Bất quá Lý Khanh Khanh mau chóng liền đánh mất cái ý niệm này, bởi vì bản thân Thẩm Mộ Quân là một người đàn ông rất hào phóng, nếu không phải lúc trước trạng thái thân thể hắn quá kém, mà nguyên chủ lại đột nhiên lộ bộ mặt thật của mình ra với hắn, lấy tính cách của Thẩm Mộ Quân, cũng sẽ không làm ra loại chuyện giấu tiền như thế này.

Lúc ấy Thẩm Mộ Quân không có linh thực của Lý Khanh Khanh trợ giúp, bản thân hắn ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng không thể tự chủ, nếu những cái tiền an ủi đó lọt vào tay nguyên chủ, cũng chỉ bị nguyên chủ xài bay hết mà thôi. Cũng đúng là do hiện thực quá mức tàn nhẫn, mới làm một người chính trực như Thẩm Mộ Quân không thể không chi li tính toán vì cha mẹ và con cái trong nhà.

Kỳ thật, đối với chuyện Thẩm Mộ Quân giấu tiền này, trong lòng Lý Khanh Khanh cũng không có bất luận cái gì phản cảm hay bất mãn. Nếu lúc ấy là cô đứng ở vị trí của Thẩm Mộ Quân, cô cảm thấy mình nhất định còn vô tình hơn cả Thẩm Mộ Quân nhiều.

Lý Khanh Khanh nhìn nhìn sổ con trong tay, biểu tình phức tạp thả nó lại vào tay Thẩm Mộ Quân. "Cái tiền này tôi không thể lấy, tôi chính là đàn bà phá của, anh để chỗ tôi không chừng tôi cũng lãng phí hết."

Lý Khanh Khanh nghĩ đến hôm nay chỉ trong một lát mà cô đã tiêu hết một khoản lớn 300 đồng. Nhiều tiền như vậy, nếu ở gia đình người khác, không chừng còn đủ tiêu hơn một năm. Lý Khanh Khanh không phủ nhận cô là đàn bà phá của, hơn nữa lại là cái loại một khi có tiền, liền không khống chế được bản thân mở ra chế độ mua mua mua.

Quan trọng nhất chính là, bản thân cô lại không phải là người vợ chân chính của Thẩm Mộ Quân. Cô thật không có cách nào vô tư lự mà nắm hết toàn bộ tài sản của Thẩm Mộ Quân, càng không có biện pháp yên tâm thoải mái tiêu tiền của hắn.

Đối với ý tưởng này của Lý Khanh Khanh, trong lòng Thẩm Mộ Quân rất rõ ràng. Lý Khanh Khanh dù sao cũng là người phụ nữ hắn theo đuổi mười mấy năm, chỉ một cái liếc mắt, một nụ cười, hắn còn hiểu hơn so với bất kỳ ai.

Đừng thấy bề ngoài cô ấy ốm yếu nhu nhược, kỳ thật trong xương cốt lại là một người thập phần hiếu thắng. Bằng không thì đời trước cô cũng sẽ không cố chấp mang Thẩm Gia Hảo đi, một mình nuôi lớn thằng bé.

Rõ ràng chỉ cần cô nguyện ý, cô chịu gật đầu, bất luận là Tôn Diệu Thành hay là Thẩm Mộ Quân hắn, đều tình nguyện bảo vệ cô dưới cánh chim. Nhưng mà người phụ nữ này ấy, dường như có một ý chí vô cùng sắc đá, từ đầu đến cuối đều không cúi đầu khuất phục bất cứ ai.

Thẩm Mộ Quân nhìn sổ con trong tay, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một mạt bất đắc dĩ không dễ phát hiện. Rốt cuộc cô ấy vẫn giống như đời trước vậy, thích phân rõ giới hạn với hắn.

Thẩm Mộ Quân nhìn lướt qua một phòng đầy đồ vật, nếu hắn không có đoán sai, Lý Khanh Khanh về sau kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại hết số tiền hôm nay cô tiêu của hắn.

Tựa như kiếp trước vậy, sau khi hai người ly hôn, Lý Khanh Khanh mang đi Thẩm Gia Hảo lúc đó không muốn rời nương, sau đó tổng cộng cầm đi 600 đồng từ trong nhà. Lúc ấy Thẩm Mộ Quân còn chưa hiểu cô, khi nghe Lý Khanh Khanh nói về sau sẽ trả lại tiền cho hắn, trong lòng Thẩm Mộ Quân còn nhịn không được, cười lạnh một trận.

Nhưng mà một năm sau, Lý Khanh Khanh liền đem tiền trả lại thật. Không chỉ trả lại hết 600 đồng kia, còn mua cho Thẩm Nhạc Hương thật nhiều quần áo xinh đẹp.

Lúc ấy Thẩm Nhạc Hương kỳ thật là muốn cùng Lý Khanh Khanh và em trai đi, nhưng con bé lại lo lắng Thẩm Mộ Quân một mình khổ sở, cho nên mới hiểu chuyện lựa chọn ở lại.

Tưởng tượng đến hình ảnh cốt nhục chia lìa lúc ấy, trong lòng Thẩm Mộ Quân liền nhịn không được co rút đau đớn một trận. Hắn cảm thấy lúc ấy mình thật quá ngu xuẩn, không chỉ có ngu, mà còn là một kẻ máu lạnh vô tình.

Khi nghĩ như vậy, Thẩm Mộ Quân đột nhiên cảm thấy ngực bỗng nhiên như có cục đá chặn lại, không thở nổi. Sau đó hai mắt hắn liền truyền đến một trận đau đớn, tầm mắt phía trước liền bắt đầu mờ đi.

Lý Khanh Khanh thấy sắc mặt Thẩm Mộ Quân có điểm không đúng, quỳ một gối ở trên mép giường, nhịn không được duỗi tay sờ sờ trán Thẩm Mộ Quân.

"Anh làm sao vậy? Có phải chân không thoải mái hay không?"

Lý Khanh Khanh thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng, trong đôi mắt đen kịt chợt hiện lên thần sắc thống khổ, cô vội vã cởi bớt nút áo của Thẩm Mộ Quân ra.

Thẩm Mộ Quân mím chặt đôi môi mỏng của mình, thực mau, trên trán hắn liền chảy ra một đầu mồ hôi lạnh. Dưới cơn thống khổ kỳ quái, đồng tử của Thẩm Mộ Quân trong nháy mắt liền biến thành trắng xoá một mảnh. Cái loại cảm giác này giống như là một người mang kính vào mùa đông, đột nhiên từ nơi rét lạnh đi vào trong nhà, mắt kính liền ám lên một màn hơi nước mờ mịt vậy.

Lý Khanh Khanh bị bộ dáng của hắn làm cho hoảng sợ, vừa vội vàng kiểm tra trên người hắn, vừa nhịn không được nói: "Thẩm Mộ Quân, Thẩm Mộ Quân, bị đau chỗ nào hả? Anh nói tôi biết đi?"

Thẩm Mộ Quân nhìn thân ảnh mơ hồ của Lý Khanh Khanh trước mắt, vội vã chớp chớp hai mắt mình, hơn nửa ngày, cái áp lực thở không nổi này mới biến mất,tầm mắt mơ hồ lại dần dần rõ ràng lên.

Khi Thẩm Mộ Quân lại một lần nữa thấy rõ đồ vật, liền thấy Lý Khanh Khanh từ trên cao nhìn xuống, trên gương mặt trắng nõn như họa hiện lên một mạt chấn động.

Lý Khanh Khanh ngơ ngác nhìn Thẩm Mộ Quân một lúc lâu, vừa rồi hình như cô mới vừa cảm nhận được trên người Thẩm Mộ Quân có dị năng dao động?

Lý Khanh Khanh không xác định cảm giác vừa mới rồi có phải ảo giác của cô hay không? Con ngươi nhìn như thủy tinh của cô vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm người nằm ở trên giường, muốn cẩn thận cảm nhận lại một chút khác lạ ban nãy.

Nhưng mà mặc kệ cô nỗ lực cảm giác như thế nào, tia dao động cực nhỏ ban nãy giống như hòn đá nhỏ quăng xuống biển, không còn thấy tăm hơi đâu.

Lý Khanh Khanh dùng sức chớp chớp hai mắt một chút, cô cảm thấy có khả năng là mình quá mức nhạy cảm, trên người Thẩm Mộ Quân sao có thể có dị năng dao động? Lúc ấy cô xem tiểu thuyết, thập phần rõ ràng thế giới này không có dị năng.

Còn cái cảm giác vừa mới trong nháy mắt kia, Lý Khanh Khanh dùng sức xoa xoa giữa mày của mình, cô cảm thấy nhất định là do mình quá mức lo lắng, mới có thể không cẩn thận sinh ra ảo giác.

Ôm ý nghĩ như vậy, sau khi xác nhận Thẩm Mộ Quân không có việc gì, Lý Khanh Khanh liền duỗi tay tắt đèn, ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Lý Khanh Khanh vốn cho rằng mình sẽ không được tự nhiên, rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên cô đơn độc ngủ chung với Thẩm Mộ Quân. Trước đây tuy rằng bọn họ cũng ngủ cùng một cái giường đất, nhưng mà lúc ấy chính giữa có kẹp hai đứa nhỏ, cô lại mỗi ngày luôn bận rộn như vậy, căn bản không có thừa tâm tư đâu mà miên man suy nghĩ.

Nhưng làm Lý Khanh Khanh thập phần ngoài ý muốn chính là, cô căn bản không có thời gian đi ngại ngùng, vừa nằm xuống giường liền thực mau ngủ mất.

Lý Khanh Khanh ngủ liền mơ thấy một giấc mộng, một giấc mộng vô cùng chân thật lại vô cùng dài dòng. Trong mộng, cô xuyên qua không bao lâu, liền cùng Thẩm Mộ Quân ly hôn.

Bởi vì Thẩm Mộ Quân trong mộng rất kỳ quái, hắn và Thẩm Mộ Quân hiện tại không hề giống nhau một chút nào, hắn không chỉ che chở cho một đám người bên nhà cũ Thẩm gia, còn luôn là hoài nghi Lý Khanh Khanh là đặc vụ của địch. Lý Khanh Khanh là người chịu không nổi một chút ủy khuất, dưới cơn giận dữ, không tiếc hoàn toàn huỷ hoại thanh danh mình, cuối cùng vẫn quyết cùng Thẩm Mộ Quân ly hôn.

Lý Khanh Khanh cầm 600 đồng cùng một ít quần áo, liền dẫn Thẩm Gia Hảo nguyện ý đi theo cô, rời khỏi thôn Hòa Sơn. Trong mộng, Thẩm Nhạc Hương một đường khóc lóc đuổi theo sau lưng hai người bọn họ, tiếng khóc của con bé làm Lý Khanh Khanh thấy tim đau như bị dao cắt, nhưng cô cũng kiên quyết không dừng bước chân lại.

Nói đến cũng phải nói, Lý Khanh Khanh cũng là một người phụ nữ khá ích kỳ, cô không thể làm được chuyện vì hai đứa nhỏ mà vô tư dâng hết cuộc sống của mình vào. Một cuộc hôn nhân không hạnh phúc chẳng giúp ích được gì, còn không bằng một mình cô tự tại sung sướng.

Sau đó, cô một mình mang theo Thẩm Gia Hảo sống mười năm, trong mười năm này, cuộc sống của cô chua chát có, ngọt bùi có. Trong thời gian này, cô cũng quen biết không ít bè bạn, trong đó liền có Tôn Diệu Thành, Thẩm Tu Dương, cháu gái nhà Khổng gia này nọ.

Đương nhiên, cô cũng gặp không ít khó khăn hiểm trở. Có bị những người khác cố tình làm khó, cũng có lưu manh cố ý dây dưa...... Bất quá cũng may cô vẫn còn dị năng hộ thân, bên cạnh còn có nhiều bè bạn giúp đỡ. Cùng với...... Thẩm Mộ Quân thỉnh thoảng kịp thời yên lặng xuất hiện bảo hộ......

Trong mộng, cảm giác của cô đối với Thẩm Mộ Quân kia rất kỳ quái. Đối với chuyện ly hôn ban đầu, Lý Khanh Khanh cũng không có bất luận cái gì oán hận, thậm chí thập phần cảm kích hắn có thể thả cho cô được tự do.

Nhưng sau đó, sau mấy lần cơ duyên xảo hợp, cô một lần lại một lần gặp Thẩm Mộ Quân. Thẩm Mộ Quân cố ý hay vô tình giúp đỡ cô vài lần, càng như vậy, cô lại càng hiểu hắn nhiều hơn. Lý Khanh Khanh vừa bội phục hắn lúc nào cũng nghĩ cho mọi người, nghĩ cho gia đình mà vô tư phụng hiến, vừa nhịn không được lòng mang oán trách hắn.

Trong mộng, cô hẳn là thích cái Thẩm Mộ Quân kia. Bởi vì chỉ có thích, có để ý, trong lòng mới có oán trách.

Nhưng những cái thích đó của cô, đều vì thái độ mơ hồ của Thẩm Mộ Quân khi hắn bị kẹp giữa cô và Thẩm Lệ Nghiên, mà bị Lý Khanh Khanh nhẫn tâm cố tình làm lơ.

Còn Tôn Diệu Thành? Trong mộng, Thẩm Mộ Quân hỏi cô rất nhiều lần, hỏi cô có phải có hứng thú đặc biệt với những người làm quân nhân hay không? Có phải thích quân nhân hay không?

Mỗi một lần cô đều trả lời cùng một câu, cô nói cô chỉ đơn thuần là kính trọng quân nhân, còn ý tưởng khác thì một chút cũng không có.

Sau này xảy ra một sự kiện, đối tác làm ăn buôn bán với cô liên hợp Thẩm Lệ Nghiên, cùng nhau bày mưu hãm hại cô cùng Tôn Diệu Thành, làm Thẩm Mộ Quân hiểu lầm bọn họ đã cặp với nhau.

Không đợi Lý Khanh Khanh giải thích rõ ràng với Thẩm Mộ Quân, thì cô cùng Thẩm Gia Hảo đã bị Thẩm Hiệu Quân cùng đường bắt mất.

Lúc ấy Thẩm Hiệu Quân liên quan đến một vụ án nghiêm trọng, bị đám người Tôn Diệu Thành cùng Thẩm Mộ Quân ép đến chạy trốn khắp nơi. Đại khái là biết không còn đường sống, Thẩm Hiệu Quân tuyệt vọng, chỉ nghĩ kéo Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Gia Hảo theo làm đệm lưng.

Trong mộng, ngày hôm đó trời mưa rất lớn. Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Gia Hảo bị trói trên cây cầu lớn ở thành phố G, chung quanh đều là mấy chiếc xe chở đầy xăng. Trước đó, dị năng của Lý Khanh Khanh đã từng bùng nổ hai lần, lúc ấy cô căn bản không có cách nào khống chế dị năng của mình.

Thẩm Mộ Quân biết rõ Thẩm Hiệu Quân không muốn sống nữa, vẫn ngây ngốc chủ động đi lên đàm phán cùng hắn ta, sau đó ở thời khắc cuối cùng, Thẩm Mộ Quân lại giống như một anh hùng, giang tay che chở cho Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Gia Hảo, cùng nhảy vào dòng sông bên dưới.

Hắn từ trước đến nay đều là anh hùng, điểm này cô chưa bao giờ hoài nghi, nhưng mà trong một khắc kia, cô lại thà rằng hắn không phải anh hùng......

Giấc mộng đó, dưới một trời biển lửa bừng bừng, khi cô nằm trong lòng Thẩm Mộ Quân rơi vào nước sông lạnh buốt, liền đột nhiên kết thúc.

Giống như là, một bộ phim điện ảnh bỗng nhiên bị đứt băng, thập phần đột ngột mà tàn nhẫn.

Lý Khanh Khanh phảng phất như từ trong cơn chết đuối tỉnh lại, thở hổn hển một hơi, mở mắt ra. Từng giọt mồ hôi chảy dài theo gương mặt cô, từ cằm chảy xuống cổ, rơi vào bên trong cổ áo. Cô hơi hơi chớp đôi mắt thất thần một lúc, liền phát hiện chung quanh vẫn một màu đen nhánh, bên ngoài hình như đang mưa rất lớn.

Lý Khanh Khanh trố mắt một lát, duỗi tay muốn sờ soạng cái gì, nhưng bàn tay mềm mại trắng trẻo liền sờ phải một bờ ngực cứng rắn. Khi Lý Khanh Khanh đang nghi hoặc, tay cô đã bị một bàn tay to có hơi lạnh lẽo bắt được.

Trong bóng tối, hai mắt Thẩm Mộ Quân giống như hai viên đá quý màu đen hơi lóe sáng, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt có hơi tái nhợt của Lý Khanh Khanh.

"Em gặp ác mộng?"

Thanh âm hắn nghe vào tai thập phần trầm thấp, còn mang theo chút lười biếng và khàn khàn khi bị đánh thức.

Lý Khanh Khanh nghe vậy theo bản năng gật gật đầu, nhưng lại nghĩ đến đêm đen tối như vầy, cái nhìn cũng nhìn không thấy, liền mở miệng nói: "Đúng vậy, làm sao anh biết?"

Lý Khanh Khanh vừa mở miệng, cả cô cùng Thẩm Mộ Quân đều sửng sốt, bởi vì trong giọng nói của cô còn mang theo chút nức nở.

Thẩm Mộ Quân: "Em...... khóc."

Đời trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn đều không thấy cô chảy một giọt nước mắt nào, Thẩm Mộ Quân trong chốc lát có chút không biết làm sao.

Lý Khanh Khanh nghe vậy, duỗi tay sờ mặt mình, khóc sao, cái chữ này đối với cô thật quá xa lạ. Từ sau khi cha mẹ mất đi ở thời mạt thế, cô liền mất đi bản năng khóc.

Thẩm Mộ Quân cũng cẩn thận vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt có hơi ướt át của cô. Hắn theo bản năng muốn ôm chặt người con gái trước mắt, nhưng trong nháy mắt vươn tay ra, liền cứng người lại rồi.

Không thể, hắn hiện tại còn chưa có tư cách.

Thẩm Mộ Quân áp xuống rầu rĩ lại nhói đau trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Em mơ thấy cái gì vậy? Sao thương tâm khổ sở đến thế?"

Lý Khanh Khanh nghe vậy, đôi mắt to hơi hơi mở lớn một giây. Cô rõ ràng nhớ rõ, cô đã mơ một giấc mộng cực kỳ, cực kỳ dài.

Vừa rồi khi cô mở to mắt ra, rõ ràng vẫn còn nhớ được rành mạch, nhưng mà lúc này nghiêm túc nhớ lại, thì cái gì cũng nhớ không được.

Thẩm Mộ Quân yên lặng đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy Lý Khanh Khanh trả lời, hắn nhịn không được lên tiếng hỏi lại một lần.

Lý Khanh Khanh: "Hình như...... tôi quên mất rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play