Khi Dương Từ cùng Thẩm Lệ Nghiên tới gần nhà Thẩm Mộ Quân, Thẩm Mộ Quân liền nhận ra sự tồn tại của bọn họ trước rồi, mấy lời hắn vừa mới nói, ngoại trừ muốn nói cho Lý Khanh Khanh nghe, cũng là cố ý nói cho Thẩm Lệ Nghiên ngoài cửa nghe.
Thẩm Mộ Quân hy vọng Thẩm Lệ Nghiên có thể thấy rõ ràng chênh lệch của bản thân cô ta và Lý Khanh Khanh, đừng có làm mấy chuyện tự rước lấy nhục nữa. Đồng thời cũng cảnh cáo Thẩm Lệ Nghiên, đừng kiếm chuyện hay bày trò đi làm khó dễ Lý Khanh Khanh hay thậm chí là thương tổn cô ấy.
Thẩm Lệ Nghiên là người thông minh cỡ nào, đương nhiên hiểu rõ ý ngầm trong lời Thẩm Mộ Quân. Cô ta dùng sức cắn cắn môi dưới mình, thở phì phì muốn xoay người rời đi.
Từ sau khi Thẩm Lệ Nghiên xuyên qua tới nay, cuộc sống của cô ta thật quá xuôi gió xuôi nước rồi. Đúng là vì bất luận cô ta gặp phải chuyện gì, đều có người chủ động đứng ra trợ giúp, dẫn tới cô ta bất tri bất giác liền dưỡng thành tính cách có chút kiêu căng.
Trước kia khi Thẩm Lệ Nghiên đối mặt nguyên chủ, vẫn luôn là cô ta đơn phương nghiền áp. Hiện giờ vì quan hệ căng thẳng với Lý Khanh Khanh, cô ta liên tiếp bị Thẩm Mộ Quân làm mặt lạnh, ngoại trừ trong lòng cô ta đầy oán hận, còn có phần lớn là cảm thấy mình ủy khuất.
Người đàn bà kia rõ ràng là vì tính kế cô ta mới thành công gả cho người anh trai ưu tú nhất của cô ta, rõ ràng là anh cả cô ta cũng cũng không thích ả, vì sao cuối cùng người bị chỉ trích ngược lại lại là cô ta?
Dương Từ thấy thế, vội duỗi tay kéo Thẩm Lệ Nghiên lại một phen. Hắn nhìn Thẩm Lệ Nghiên gần đây càng ngày càng thêm tùy hứng, ngay cả người dễ chịu như hắn cũng hiện lên một tia không kiên nhẫn nơi đáy mắt.
Hắn cũng không biết gần đây hắn bị làm sao vậy, cũng không biết là Thẩm Lệ Nghiên thay đổi, hay là tâm thái hắn xảy ra vấn đề. Rõ ràng trước kia Thẩm Lệ Nghiên cũng tùy hứng, lúc ấy hắn vẫn luôn cảm thấy Thẩm Lệ Nghiên thực đáng yêu. Nhưng mà hiện giờ nhìn cái người động một chút liền cáu kỉnh, Dương Từ rất nhiều lần đều nhịn không được đều muốn phát hỏa.
Dựa theo tiến triển của cốt truyện gốc, Thẩm Lệ Nghiên vốn được bạn bè Thẩm Mộ Quân trợ giúp, tình yêu cùng sự nghiệp đều vô cùng rực rỡ mới đúng.
Nhưng mà một đời này Thẩm Mộ Quân thay đổi, hắn không hề giúp đỡ Thẩm Lệ Nghiên giống như trong quỹ đạo cũ, cho nên gần đây cuộc sống của cô ta thật sự không tốt.
Đầu tiên là vì chuyện cùng Dương Từ kết hôn này, thiếu chút nữa cô ta bị bà mẹ kế kia của Dương Từ cào cho nở hoa đầy mặt. Lúc sau thì bà nội của Hà Mẫu Khảng kia tìm tới công xã, đối phương dùng các loại biện pháp vừa đe dọa vừa dụ dỗ, muốn mang Hà Mẫu Khảng phạm tội lớn như vậy đi.
Thẩm Lệ Nghiên vốn dĩ có thể mượn dùng các loại quan hệ của Thẩm Mộ Quân, thập phần đơn giản giải quyết xong sự tình. Nhưng Thẩm Mộ Quân đánh cái bài vì tốt cho cô ta, đặc biệt dặn dò mấy người có quan hệ tương đối gần, bất luận có xảy ra chuyện gì cũng không cần giúp đỡ Thẩm Lệ Nghiên, nói là hắn không hy vọng em gái của mình trở thành một thứ phế vật chỉ biết dựa vào anh trai mình.
Thẩm Lệ Nghiên cũng là trước đây không lâu mới biết được chuyện này, khi biết chuyện đã thiếu chút nữa bị lời Thẩm Mộ Quân chọc đến điên rồi. Cô ta vốn muốn tìm kiếm chút an ủi từ Dương Từ, liền một năm một mười kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho Dương Từ. Nhưng mà Thẩm Lệ Nghiên không thể nghĩ tới, sau khi Dương Từ biết chuyện Thẩm Mộ Quân làm, hắn không chỉ không an ủi cô ta, còn cảm thấy Thẩm Mộ Quân làm rất đúng.
Hoàn cảnh và suy nghĩ của Dương Từ không giống như Thẩm Lệ Nghiên, hắn là con lớn trong nhà, lại không được cha và mẹ kế yêu thích, nên từ nhỏ, bất kể chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình.
Mặc kệ Thẩm Mộ Quân có phải thiệt tình vì tốt cho Thẩm Lệ Nghiên hay không, hắn đều cảm thấy cách làm này của Thẩm Mộ Quân đối với Thẩm Lệ Nghiên là đúng. Trong mắt Dương Từ, một người mà sự tình gì cũng đều dựa vào người khác, kỳ thật cũng chả khác gì trùng hút máu.
Hoàn cảnh của Thẩm Lệ Nghiên thì khác, từ nhỏ cô ta đã có cha mẹ tính cách ôn hòa, còn có ba người anh em trai vô cùng che chở cô ta. Rất nhiều chuyện cô ta đều không cần suy xét, sẽ có người giúp cô ta tính toán tỉ mỉ.
Trước kia Thẩm Lệ Nghiên luôn ghét bỏ hai người anh em trai kia của mình, cảm thấy bọn họ chẳng làm nên trò trống gì, chỉ giống như con trùng hút máu. Kỳ thật cô ta hoàn toàn không biết, trong mắt Dương Từ, cô ta cũng chả khác gì hai người kia, đều là trùng hút máu bám vào trên người Thẩm Mộ Quân. Một khi rời khỏi người anh ưu tú Thẩm Mộ Quân này, cô ta làm chuyện gì cũng sẽ trở nên lực bất tòng tâm.
Dương Từ dùng sức kéo Thẩm Lệ Nghiên lại, hắn hạ giọng nói khẽ bên tai cô ta: "Nếu như em thật sự có thể bỏ được anh cả em, vậy chúng ta hiện tại liền xoay người rời đi. Nhưng trong lòng em là rõ ràng nhất, em vẫn còn tình cảm với anh cả em, trong lòng em không nỡ làm quan hệ hai người căng thẳng. Nếu như vậy, thì em chỉ còn cách nghĩ cách hòa hoãn quan hệ của hai người. Lệ Nghiên, trốn tránh là không giải quyết được vấn đề. Nếu như em cứ tiếp tục như vậy, thì anh cả em cho dù có còn một chút tình cảm với em đi nữa, cũng sẽ chậm rãi bị thời gian tiêu ma sạch sẽ."
Thẩm Lệ Nghiên đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời ccuar Dương Từ, cũng chính là trong lòng cô ta vô cùng rõ ràng, cho nên hôm nay mới mặt dày đến đây một chuyến.
Nhưng tưởng tượng đến mấy lần trước khi cô ta nhẫn nhịn xuất hiện ở trước mặt Thẩm Mộ Quân, Thẩm Mộ Quân vì bảo vệ Lý Khanh khanh mà lạnh lùng với cô ta như vậy, trong lòng Thẩm Lệ Nghiên liền nhịn không được cảm thấy khổ sở.
Cô ta thật không rõ, cô ta cùng Thẩm Mộ Quân là bị làm sao vậy? Sao đột nhiên cả hai lại biến thành như thế này?
Thẩm Lệ Nghiên nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, liền chỉ biết đem hết thảy quy tội lên đầu Lý Khanh Khanh. Cô ta cảm thấy vấn đề nhất định ra nằm ở chỗ Lý Khanh Khanh, nếu không thì đang êm đang đẹp, sao Thẩm Mộ Quân lại đối xử với cô ta như vậy?
Cô ta không thể tiếp tục kéo dài nữa, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng đi. Nếu thật sự là do cái ả Lý Thanh Thanh kia quấy phá, cô ta nhất định phải cho ả trả một cái giá thật đắt.
Nghĩ như vậy, Thẩm Lệ Nghiên âm thầm cắn chặt răng, sau đó xoay người dùng sức đẩy cánh cổng gỗ trước mặt ra.
Dương Từ cho rằng Thẩm Lệ Nghiên đã nghĩ thông suốt, nhịn không được khẽ thở phào trong lòng một hơi. Tuy hắn không quen nhìn Thẩm Lệ Nghiên cứ dựa vào Thẩm Mộ Quân, nhưng Thẩm Lệ Nghiên về sau dù sao cũng là vợ hắn. Vì con đường sau này của vợ có thể nhẹ nhàng hơn một chút, có thể an an ổn ổn sống cùng với hắn, trong lòng Dương Từ vẫn nhịn không được muốn giúp Thẩm Lệ Nghiên.
Nhưng thực mau, Dương Từ liền phát hiện Thẩm Lệ Nghiên căn bản không nghĩ thông suốt.
Trong nháy mắt Thẩm Lệ Nghiên đi vào sân, liền thấy Thẩm Mộ Quân đang lẽo đẽo theo sau Lý Khanh Khanh muốn cùng vào nhà bếp giúp Lý Khanh Khanh nấu cơm.
Lý Khanh Khanh dùng khuỷu tay đẩy đẩy ngực Thẩm Mộ Quân, trong miệng không kiên nhẫn nói: "Nhà bếp nhỏ như vậy, anh theo tôi vào đây làm gì? Anh to con lắm, vào trong rồi liền không có chỗ cho tôi đứng."
Thẩm Mộ Quân vốn đang muốn nói cái gì, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiên cùng Dương Từ. Động tác đi về phía trước của hắn hơi ngừng lại, đôi mắt đen như mực lúc này mới nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt Thẩm Lệ Nghiên có hơi ngơ ngác nhìn Lý Khanh Khanh, cứ cảm thấy mấy ngày không gặp, Lý Khanh Khanh lại xinh đẹp hơn rồi.
Cô ta rốt cuộc cùng nguyên chủ lớn lên, cũng từng nhìn thấy khuôn mặt nguyên chủ trước khi bị thương không ít lần. Cho dù là quay trở về lúc nguyên chủ mười mấy tuổi trẻ trung xinh đẹp nhất, cũng không thể xinh đẹp được bằng một nửa Lý Khanh Khanh hiện tại.
Nếu như Lý Khanh Khanh đột nhiên biến đổi từ khuôn mặt cũ biến thành khuôn mặt hiện tại, thì không cần Thẩm Lệ Nghiên nhìn chằm chằm không bỏ, những người khác của thôn Hòa Sơn cũng sẽ nhịn không được sinh lòng hoài nghi.
Nhưng mà vất luận là vết sẹo trên mặt Lý Khanh Khanh, hay là nhan sắc xinh đẹp hiện tại của cô, đều là từng chút từng chút thay đổi trong một quá trình dài. Nếu như có người nhịn không được nghi ngờ, thì tất cả những người chứng kiến quá trình thay đổi đó của Lý Khanh Khanh cũng đều có thể đứng ra làm chứng giúp.
Cũng đúng là vì có quá nhiều người chứng kiến, cho nên dù trong lòng một số người còn nghi hoặc, nhưng không ai cảm thấy Lý Khanh Khanh là giả.
Thẩm Lệ Nghiên đột nhiên nghĩ tới sự kiện của Hà Mẫu Khảng kia, cô ta nghe người trong thôn nói, Lý Khanh Khanh lúc ấy một chiêu liền đánh chết một con lợn rừng.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy Lý Khanh Khanh may mắn, vừa ra tay lại tình cờ đánh trúng một miệng vết thương trên người con lợn rừng, nên mới giết chết được nó. Nhưng Thẩm Lệ Nghiên lại cảm thấy Lý Khanh Khanh có vấn đề, cô ta cùng Lý Khanh Khanh từ nhỏ lớn lên, sao cô ta không biết Lý Khanh Khanh mạnh đến như vậy?
Thẩm Lệ Nghiên cảm thấy mình bắt được trọng điểm, đầu tiên cô ta nhìn Thẩm Mộ Quân kêu một tiếng anh cả, sau đó liền cười nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Chị dâu, về chuyện của Hà Mẫu Khảng, em muốn đại diện công xã hỏi chị mấy vấn đề."
Dương Từ vừa nghe thấy lời này, tức khắc cảm thấy không ổn. Hắn ra ý bảo Thẩm Lệ Nghiên đừng có xằng bậy, nhưng mà Thẩm Lệ Nghiên căn bản không để ý tới hắn.
Lúc này hai mắt Thẩm Lệ Nghiên nhìn chằm chằm Lý Khanh Khanh, cô ta cảm thấy mình đã bắt được cái đuôi của Lý Khanh Khanh, liền đầy mặt tự tin chờ Lý Khanh Khanh lộ ra dấu vết.
Lý Khanh Khanh nghe vậy cười khẽ một chút, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, khi cong môi cười khẽ liền phá lệ xinh đẹp.
Thẩm Lệ Nghiên thấy Lý Khanh Khanh không phản ứng mình, hơi hơi cất cao âm lượng tiếp tục nói: "Tôi chỉ là hỏi mấy vấn đề đơn giản, chẳng lẽ chị đây là đang sợ hãi?"
Lý Khanh Khanh trợn trắng mắt trong lòng, sau đó ngữ mang trào phúng hỏi ngược lại: "Đồng chí Thẩm Lệ Nghiên, vậy đồng chí nói thử xem, đồng chí lấy cái thân phận gì lại đây đề ra nghi vấn tôi? Lại lấy lý do gì tới đây hạch hỏi tôi?"
Thẩm Lệ Nghiên nghe ngữ khí Lý Khanh Khanh mang đầy khiêu khích, khuôn mặt nhịn không được tức giận đến trắng bệch. Cô ta xác thật không có thân phận cùng lập trường đề ra câu hỏi với Lý Khanh Khanh, bởi vì chuyện của Hà Mẫu Khảng đã giao cho cấp trên xử lý.
Cô ta chỉ là một cán sự công xã nho nhỏ, lại là đội tuyên truyền không có thực quyền gì. Cho dù Lý Khanh Khanh thật sự có vấn đề, cũng không tới phiên cô ta lại đây thẩm vấn.
Nhưng Thẩm Lệ Nghiên vẫn nhịn không được nói: "Chị dâu à, có phải chị quá khẩn trương rồi hay không? Tôi chỉ muốn hỏi xem lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Chị làm như có vẻ sợ tôi hỏi vậy, làm tôi nhịn không được cảm thấy chị đang có điều chột dạ."
Lý Khanh Khanh nghe Thẩm Lệ Nghiên nói xong, thiếu chút nữa nhịn không được phá lên cười.
Cô chột dạ?
Một chuyện mà ngay cả Thẩm Tu Dương cũng không hỏi, cô có cái gì phải chột dạ?
Cho dù Thẩm Lệ Nghiên có đem chuyện này báo cáo lên trên, cho dù thật sự có người xuống điều tra cô thì thế nào? Nguyên chủ cha chết, mẹ bỏ đi, nguyên chủ cũng không có ai thân cận, căn bản liền không còn ai có thể chứng minh sức lực cô có vấn đề.
Người duy nhất biết một chút tình huống chỉ có Thẩm Lệ Nghiên mà thôi. Nhưng với mớ ân oán của Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Lệ Nghiên, lời làm chứng của Thẩm Lệ Nghiên căn bản không có bất luận cái gì dùng.
Càng quan trọng hơn chính là, Thẩm Mộ Quân sẽ không để cho cô có chuyện gì, rốt cuộc cô còn phải làm nương hai đứa nhỏ đây này.
Thẩm Lệ Nghiên thấy Lý Khanh Khanh không nói lời nào, đột nhiên càng thêm tin tưởng suy đoán của mình. Trong đáy mắt cô ta hiện lên một tia hưng phấn, ngữ khí hùng hổ đến doạ người mà chất vấn: "Cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại giả làm chị dâu tôi? Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô, không để cô mê hoặc anh cả tôi cùng hai đứa nhỏ nữa."
Kỳ thật trong lòng Thẩm Lệ Nghiên cảm thấy, Lý Khanh Khanh có khả năng cũng là xuyên qua. Rốt cuộc thân xác trước mắt này tuy rằng xinh đẹp hơn trước rất nhiều, nhưng xác xác thật thật vẫn là cái người cũ kia.
Nhưng cô ta không dám nói ra như vậy, cô ta lo lắng nếu mình nói ra, Lý Khanh Khanh cũng sẽ phát hiện cô ta cũng là xuyên qua.
Nhưng Thẩm Lệ Nghiên không hề biết Lý Khanh Khanh không chỉ đã sớm biết cô ta xuyên qua, còn biết tất cả mọi chuyện về bản thân cô ta.
Vốn dĩ chỉ cần Thẩm Lệ Nghiên không trêu chọc cô, Lý Khanh Khanh có thể niệm tình Thẩm Mộ Quân làm bộ như không biết, sau đó hai người nước sông không phạm nước giếng mà sống cuộc đời của mình. Đáng tiếc chính là, trong lòng Thẩm Lệ Nghiên không cam lòng nha, cô ta luôn muốn tìm phiền toái cho người khác.
Lý Khanh Khanh đột nhiên tiến đến trước mặt Thẩm Lệ Nghiên, sau đó dùng giọng nói chỉ có cô cùng Thẩm Lệ Nghiên mới có thể nghe được, nói: "Chúc mừng cô, đoán đúng rồi."
Thẩm Lệ Nghiên nghe vậy, cả khuôn mặt tức khắc trở nên trắng bệch, cô ta chỉ vào gương mặt quá mức xinh đẹp kia của Lý Khanh Khanh, nói: "Cô...... Cô thật sự cho rằng tôi không dám nói ra hả?"
Lý Khanh Khanh hướng tới Thẩm Lệ Nghiên, dùng khẩu hình nói: Bởi vì cô cũng vậy.
Cô nhìn thân thể Thẩm Lệ Nghiên chao đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, đột nhiên có hơi hiểu rõ vì sao ban nãy Thẩm Lệ Nghiên lại hưng phấn đến như vậy. Bởi vì cái cảm giác bóp chặt nhược điểm trí mạng của địch nhân, thật đúng là không tồi nha.