọn họ đã sớm quen. Lúc trước bọn họ còn đi qua khuyên can vài câu, nhưng dần dà riết rồi cũng mệt, đặc biệt là khi bọn họ biết có đi cũng vô dụng, bọn họ cũng không muốn bỏ công đi qua làm gì nữa.
Sau khi ba người Thẩm Tu Dương đi rồi, Thẩm Mộ Quân dàn xếp cho Tôn Diệu Thành xong liền đi nấu nước nóng cho Lý Khanh Khanh cùng hai đứa nhỏ tắm trước.
Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân tắm xong, liền phát hiện Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Nhạc Hương quấn trong một mớ chăn đệm, trực tiếp đi qua gian phòng cô đã chọn sẵn.
Thẩm Mộ Quân nhìn Thẩm Gia Hảo đang trần trụi như một cái màn thầu nằm chu mông trên cái giường đất giữa phòng, lần đầu tiên cảm thấy phòng quá lớn, giường đất quá rộng cũng không tốt. Bởi vì hắn liếc mắt nhìn nhìn, liền cảm thấy trong lòng vắng vẻ khó chịu.
Kỳ thật Lý Khanh Khanh vốn là muốn giao hết hai đứa nhỏ cho Thẩm Mộ Quân, sau đó một mình cô thoải mái dễ chịu đi ngủ một phòng. Nhưng sau này cô tưởng tượng hình ảnh kia một chút, liền cảm thấy như vậy đối với Thẩm Mộ Quân tựa hồ có hơi tàn nhẫn. Vì thế Lý Khanh Khanh do dự một chút, ngay khi lấy chăn cũng đóng gói ôm con gái mang đi luôn.
Vốn dĩ Thẩm Gia Hảo đang lui cui tự mặc quần áo, thấy nương mang theo chị gái định đi, liền thình thịch nằm lăn ra giường đất bắt đầu làm nũng.
Thẩm Gia Hảo cũng là gần đây mới học thói xấu làm nũng, nó đá đạp hai cái chân trắng trẻo ngắn ngủn lung tung, đôi mắt long lanh rướm nước mắt mở to nhìn chằm chằm Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh nhìn thấy bộ dáng nó như thế, thiếu chút nữa mềm lòng liền bọc luôn cả nó mang đi. Nhưng sau đó lại nghĩ đến Thẩm Mộ Quân sau khi trở về, sec phải một mình đối diện với cảnh phòng không gối chiếc, chút lương tri trong đáy lòng Lý Khanh Khanh đột nhiên nhảy lên trên đầu.
Cuối cùng, vẫn là Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Nhạc Hương lừa Thẩm Gia Hảo, nói cái gì Thẩm Mộ Quân một người ngủ quá đáng thương rồi, hai người còn nói Thẩm Mộ Quân ngủ một mình sẽ rất sợ hãi này nọ.
Tính cách Thẩm Gia Hảo tương đối nhạy cảm, cho nên nó tưởng tượng đến cảnh cha nó thê thê thảm thảm bị bỏ rơi như vậy, liền chỉ có thể đỏ mắt gật đầu ở lại.
Haiz, ai bảo nó là nam nhi, là chủ một nhà cơ chứ? Nó phải gánh vác trọng trách ngủ với cha nó thôi.
Trong khi Thẩm Gia Hảo một mình nằm lăn qua lăn lại, cả đầu óc đang suy tính xem thân là chủ một nhà, nó phải nên bảo họ người cha " nhỏ yếu" của nó như thế nào, thì Thẩm Mộ Quân đang mang một khuôn mặt đen, thập phần lãnh khốc nói: "Mau mặc quần áo vào! Đàn ông con trai trần trụi như vậy còn không biết xấu hổ."
Thẩm Gia Hảo nghe vậy bỗng nhiên bò lên, sau đó vẻ ngơ ngác nhìn Thẩm Mộ Quân bá đạo, lãnh khốc, vô tình, cứ cảm thấy cái này hình như chả giống trong tưởng tượng của nó một chút nào.
Hai mắt Thẩm Gia Hảo bỗng nhiên liền đỏ ửng, nó muốn tìm nương, nó muốn chơi với chị nó, nó không muốn ngủ với cha nó một chút nào đâu.
Thẩm Mộ Quân hoàn toàn không biết thằng con ngốc nghếch của mình đang tưởng tượng ra cái gì, đã thấy Thẩm Gia Hảo đột nhiên đỏ mắt, khuôn mặt mũm mĩm cong lên, hai má xệ xuống, khuôn mặt nhỏ muốn khóc không khó.
Không biết như thế nào, hắn lại đột nhiên nhớ tới lời Tôn Diệu Thành nói, con trai đúng thật là không nên yếu đuối như vậy.
Vì thế hắn càng lạnh mặt xuống, thập phần nghiêm túc nhìn Thẩm Gia Hảo nói: "Không cho khóc, mau mặc quần áo vào đàng hoàng, sau đó ngủ nhanh."
Cuối cùng thì Thẩm Gia Hảo cũng không mặc quần áo vào đàng hoàng, mà khóc lóc thảm thương được Thẩm Mộ Quân bế qua phòng bên kia của Lý Khanh Khanh. Bởi vì bộ dáng Thẩm Mộ Quân quá nghiêm khắc, hơn nữa Thẩm Gia Hảo lại tưởng tượng quá độ, nên lập tức làm thằng bé khóc thê thảm.
Thẩm Mộ Quân vừa nhìn thấy Thẩm Gia Hảo rớt nước mắt, nhìn thân thể trắng trẻo lại mũm mĩm chỉ có một khúc của thằng bé, lúc này mới nhớ tới nó vẫn là một đứa bé mới ba tuổi.
Hắn vốn muốn dỗ Thẩm Gia Hảo một chút, kết quả không nghĩ tới càng dỗ Thẩm Gia Hảo càng khóc dữ dội, cuối cùng hắn chỉ có thể bế Thẩm Gia Hảo đi tìm Lý Khanh Khanh.
Khi Thẩm Mộ Quân bế con trai lại đây, Lý Khanh Khanh đang ôm Thẩm Nhạc Hương kể chuyện xưa trước khi ngủ, vai chính trong câu chuyện chính là Thẩm Nhạc Hương dũng cảm nha.
Sau khi Lý Khanh Khanh mở cửa cho Thẩm Mộ Quân, nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Gia Hảo khóc đến đỏ bừng, còn không ngừng thút thít thở hổn hển, có trong nhát mắt, Lý Khanh Khanh từng nghĩ có khi nào Thẩm Mộ Quân "phòng không gối chiếc" nên ghi hận trong lòng, cố ý thừa dịp người làm nương như cô không có ở đó, lén ngược đãi con trai nhỏ đáng yêu của cô hay không.
Rốt cuộc trước giờ Thẩm Gia Hảo vốn rất ngoan ngoãn, tính tình lại hiền lành, rất nghe lời nữa. Lý Khanh Khanh chưa từng thấy thằng bé khóc nháo thế này bao giờ. Nhưng không biết sao mới cùng ở một mình với Thẩm Mộ Quân không bao lâu, liền lắc mình hóa thành thằng bé hư hay khóc lóc thế này?
Tựa hồ như nhận ra ánh mắt Lý Khanh Khanh không tốt, khi Thẩm Mộ Quân giao thằng bé vào tay cô, trên mặt nhịn không được lộ ra một tia ủy khuất.
"Anh không có đánh nó, nó đột nhiên khóc lên."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT