Đang lúc Lý Khanh Khanh tính toán xách theo thùng nước đi múc nước, liền thấy Trương Đại Nương dẫn theo con gái lớn nhà bà đi tới bên này. Trương Đại Nương là đến đây trả cái chén nhỏ ngày hôm qua, thuận tiện mang cho ít rau xanh hái bên nhà mình.
Lý Khanh Khanh thấy thế buông xuống thùng nước trong tay, vừa mở cửa viện vừa kêu một tiếng đại nương. Trương Đại Nương nghe vậy, ừ lại một tiếng, liền cười xách theo giỏ rau vào sân.
Trương Đại Nương nói: "Ngày hôm qua con bé Nhạc Hương cho đồ xong cũng quên cầm chén mang về, hôm nay dì rảnh rỗi nên đưa lại đây cho hai đứa."
Khi Trương Đại Nương nói lời này, đôi mắt theo bản năng quét qua sân một vòng. Đây không phải lần đầu tiên bà tới bên này, chỉ là mỗi lần tới nhìn thấy nơi này vừa rách lại loạn, trong lòng bà vẫn nhịn không được, không thoải mái một trận.
Lý Khanh Khanh: "Con bé kia nó hay quên lắm, thoáng một chút đã quên mất, cũng may là quên ở nhà đại nương chứ không phải nhà người khác."
Trương Đại Nương nghe vậy nhịn không được nhìn Lý Khanh Khanh một cái, trong lòng bà vốn xem Thẩm Mộ Quân như con trai ruột mà đối đãi, cho nên cảm thấy hôm nay Lý Khanh Khanh nói lời này thật dễ nghe. Trương Đại Nương vốn dĩ ban đầu có hơi giả lả cười, nhưng nghe Lý Khanh Khanh nói vậy, nụ cười trên mặt đã thật hơn.
Lý Khanh Khanh nhận lại cái chén từ trong tay Trương Đại Nương, xong liền mời bà vào nhà chính chơi, toàn bộ quá trình đều không liếc mắt nhìn Trương Đình Liên một cái. Bởi vì cô biết Trương Đình Liên oán hận nguyên chủ giành mất người đàn ông của cô ta, cho nên cô có đối xử với Trương Đình Liên tốt bao nhiêu, cũng không thể dập đi ngọn lửa trong tim cô ta được.
Trương Đình Liên nhìn theo bóng dáng Lý Khanh Khanh xoay người đi, tay đang bế con vô ý thức xiết lại chặt hơn. Bé gái bị mẹ xiết đau, nhất thời khó chịu kêu lên: "Nương, đau!"
Trương Đình Liên đột nhiên nghe được tiếng con gái, vội vàng thả lỏng tay ra, sau đó nhỏ giọng dỗ con gái trong lòng ngực, "Ai nha, nương không cố ý, Lan Lan không có sao chứ?"
Cùng lúc đó, Trương Đại Nương vào nhà chính buông giỏ rau trong tay xuống, vừa nói chuyện với Lý Khanh Khanh vừa đi vào buồng trong. Lần này bà lại đây ngoại trừ đi trả chén và tặng rau, còn có mục đích khác là lại thăm Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh là người có ý thức lãnh thổ rất mạnh, thấy thế trong lòng hiện lên một tia không thoải mái, nhưng cô cũng không duỗi tay ngăn người lại. Từ sau khi bước vào nhà chính, cặp mắt của Trương Đại Nương liền theo bản năng ngó về hướng buồng trong, Lý Khanh Khanh biết bà thật sự quan tâm Thẩm Mộ Quân.
Khi lần trước Trương Đại Nương đến nơi này, tuy rằng Thẩm Mộ Quân còn chưa bị đuổi xuống dưới giường ngủ, nhưng cả người cũng thập phần lôi thôi. Lúc ấy Trương Đại Nương nhìn Thẩm Mộ Quân râu ria xồm xoàm, cả người dơ dáy, thì con người luôn trầm ổn của bà liền đỏ mắt, bà vừa mắng nguyên chủ là không có lương tâm, vừa múc nước lau mặt cho Thẩm Mộ Quân.
Lúc sau Trương Đại Nương cũng muốn tới chăm sóc Thẩm Mộ Quân, nhưng tuy rằng bà là trưởng bối của Thẩm Mộ Quân, mà nói cho cùng cũng không phải họ hàng máu mủ hay cha mẹ ruột gì. Nếu một người ngoài như bà thường xuyên lại đây, sẽ làm cha mẹ ruột Thẩm Mộ Quân không còn chút mặt mũi nào.
Còn vì sao cha mẹ Thẩm gia lại không thường lại đây? Thứ nhất là gần đây cả hai người mỗi ngày đều phải đi làm việc kiếm công điểm, người già không có nhiều tinh lực như vậy. Thứ hai, bọn họ mỗi một lần lại đây đều phải bị nguyên chủ mắng, hơn nữa mỗi một lần thăm Thẩm Mộ Quân về, hai vợ chồng già đều phải khổ sở vài hôm.
Thẩm Lệ Nghiên tuy rằng là một người hiện đại xuyên đến nơi này, nhưng đối với cha mẹ mới này của mình cũng rất thân thiết. Thẩm Lệ Nghiên cũng khuyên hai người ít đi qua, đỡ bị khinh bỉ, cô ta sẽ thay bọn họ thường xuyên qua thăm anh cả.
Ngay từ đầu, Thẩm Lệ Nghiên xác thật thường xuyên đi thăm Thẩm Mộ Quân, nhưng mà sau này cô ta lên làm cán bộ công xã, chuyện cần quản lý mỗi ngày một nhiều, nên Thẩm Lệ Nghiên liền không có biện pháp thường xuyên lại đây.
Cũng là do người bên Thẩm gia cùng Thẩm Lệ Nghiên càng lúc càng ít đến, nên nguyên chủ mới dám lăn lộn Thẩm Mộ Quân càng lúc càng tàn nhẫn như vậy, thậm chí vì một ngụm lương thực tinh mà muốn lén lút yêu đương với Trần Văn Ngũ.
Trương Đại Nương vốn dĩ cho rằng mình sắp nhìn thấy cảnh Thẩm Mộ Quân càng thêm ốm yếu chật vật, nhưng mà khi bà bước vào buồng trong, liền phát hiện Thẩm Mộ Quân tuy vẫn thực gầy ốm, nhưng trên mặt hắn đã minh mẫn, khí thần tốt hơn xưa rất nhiều.
Đám râu lộn xộn trên mặt đã cạo, đầu tóc dài dơ dáy bếch vào nhau cũng đã cắt, càng làm lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộ Quân. Tuy rằng hai mắt của hắn đã hãm sâu vì người gầy đi, nhưng trong cặp mắt kia lại nhiều thêm một tia tinh thần.
Lúc này Trương Đình Liên cũng vào được, nhưng mà cô ta cũng không đi theo nương mình vào buồng trong, không phải vì bản thân cô ta tự cảm thấy làm như vậy không thỏa đáng, mà là buồng trong nhà Lý Khanh Khanh thật sự quá nhỏ. Hiện giờ trong buồng đã có Trương Đại Nương, Lý Khanh Khanh, cùng với hai đứa nhỏ trong nhà đứng, căn bản là không có chỗ cho cô ta đặt chân. Trương Đình Liên thật sự là không có cách nào, chỉ có thể đứng ở trước cửa buồng nhìn vào bên trong.
Khi Trương Đình Liên đưa mắt nhìn qua, Thẩm Mộ Quân vừa lúc chống tay xuống giường, chậm rãi đẩy thân thể ngồi dậy trên giường đất. Vì người đàn ông này quá mức gầy ốm, đôi cánh tay liền lộ ra xương cốt hết sức rõ ràng.
Nhưng mà hiện giờ cho dù hắn cốt sấu như sài, mặt mày trắng bệch mang theo cảm giác bệnh hoạn, thậm chí là hai cái chân che dưới chăn còn không thể cử động, nhưng hắn thoạt nhìn vẫn đẹp trai hơn nhiều người đàn ông khác.
Trương Đình Liên nhìn bộ dáng người trong lòng mình, nhất thời không nhịn xuống thiếu chút nữa liền khóc lên. Vì không để mấy người ở buồng trong phát hiện, cô ta cuống quít ôm con chạy ra ngoài.
Thẩm Mộ Quân nhìn thấy Trương Đại Nương, trên khuôn mặt không có biểu tình lúc này mới có chút phản ứng. Nhưng dù có như thế, vẫn khó có thể nhìn ra được bao nhiêu cảm xúc trên mặt hắn.
Trương Đại Nương là nhìn Thẩm Mộ Quân lớn lên, đương nhiên biết hắn là tính tình gì, cho nên căn bản không có để ý "mặt vô biểu tình" của hắn, ngược lại ngồi xuống cạnh giường đất, kéo cổ tay hắn nói chuyện.
Lúc này Thẩm Mộ Quân đã được cạo râu, đầu tóc cũng ngắn ngủn, nhìn sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều, làm cho Trương Đại Nương có ảo giác như hắn cũng khỏe lên không ít. Kỳ thật thật sự không phải do Trương Đại Nương ảo giác, Thẩm Mộ Quân hai ngày nay tinh thần xác thật tốt lên rất nhiều. Những cơn ớn lạnh thấu xương vốn luôn luôn gắn trên người hắn, không biết vì sao hôm nay không còn khó chịu nhiều như trước nữa.
Trương Đại Nương thân tình trò chuyện với Thẩm Mộ Quân, đại đa số thời gian Thẩm Mộ Quân đều trầm mặc lắng nghe, chỉ ngẫu nhiên chậm rãi gật đầu một cái, hoặc ừ một tiếng.
Trương Đại Nương vốn còn định nói thêm nhiều một chút, nhưng nhìn thấy trên mặt Thẩm Mộ Quân lộ vẻ mệt mỏi, bà cũng ngại không dám ở lâu.
Trước khi đi, Trương Đại Nương vừa đứng dậy vừa tiếp tục nói: "Con cũng không thể cứ mãi ở hoài trong buồng như thế này, sau này nhờ vợ con đỡ con ra ngoài phơi nắng một chút đi. Đúng rồi...... Lúc trước sau khi từ bệnh viện tỉnh về, bên bệnh viện không phải đã đưa luôn cho con một chiếc xe lăn sao? Con hôm nào thấy khỏe một chút, liền ngồi xe lăn đi dạo cho khuây khỏa......"
Lý Khanh Khanh đột nhiên nghe được hai chữ "xe lăn" liền lập tức đôi mắt sáng rực lên. Nếu không phải Trương Đại Nương đột nhiên nhắc tới, cô thiếu chút nữa đã quên Thẩm Mộ Quân còn có xe lăn.
Trương Đại Nương thấy bộ dáng Thẩm Mộ Quân ngơ ngác xuất thần, liền quay đầu nhìn Lý Khanh Khanh hỏi: "Ủa cái xe lăn lớn như vậy, sao dì không thấy đâu hết nhỉ?"
Lúc đó phân gia, nguyên chủ chỉ lo vớt chỗ tốt cho riêng mình, hoàn toàn không hề để tâm suy nghĩ đến Thẩm Mộ Quân, cho nên cũng quên mất luôn chuyện xe lăn. Lý Khanh Khanh vừa nhớ lại, vừa nhìn Trương Đại Nương nói: "Lúc ấy phân gia lộn xộn nên không nhớ tới, hẳn là còn để bên chỗ nhà cũ."
Trương Đại Nương nghe vậy không biết nói gì nữa, bà nhịn không được có chút tức giận nhìn Lý Khanh Khanh một cái. "Xe lăn khẳng định không có trong tay cha mẹ con, nếu có thì hai ông bà nhất định đưa qua đây rồi, hẳn là đứa em dâu nào của con nhân lúc bối rối đem giấu đi rồi......"
Trương Đại Nương rất muốn nói, nếu không phải Lý Khanh Khanh không để ý chuyện Thẩm Mộ Quân, hai đứa em dâu kia cũng không dám giấu đồ của Thẩm Mộ Quân đi. Bây giờ mới nhận ra có cái xe lăn bị giấu, không chừng còn nhiều thứ nữa bị giấu đi thì sao? Nghĩ đến hai đứa con dâu kia nhà Thẩm gia, sắc mặt Trương Đại Nương liền nhịn không được âm trầm xuống.
Nếu như con dâu bà dám nuốt riêng đồ của anh em trong nhà, bà đã sớm giơ chổi đánh gãy chân đối phương. Cũng chỉ mỗi vợ chồng già nhà Thẩm gia quá tốt tính, mới để cho mấy đứa con dâu lộng hành thành như thế này.
Trương Đại Nương vốn còn muốn chỉ trích Lý Khanh Khanh vài câu, nhưng nghĩ đến hai ngày nay cô thay đổi không ít, Trương Đại Nương lo lắng nói nhiều sẽ làm cô trở lại như cũ.
Nhưng thật ra Lý Khanh Khanh cũng không thèm để ý Trương Đại Nương nói gì, ngược lại cô chuyển hết sự chú ý lên trên xe lăn. Về sau cô phải đi theo mọi người bắt đầu làm việc, trong nhà chỉ có hai đứa trẻ còn quá nhỏ, bộ dáng hiện nay của Thẩm Mộ Quân cũng không tiện. Nếu có thể lấy lại được xe lăn kia, vậy Thẩm Mộ Quân về sau có thể dựa vào xe lăn hoạt động rồi.
"Đại nương, nếu không phải dì nhắc nhở con, con thiếu chút nữa đã quên mất chuyện xe lăn. Vừa lúc đại nương cũng đang ở nhà con, dì giúp con trông chồng con một chút, hiện tại con liền qua nhà cũ lấy xe lăn về."
Lý Khanh Khanh nói xong liền định xoay người đi ra ngoài, Trương Đại Nương thấy thế vội duỗi tay giữ cô lại. Bà thấy sắc mặt Lý Khanh Khanh không giống như nói chơi, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Con từ từ đã, lúc đó con thô tâm đại ý quên mất đồ vật, lúc này trở về cũng không biết đang nằm trong tay ai, chốc lát con chạy qua tới bên kia, lúc đó con định đòi ai chứ?"
Lý Khanh Khanh cười nói: "Đại nương, dì không cần lo lắng. Thì như đại nương nói đó, đồ vật không có khả năng ở trong tay cha mẹ con, vậy thì chỉ có đang nằm trong tay hai đứa em dâu kia thôi. Một thứ đồ lớn như vậy, bọn họ cho dù muốn giấu cũng giấu vào được chỗ nào chứ."
Hơn nữa cái xe lăn kia cồng kềnh không nói, nó còn là đồ bên chính quyền cố ý cấp cho Thẩm Mộ Quân, người bên Thẩm gia cũng không dám cầm đi chợ đen đầu cơ trục lợi.
Cái loại đồ vật này không giống lương thực hay trứng gà, không thể mới lấy xong liền ăn hết vào trong bụng. Hơn nữa cho dù bọn họ có lá gan mang đi bán, ở niên đại ăn còn không đủ no thế này, cũng không có người nông thôn nào nỡ bỏ ra số tiền lớn đi mua nó.
Tuy rằng Trương Đại Nương không thích Lý Khanh Khanh, nhưng nghĩ đến chuyện này dù sao cũng là tốt cho Thẩm Mộ Quân, bà do dự một chốc rồi nhìn Thẩm Nhạc Hương ngồi kế bên, nói: "Nhạc Hương à, con với em trai con ngoan ngoãn ở nhà, để bà đi cùng nương con qua nhà cũ một chuyến nha."
Xe lăn đối với người thường mà nói, thật không có gì dùng, nhưng đối với Thẩm Mộ Quân thì lại rất quan trọng, bà thật sự là không rõ mấy người bên Thẩm gia kia giấu nó đi để làm cái gì nữa?
Tưởng tượng đến sau khi Thẩm Mộ Quân hai chân tàn phế, không hề phiền toái gì hai đứa em dâu kia, kết quả mấy đứa đó trái lại còn muốn trục lợi trên đồ vật của Thẩm Mộ Quân. Trương Đại Nương khẽ cắn răng, trong lòng vừa lạnh lại vừa đau.
Lý Khanh Khanh thấy Trương Đại Nương muốn đi cùng mình, cũng không mở miệng cự tuyệt. Tuy rằng cô cảm thấy căn bản không cần phải có Trương Đại Nương hỗ trợ, bất quá nếu người ta muốn chống lưng cho nhà bọn họ, Lý Khanh Khanh cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta.
Lý Khanh Khanh dẫn theo Trương Đại Nương từ trong phòng ra ngoài, liền thấy Trương Đình Liên đứng trong sân không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cô cũng không để ý đến tâm tư của Trương Đình Liên, lòng tràn đầy hưng phấn vì cuộc chiến xé mặt sắp tới.
Lúc này, Trương Đình Liên thấy hai người một trước một sau ra tới, vội thẳng lưng ra vẻ cao ngạo nhìn Lý Khanh Khanh. Đáng tiếc là Lý Khanh Khanh vẫn không thèm nhìn cô ta chút nào, chỉ đi theo Trương Đại Nương ra khỏi sân.
Trương Đại Nương đi ra ngoài vài bước, thấy con gái lớn nhà mình còn ngây ngốc đứng ở trong viện, nhịn không được nhíu mày kêu: "Còn ngốc ở đó làm cái gì vậy?"
Trương Đình Liên nghe vậy sửng sốt, liền thấy Lý Khanh Khanh đứng trước cửa viện, vẻ mặt chờ cô ta ra còn đóng cửa viện lại. Người không biết mà thấy tình cảnh này, phỏng chừng sẽ cho rằng cô ta ăn vạ trong nhà người khác, không muốn đi ra.
Trương Đình Liên nghĩ như vậy, sốt ruột vội bước nhanh ra ngoài, bởi vì cô nàng cảm thấy quá nan kham, nhất thời không chú ý tới dưới chân có cái hố, liền vấp ngã một cái ngay trước mặt Lý Khanh Khanh Cũng may khi cô nàng té ngã đã phản ứng rất nhanh, mới không làm bé con trong lòng ngực ngã theo.
Trương Đại Nương nhìn con gái lớn một thân chật vật bất kham, nhịn không được cả giận nói: "Ai da, con đi đường có thể cẩn thận hơn một chút không? Còn may không làm té cháu ngoại nương."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT