Thẩm Mộ Quân đầy mặt khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mặt, trong chốc lát không biết nên tiếp tục nhìn hay là nên nhắm mắt lại?
Tuy rằng lúc này chung quanh không có một chút ánh sáng nào, nhưng thị lực nhìn trong đêm của Thẩm Mộ Quân quá tốt, cho nên hắn đều có thể nhìn rất rõ ràng những gì đang diễn ra trước mắt.
Chuyện này đối với Thẩm Mộ Quân mà nói, thật là một cú sốc thị lực không nhẹ. Hắn theo bản năng nắm chặt ngón tay mình, trên khuôn mặt xuất chúng hiện lên một mạt đỏ ửng mất tự nhiên.
Lý Khanh Khanh bị cơn gió lạnh hiu hiu thổi lên da, mới ý thức được hành động của mình có bao nhiêu bất nhã. Hiện tại vải trên người cô, chỉ còn là cái bộ đồ lót mà Thẩm Mộ Quân tự mình mua giúp cô lần trước mà thôi.
Lần đó sau khi Thẩm Mộ Quân giúp cô mua xong, cô cũng không lập tức mặc ở trên người, mà là đặt trong nhẫn không gian của mình. Bởi vì nói gì thì nói, đây cũng là nội y, Lý Khanh Khanh cảm thấy chỉ có người có quan hệ rất thân mật mới có thể mua giùm cô mà thôi.
Vốn dĩ cô cũng không định mặc, nhưng mà gần đây cô thực sự không còn gì để mặc nữa, lại bận bịu đến không có thời gian đi huyện thành mua, cho nên mới không thể không lấy ra mặc đỡ.
Làm Lý Khanh Khanh thập phần ngoài ý muốn chính là hiện tại thân thể cô rõ ràng thay đổi rất lớn, mà bộ Thẩm Mộ Quân mua cho cô lại vô cùng vừa người. Loại cảm giác này giống như là Thẩm Mộ Quân còn hiểu biết thân thể cô hơn cả bản thân cô nữa.
Thẩm Mộ Quân lúc này cũng nhìn thấy cái áo lót trên người Lý Khanh Khanh, khi hắn rõ ràng nhận ra đây chính là cái mà mình mua, thì Thẩm Mộ Quân mạc danh liền cảm thấy trong lòng khô nóng một trận.
Trong bóng đêm, làn da của người con gái này xinh đẹp một cách thật kỳ lạ, trắng nõn lại mịn màng đến dường như đang phát sáng. Trong đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên một mạt xấu hổ, lông mi dày không chịu khống chế run rẩy, bộ dáng giống như yêu tinh câu hồn nhiếp phách trong núi sâu rừng già.
Thẩm Mộ Quân theo bản năng xoay người sang chỗ khác, rất sợ mình còn tiếp tục nhìn nữa, thì sẽ phát sinh ra cái sự tình gì không tốt mất.
Trong lòng Lý Khanh Khanh vốn có chút xấu hổ, lúc này thấy Thẩm Mộ Quân đưa lưng về phía cô, trong lòng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô lại tưởng tượng đến cái xúc cảm mềm mụp gai gai của con sâu lông kia, đến bây giờ còn cảm thấy da đầu tê dại. Cô liền vội vàng giũ giũ áo mình một lát, sau đó đứng lên nhảy nhảy tại chỗ hai cái, lúc này mới yên tâm mặc áo vào.
Tuy rằng khi xuống đồng làm việc, Lý Khanh Khanh cũng không ít khi gặp phải sâu, nhưng tình huống lúc đó và bây giờ hoàn toàn không giống nhau.
Lúc đó, cô đều mang bao tay, quấn kỹ quần áo hết rồi mới xuống đồng, cho dù có gặp phải sâu, cô chỉ cần nhịn cảm giác ghê tởm vứt nó xuống rồi dẫm chết là xong. Nhưng lần này thì không giống nha, nó trực tiếp rớt vào bên trong cổ áo cô luôn, Lý Khanh Khanh nghĩ nghĩ, trên người nhịn không được lại nổi lên một tầng da gà.
Mà đúng lúc này, từ bên trong chuồng bò đột nhiên có hai người chạy ra, bọn họ còn nhắm thẳng hướng Thẩm Mộ Quân bên này.
Thẩm Mộ Quân thấy thế, vội trở tay bế ngang Lý Khanh Khanh lên, liền chui người vào sâu trong bụi cỏ kế bên trốn. Động tác hắn vô cùng nhanh chóng, cho dù trong lòng ngực có thêm một người nữa, cũng không mảy may ảnh hưởng tới hắn.
Trong nháy mắt Lý Khanh Khanh bị hắn bế lên, phản ứng đầu tiên chính là không muốn chui vào bụi cỏ một chút nào, trong bụi cỏ nhất định có rất nhiều rất nhiều sâu.
Nhưng mà không đợi cô phản kháng gì, cả người đã bị Thẩm Mộ Quân ôm lên một phen, sau đó bị hắn mang theo phóng vào sâu trong bụi cỏ bên cạnh. Sau khi hai người mới vừa chui vào trong bụi bỏ, liền nghe được tiếng bước chân đuổi sát sau đó tới.
Bởi vì khu vực chung quanh chuồng bò thật sự là quá an tĩnh, tiếng hai người kia đạp lên rơm lúa mạch cùng lá khô vô cùng rõ rệt. Bọn họ tựa hồ cũng không có ý che giấu tiếng bước chân mình, một đường chạy nhanh về hướng Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân vừa mới đứng.
Lý Khanh Khanh nghe tiếng động dần dần tới gần, tức khắc sợ tới mức ngừng hô hấp lại. Cô có chút khẩn trương rúc vào trong lòng ngực Thẩm Mộ Quân, cả khuôn mặt đều chôn trong lòng ngực Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh cũng không sợ bị người phát hiện, nhưng sợ bị người ta nhìn thấy cô chưa mặc áo chỉnh tề. Cô không ngại Thẩm Mộ Quân thấy bộ dáng này của cô, nhưng lại không có biện pháp chịu đựng ánh mắt người khác tùy ý đánh giá. Đặc biệt là trong số hai người kia, có một người rất có thể là cái tên lưu manh Lại Đầu kia.
Thẩm Mộ Quân cảm giác được thân thể người trong lòng ngực cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn xuống mặt Lý Khanh Khanh, liền thấy sắc mặt cô có hơi trắng bệch, hắn cho rằng cô còn đang sợ hãi con sâu khi nãy.
Thẩm Mộ Quân vừa định muốn nhỏ giọng an ủi cô một câu, liền nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc vang lên: "Kỳ quái, vừa mới tôi rõ ràng nghe thấy bên này có động tĩnh......"
Chủ nhân giọng nói này là nữ, giọng này Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh đều thấy có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra là ai.
Trong lòng Lý Khanh Khanh ngứa ngáy muốn ló đầu ra xem rốt cuộc là ai, nhưng nghĩ đến bộ dáng chật vật của mình hiện tại, lại sợ cứ như vậy bị người phát hiện.
Cùng lúc đó, một giọng nói khác không kiên nhẫn lại vang lên.
"Làm gì có người chứ? Mấy người đàn bà các cô cứ hay nghi thần nghi quỷ."
Thanh âm này là Lại Đầu, lúc này Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh lập tức liền nghe ra được.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Thẩm Mộ Quân hơi hơi giật giật môi mỏng muốn nói cái gì, đáng tiếc hai người kia liền ở ngay bên ngoài bụi cỏ, còn bọn họ lúc này đang ở ngay trong bụi cỏ.
Nếu chỉ có một mình Lại Đầu, Thẩm Mộ Quân đã sớm đi ra ngoài bắt người lại, nhân tiện hỏi luôn Lại Đầu rốt cuộc đã biết cái gì?
Nhưng mà hiện tại đối phương có hai người, Thẩm Mộ Quân giật giật chân trái có hơi ẩn ẩn đau, không xác định được mình có thể một hơi khống chế cả hai người hay không.
Hắn vừa rời mới liên tục ôm Lý Khanh Khanh chạy vội hai lần, không biết có phải chạy gấp quá nên làm động đến vết thương rồi không, hay là chân trái của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Lúc này Thẩm Mộ Quân cảm thấy chân trái hắn đang càng ngày càng đau.
Người phụ nữ đứng bên ngoài bụi cỏ sắc mặt lạnh băng nhìn theo mấy làn cỏ mờ mịt bay bay trong gió, cô ta xoay người nói với Lại Đầu bên cạnh: "Anh, đi vào đó xem xem có người hay không?"
Lại Đầu nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó bất mãn chỉ vào mặt cô ta nói: "Ê, tại sao tao phải đi mà không phải mày đi? Lỡ nhưng trong đó thật sự có người thì sao? Mày làm vậy không phải là muốn hại tao à?"
Người phụ nữ dùng thái độ nhìn tên ngốc mà nhìn Lại Đầu, trong giọng nói tràn đầy bất mãn: "Nếu thật sự có người, vậy cũng tiện tôi la lên kêu người trong thôn đến, vậy hắn cũng không dám làm gì anh mà."
Lại Đầu vừa nghe lời này, cảm thấy hình như rất có lý.
Tuy rằng chuồng bò bên này tương đối hẻo lánh, nhưng mà hiện tại còn chưa đến giờ đi ngủ, nếu lớn tiếng kêu lên thì vẫn là có thể kinh động đến người trong thôn.
Huống hồ chuyện bọn họ gặp nhau ở chuồng bò là bí mật, lỡ như bị người nào trông thấy, bọn họ lại kịp lúc tìm ra được người kia, còn có thể dùng chuyện vừa ăn cướp vừa la làng để lờ qua một chút. Còn nếu như bọn họ không cẩn thận thả người chạy, thì sau đó người gặp xui xẻo mới chính là bọn họ.
Lại Đầu nghĩ như vậy, liền từ trên mặt đất nhặt một nhánh cây khoảng nửa thước lên ước lượng một chút, rồi đen mặt cẩn thận đi qua.
Trong nội tâm hắn kỳ thật cũng sợ hãi, sợ hãi chuyện này bị người khác biết, cũng sợ hãi trong bụi cỏ còn có thứ gì đáng sợ.
Sau khi Lý Khanh Khanh nghe được đối thoại của hai người kia, liền muốn tránh thoát khỏi lòng ngực Thẩm Mộ Quân. Nhưng mà Thẩm Mộ Quân chỉ gắt gao ôm chặt lấy cô, sau đó tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, không có việc gì."
Lý Khanh Khanh nghe vậy hơi hơi sửng sốt một chút, cô đã sớm hình thành thói quen tất cả đều dựa vào mình từ thời mạt thế. Bất luận là một mình chém giết tang thi, hay là một mình mạo hiểm đi thu thập vật tư.
Ở cái hoàn cảnh ngay cả sinh tồn cũng thập phần khó khăn đó, không có ai sẽ vì cô là nữ nhân mà nhường nhịn cô. Cô đã chứng kiến rất nhiều trường hợp vì giữ mạng, mà có không ít người đàn ông đẩy người trong lòng ra làm lá chắn thịt. Cho nên cô liền dưỡng thành thói quen cái gì cũng phải dựa vào chính mình, và cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cho nên khi xảy ra bất luận sự tình gì, phản ứng đầu tiên của Lý Khanh Khanh chính là tự mình ứng phó. Trước nay cô đều không có nghĩ tới chuyện dựa vào người đàn ông bên cạnh này.
Hiện giờ cô đột nhiên nghe được Thẩm Mộ Quân nói vậy, trong chốc lát có chút phản ứng không kịp. Chờ khi cô hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thẩm Mộ Quân, cô cũng không biết mình bị làm sao, nhưng tất cả những bực bội bất an tận đáy lòng cô nãy giờ, trong nháy mắt này chỉ còn lại tín nhiệm đối với Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân trong khoảng thời gian này vẫn luôn rèn luyện thân thể, hơn nữa lại có linh thực của Lý Khanh Khanh điều trị, nên hiện tại trạng huống thân thể hắn đã thập phần khỏe mạnh.
Lý Khanh Khanh an tĩnh rúc vào trong lòng ngực Thẩm Mộ Quân, có một cảm giác như được trở về trước khi mạt thế. Cái loại cảm giác như là chuyện gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần an tâm được người thân che chở cưng chiều.
Lại Đầu dùng gậy gỗ vạch hai bên cỏ dại chung quanh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bốn phía, như sợ có thứ gì sẽ từ trong bụi cỏ chạy vọt ra.
Người phụ nữ đứng ở bên ngoài bụi cỏ kia, khi Lại Đầu vừa đi vào bụi cỏ, liền rút trong túi mình ra một cây dao ngắn sắc bén.
Cây dao này vốn là cô ta muốn mang theo dùng để phòng bị Lại Đầu. Rốt cuộc cái loại đàn ông thúi như tên Lại Đầu này, cả đầu óc đều là đàn bà với chuyện đó. Cô ta lo lắng khi mình cùng hắn thương lượng kế hoạch, Lại Đầu sẽ nổi lên tâm tư không nên có với cô ta.
Cũng may hiện giờ cả đầu óc Lại Đầu mãn đều là Lý Khanh Khanh cùng Đổng Hiểu Na, hắn hoàn toàn chướng mắt cái bộ dáng xanh xao vàng vọt như ruột cây đay của cô ta hiện tại. Cho nên con dao này của cô ta mang theo cũng vẫn luôn không có có tác dụng.
Người phụ nữ mặt vô biểu tình rút con dao ra, nhìn Lại Đầu đang đi đi trong bụi cỏ, trong đôi mắt tối tăm của cô ta tràn đầy lạnh lẽo và cố chấp.
Mà đúng lúc này, Lại Đầu đã muốn sắp đi tới trước mặt Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh lấy cây dao găm lúc nãy ra, con ngươi trong suốt sáng ngời theo bản năng mị lên.
Liền ngay khi Lại Đầu đẩy cái vạt cỏ che trên đỉnh đầu hai người ra, hắn đột nhiên thình lình đối diện với một cặp mắt tối om......
Người phụ nữ kia thấy Lại Đầu đột nhiên bất động, nhịn không được đầy mặt cảnh giác hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Bên kia Lại Đầu cũng không trả lời, người nữ thấy thế, chỉ cảm thấy da đầu lạnh một trận, cô ta lập tức xoay người muốn chạy về trong thôn.
Mà đúng lúc này, Lại Đầu đột nhiên động đậy.
Lại Đầu: "Hoa ra là một con mèo hoang, doạ ông đây một trận mà."
Người phụ nữ nghe vậy có chút không tin nhìn qua, liền thấy Lại Đầu vừa thở phì phì đi trở về, vừa sắc mặt trắng bệch nhỏ giọng mắng cái gì.
Nếu hiện tại có ánh trăng, người phụ nữ kia nhất định có thể trông thấy sắc mặt Lại Đầu đang trắng bệch như tờ giấy.
Lại Đầu từ trong bụi cỏ bò tới, quay đầu lại nhìn thoáng qua bụi cỏ đen như mực, sau đó dùng sức xoa xoa đôi mắt nói: "Cái động tĩnh lúc nãy mày nghe thấy nhất định là do con mèo hoang kia gây ra. Mới rồi mày không thấy đó thôi, con mèo đen bự thế này nè, còn lông đen nhánh, đôi mắt nó nhìn cứ thấy rờn rợn người ấy....."
Người phụ nữ trầm mặc nhìn trong chốc lát, khi nghe thấy một tiếng mèo kêu, mới mở miệng nói: "Sự tình cứ làm theo kế hoạch đã bàn, anh nhớ kỹ cho tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Sau khi cô ta nói lời này, liền xoay người đi về hướng trong thôn.
Lại Đầu thấy người phụ nữ đã xoay người rời đi, hắn mạc danh cảm thấy chung quanh thật âm trầm, vội chạy chậm đuổi theo bóng dáng người phụ nữ kia.
Thẳng đến khi hai người đó một trước một sau đi xa, Lý Khanh Khanh vội giãy ra khỏi lòng ngực Thẩm Mộ Quân, cô có chút lo lắng nhìn Thẩm Mộ Quân một cái.
Lúc này hai con mắt của Thẩm Mộ Quân đã đỏ ửng như muốn chảy máu, dị năng trên người dao động cũng thập phần hỗn loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT