Trang Khâm bớt thời giờ đi tới bên phòng cắt ghép bên kia, công việc cắt nối biên tập còn đang bận rộn, cậu ở đó là ở tới nửa ngày, cùng Quách Bảo Châm chọn nhạc cho phim điện ảnh, Quách Bảo Châm liên hệ để mua bản quyền.
Quách Bảo Châm hỏi cậu: “Cậu và Lý Mộ bàn bạc với nhau chưa, cảnh thân mật của hai người có thể giữ lại trên màn ảnh được chứ?”
Trang Khâm đột nhiên không biết phải trả lời thế nào, đạo diễn Quách nói: “Đừng giả ngu, tôi biết hai người có lén liên lạc với nhau.”
Cậu tránh vấn đề này đi, nói: “Sau khi về tôi sẽ xem lại toàn bộ tư liệu một lần nữa, cũng ghi chép lại, cụ thể sẽ xem chiếm tỉ lệ bao nhiêu trong phim hoàn chỉnh.” Nếu những cảnh thân thiết quá nhiều, vậu thì những cảnh đánh nhau xuất sắc đằng sau sẽ bị xóa đi.
Các cảnh quay tư liệu vượt qua 600 phút, phải bỏ đi tầm 5/6, Quách Bảo Châm vốn cũng định lược bỏ đi nhiều, anh ta chỉ bất mãn với thái độ không rên đã trực tiếp áp đặt của Lý Mộ, nếu đã muốn bỏ đi còn quay cái rắm.
Quách Bảo Châm nói: “Gửi cho tôi phiên bản cậu cắt ra lần đầu tiên.”
Trang Khâm gật đầu, lại nói: “Đạo diễn Quách, thực ra cũng không nhất định phải giữ lại những cảnh quay đi, tôi cảm thấy, những cảnh quay sau đó của Lý Mộ, nhất định có thể trở thành cảnh kinh điển.” Cậu bắt đầu nói về cảm nhận của mình về bộ phim này.
Trang Khâm sợ rằng nếu đời này đạo diễn Quách thay đổi suy nghĩ biên tập, hương vị của bộ phim điện ảnh này cũng sẽ thay đổi theo, có lẽ không lấy được giải thưởng, cũng không thể đưa được vào liên hoan phim, hơn nữa thay đổi nhiều như vậy, chiếu sẽ cực kì khó khăn.
Ngay từ đầu lúc quyết định muốn quay, cậu cũng chưa thực sự nghĩ tới chuyện phải quay những cảnh đó với Lý Mộ, về sau cũng không hiểu vì sao lại thành ra như vậy, mơ hồ lại quay xong rồi, đóng máy.
Bây giờ nhớ lại mới lo tới chuyện hiệu ứng bươm bướm.
Đạo diễn Quách nghe xong ý tưởng cắt nối của cậu, ánh mắt nhìn cậu cũng phải thay đổi: “Thầy Trang, cậu là diễn viên, nếu cậu muốn cắt theo như vậy, đất diễn của cậu hoàn toàn không còn, cậu chính là nam chính!”
Có diễn viên nào lại không muốn cảnh quay của mình nhiều lên? Đạo diễn Quách thực sự không hiểu cậu đang suy nghĩ gì, trong lòng lại có cảm giác không thoải mái.
“Đây chỉ là một ý tưởng, tôi muốn nói, nếu cắt như vậy… có thể sẽ làm bộ phim đạt được thành tựu lớn hơn nữa.” Trang Khâm bổ sung.
“Được rồi, cắt như vậy sẽ thành phim thương mại, tôi muốn quay chính là tình yêu thần tiên, cắt cậu đi không còn tình yêu gì nữa, cắt theo ý tưởng của tôi đi!”
Trang Khâm “ừm” một tiếng, nói: “Tôi nghe theo đạo diễn.”
Ánh mắt Quach Bảo Châm nhìn chăm chú vào những màn hình trước mắt, bất thình lình nói: “Tôi nói một câu này, cậu đừng chê tôi nhé.”
“Ngài nói đi.”
Đạo diễn Quách cũng không nhìn cậu, đôi mắt ánh lên ánh sáng từ màn hình: “Cậu với cậu ta nếu thực sự ở bên nhau, cậu cẩn thận một chút, tôi coi cậu là bạn bè mới nói, cậu sợ là không chơi nổi.”
Trang Khâm không hé răng, đối với việc đạo diễn Quách nhìn ra quan hệ của cậu và Lý Mộ, cậu không ngạc nhiên cũng không định phủ nhận.
Quách Bảo Châm trước kia làm phóng viên, rất nhiều người trong mắt anh ta, cơ bản đều có thể liếc nhìn một cái là phân tích ra được, đang làm gì, tầng lớp nào, đã kết hôn hay chưa, có con nhỏ hay không…
Trang Khâm trong mắt anh ta chính là một đứa nhỏ có bản chất đơn thuần. Thành thục lại hồn nhiên, nói như vậy hơi mâu thuẫn, nhưng Quách Bảo Châm thực sự nghĩ như vậy: “Tôi không thể nào can thiệp vào sinh hoạt tình cảm của cậu, cậu nghe được thì nghe, cậu và cậu ta yêu đương, biết đủ là được, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Biết đủ là được, là có ý gì?
Trang Khâm không hiểu rõ lắm.
“Cậu đã mạo hiểm cùng cậu ta như vậy rồi, cậu không thể vừa trả giá vừa có thể nguyên vẹn lui lại, cậu không thể yêu đương càng không thể comeout, mà Lý Mộ có tiền có thể nâng đỡ cậu, cho cậu tài nguyên…” Quách Bảo Châm cũng không nói nổi nữa, vẫy tay, “Thôi, coi như tôi chưa nói gì.”
Anh ta hơn ba mươi, sống khá hiện thực, nếu quan hệ với Trang Khâm không tốt sẽ không nói thẳng ra như thế.
“Tôi hiểu ý ngài,” Trang Khâm đáp, “Nhưng tôi chính là đang yêu đương với anh ấy, không có ý định chơi bời.” Cậu cảm thấy hình như đạo diễn Quách có hơi định kiến với Lý Mộ, theo phản xạ bảo vệ cậu.
Quách Bảo Châm thoáng nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của cậu, trong lòng thở dài, lại hơi xúc động.
Người trưởng thành bắt đầu yêu đương, phần lớn đều có chút suy tính, đặc biệt là trong cái giới bạc nhược này, đều là có ủ mưu, người như Trang Khâm như vậy quá khó gặp.
Không nói chuyện riêng tư với cậu nữa, hai người trở lại công việc, bộ phim sẽ được hoàn thành công tác hậu kì vào tháng ba năm sau, đưa tới triển lãm Berlin, lo liệu việc này chính là nhờ vào Khâu tổng.
Trang Khâm trở lại tổ chương trình, hai ngày sau Thiệu Bình bị đào thải, bị đá đi đúng lúc ở cùng một đội với Trang Khâm —— nhìn bề ngoài là bỏ phiếu, thực tế là do tổ chương trình sắp xếp, ngày đó Thiệu Bình bị đào thải mơ hồ có cảm giác có phải mình sắp đến đường cùng không, nhưng gã vẫn không bỏ ý định, bạo phát kĩ thuật diễn một lần nữa.
Trang Khâm cảm thấy đối thủ của mình lần này diễn rất khá, nhưng giám khảo với nhất trí chọn cậu, phiếu bầu của người xem cũng nghiêng hẳn về một bên.
Khi dọn đồ đi khỏi, Thiệu Bình đi tới đại sảnh, Trang Khâm đang dưới tầng lấy nước uống, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Thiệu Bình cứ vậy lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, kéo vali đi mất, cameraman quay cả quá trình, lên xe rồi vẫn còn quay.
Ghi hình liên tục một tháng, chuyện tương tự cũng xảy ra đối với Trang Khâm.
Đạo diễn Mã cố tình tìm tới cậu: “Trận battle tiếp theo, đừng diễn quá nghiêm túc.”
Cậu nhận được kịch bản đã ba bốn ngày, hiểu rõ kịch bản, Trang Khâm biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đào thải.
“Không có ý muốn loại cậu, trên tay cậu có một chiếc thẻ kim bài miễn tử, cầm thẻ bài này… Đến giờ cậu còn chưa thua bao giờ, thẻ bài này chắc chắn phải có lúc dùng tới, đừng để đến vòng cuối cùng lại dùng tới, chương trình sẽ khó coi,” Đạo diễn Mã thấy sắc mặt Trang Khâm không tốt lắm, bộ dáng mệt mỏi, “Đến lúc đó cứ bảo là cậu bị ốm, mà cậu ốm thật đấy à?”
Trang Khâm lắc đầu, ghi hình quá bận, bận tới độ chân không chạm đất, bởi cậu nghiêm túc đọc kịch bản, lại thêm thi đấu biểu diễn, đêm qua còn thức xem tới nửa đêm.
“Nhìn khí sắc của cậu không tốt lắm, đợi lát nữa quay một đoạn cậu bị ốm uống thuốc, như vậy cậu phát huy không tốt, thu cũng có thể nói được, lời thoại cậu tự soạn, đợi lát tôi tìm trợ lý mang lọ vitamin cho cậu.” Đạo diễn Mã nói, “Kết cục của tập này định loại cậu, tập tiếp theo sẽ cho cậu sống lại ngay, người xem vừa nghe nói Trang Khâm bị loại, chắc chắn sẽ nói ngay: “Cậu ấy bị lọai?? Tôi không xem nữa!!”.”
Sau đó cầm trong tay kịch bản báo thù quay lại, đẩy kết cục của tập cuối tới cao nhất, lại hy sinh cậu để nâng đỡ diễn viên khác lên làm quán quân.
Trang Khâm nói được.
Đạo diễn Mã nói thế nào cũng không hề có ý thương lượng, cậu kí hợp đồng với catse rất cao tới làm việc, không phải thực sự thi đấu, giải thưởng của tổ chương trình cậu cũng chướng mắt, nhưng tổ đạo diễn bảo gì cậu cũng đều sẽ làm theo.
Nhưng Trang Khâm không muốn cố tình gây ra sai sót, về phần đạo diễn sắp xếp ra sao, lời phê của giám khảo thế nào, chuyện cố tình gây ra sai sót kia cậu không làm được, muốn diễn bị ốm, quay cậu uống thuốc, cũng không thành vấn đề.
Kết quả trên sân khấu cậu phát huy quá tốt, diễn viên đối thủ hoàn toàn bị cuốn theo, bị cậu áp tới không thở nổi, khi diễn xong mới hoàn hồn, kinh ngạc phát hiện thì ra kĩ thuật diễn của cậu lại khủng bố như thế.
Đạo diễn Tằng vô cùng kiên định bỏ phiếu cho Trang Khâm, các giám khảo khác đều làm theo kịch bản, khi tuyên bố cậu thua, cả hiện trường đều trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.
Lần biểu diễn này Trang Khâm hoàn toàn áp chế đối thủ, người xem có mắt nhìn tốt sẽ biết ai diễn càng tốt hơn, thao tác sau màn thế này cũng quá là rõ ràng rồi!
Vẻ mặt của đạo diễn Tằng đen lại rõ ràng, không thể nhịn được, đứng thẳng dậy rời khỏi trường quay.
MC nhìn thấy, hơi luống cuống, nhưng nghe được chỉ đạo trong tai nghe, lập tức hỏi Trang Khâm có lời gì muốn nói không.
Trang Khâm đành phải phát huy kỹ thuật diễn, nói: “Sân khấu này đối với tôi mà nói cực kì đặc biệt, ở đây đã quen được rất nhiều bạn bè, rất nhiều diễn viên ưu tú. Luyện tập trong phòng học rất mệt, thực sự rất mệt, nhưng lại vô cùng phong phú, cả năm vị huấn luyện viên đều…”
Kỹ thuật diễn của cậu quá lừa tình, trong phòng đã có người bắt đầu trộm lau nước mắt.
Lúc Trang Khâm xuống khỏi sân khấu, người diễn chung phối hợp ôm cậu một cái, thực ra ngày thường hai người nói chuyện với nhau cũng chưa được vài câu, cậu về trong cánh gà, nghe thấy diễn viên kia còn đang nghẹn ngào nói: “Đối diễn với Trang Khâm bla bla…”
Buổi tối trộm nghe điện thoại của Lý Mộ, Lý Mộ rất nhanh đã cảm thấy giọng nói của cậu khác thường: “Em bị cảm? Sao lại khàn như thế?”
“Không sao, hôm nay em quay tới kịch bản bị loại, sau đó đạo diễn bảo em lừa đảo một chút, rơi hai giọt nước mắt, bọn em diễn quá nhập tâm, giờ còn chưa lấy lại được tinh thần.”
“Bị loại?”
“Không phải bị loại thật, về sau sẽ sống lại, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị loại…” Tổ chương trình tốn hai nghìn vạn lên người cậu, không thể ít hơn huấn luyện viên, chắc chắn là muốn để cậu quay tới tập cuối cùng, phát huy giá trị lớn nhất.”
Không phải nói không có ý kiến nhưng luật chính là như vậy.
Lý Mộ khựng lại vài giây, hỏi cậu: “Em muốn lấy giải nhất không?”
“Không muốn?”
“Ồ?”
“Phần thưởng cho quán quân kia em không thích.”
“Em thích phần thưởng gì?” Lý Mộ hỏi, “Có muốn gì không?”
“Không có,” Trang Khâm ngồi xổm một góc trong nhà tắm, “Em muốn bị loại sớm một chút còn về nhà, tháng này đọc mười mấy kịch bản, may mà hai ngày nữa là kết thúc rồi.”
“Hóa ra phần thưởng em muốn là về nhà gặp anh.”
“Ừm…” Cậu kéo âm cuối thật dài.
“Còn gì nữa không?” Âm điệu Lý Mộ rõ ràng là cao lên vài phần.
“Không còn gì cả.”
Lý Mộ lại thực ra muốn cho cậu thật nhiều phần thưởng, nhưng cậu chưa từng nói mình muốn gì: “Muốn đón Noel ở Bắc Âu không, anh đưa em đi xem cực quang.”
“Cực quang?” Cậu lập tức thấy hơi lung lay, “Nhưng mà Noel… đoàn phim sẽ khởi quay.”
“Lùi lại một tháng, em chưa biết chuyện hả?”
“À… trợ lý đoàn cũng chưa nói cho em biết, sao anh…”
Trang Khâm: “…”
“Ánh mắt em tốt.” Lý Mộ nói, “Lần trước em bảo anh đầu tư vào phim của đạo diễn Ngô, anh xem rồi, là phim thương mại chuyên nghiệp, có thể kiếm tiền.”
Trang Khâm không nói gì nữa, mình nhận bộ phim này, doanh thu bán vé tương lai đúng là có thể kiếm một chút, nhưng không được nhiều, nhưng Lý Mộ chắc chắn sẽ không quan tâm tới chút tiền này.
“Vậy quyết định thế nhé.”
Trang Khâm không nghĩ nhiều, đồng ý ngay.
Lúc đứng lên đầu hơi choáng, hôm sau Tiểu Liên cũng cảm thấy cậu giống như bị ốm, muốn dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra, Trang Khâm bảo: “Còn ba ngày nữa là quay xong rồi, quay xong là được nghỉ.”
Trang Khâm kiên trì quay ba ngày trong trạng thái mệt mỏi, ngày cuối cùng kết thúc, cậu theo tổ chương trình đi ăn một bữa, còn bị bắt uống một chút rượu, một đám người ầm ĩ, quán quân thì đắc ý bừng bừng, làm ồn tới đau cả đầu.
Đêm khuya, Tiểu Liên đưa cậu tới biệt thự ở Nam Thành, vốn định để cậu nghỉ ngơi nhưng Tiểu Liên thấy tinh thần cậu kém thì không yên tâm, sờ trán cậu thấy hơi nóng, vội vàng chạy tới tiệm thuốc mua nhiệt kế về.
Vừa đo liền phát hiện hơi sốt, càng sốt ruột, Trang Khâm muốn đuổi cậu ta về cũng không được: “Anh Trang, anh như vậy làm sao em yên tâm được, nhỡ uống thuốc xong cũng không đỡ thì sao, em phải ở lại chăm sóc anh!”
“Chỉ sốt nhẹ thôi… Còn không đi nữa sẽ lỡ chuyến bay mất.”
“Vậy cũng không có ai quản anh, Tiểu Mã ban ngày đã đi mất rồi, chỉ còn lại em ở đây.”
“Tôi cũng không phải không có ai quản, tôi có…” Trang Khâm sợ cậu ta ở lại đúng lúc nữa chạm mặt Lý Mộ, không thể để cậu ta biết được, “Tôi có một người bạn đúng lúc muốn tới thăm tôi, cậu mau đi sân bay đi.”
“Em đi rồi anh có biết dùng nồi cơm điện không? Đừng ăn salad nữa, thứ kia quá lạnh, phải ăn có dinh dưỡng…”
Cậu ta lải nhải làm Trang Khâm đau cả đầu, Trang Khâm nằm trên sofa, Tiểu Liên làm một bát canh gừng ngồi xổm cạnh sofa nhìn cậu: “Hay là em không đi nữa, đêm nay ở lại với anh, ngày mai anh hạ sốt rồi em lại đi?” Trong khoảng thời gian này Trang Khâm quay chương trình mệt tới mức nào cậu ta đều thấy, minh tinh cũng là người, kiếm tiền đều phải liều mạng.”
Trước kia Trang Khâm cũng từng bị ốm, khi ốm mới phát hiện hóa ra người nhà cậu đều không ở đây, cậu ở đây không có bạn bè cũng không có người nhà, Tiểu Liên thức đêm cùng các nhân viên khác ở lại bệnh viện chăm sóc cho cậu.
Thế nên lúc này mới càng không yên tâm.
“Không sao, có người quản tôi rồi, cậu mau gọi taxi tới sân bay đi, thời gian này làm cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi cho khỏe một chút.” Trang Khâm nói.
“Không vất vả, anh mới vất vả.” Tiểu Liên cũng không biết người bạn mà cậu nói này là ai, nhưng cũng không hỏi nhiều, cậu ta cũng không cảm thấy Trang Khâm đang lừa mình, do dự một lát, thấy sắp không còn kịp, Tiểu Liên dặn dò cậu vài câu, vội vàng lên xe đi khỏi.
Trang Khâm thực sự cảm thấy không nghiêm trọng, cậu cảm thấy mình cần nghỉ ngơi, uống thuốc xong ngủ một giấc là xong, nằm trên sofa, gió lạnh tháng mười hai thổi qua cửa sổ, làm tấm rèm bay lên.
Khi Lý Mộ đến đã khuya, nhập mật khẩu vào nhà, Lý Mộ đi vào, thấy trong phòng có mấy ngọn đèn nhỏ đang sáng.
Anh cứ nghĩ Trang Khâm đang ngủ trên tầng, lúc bật đèn lên mới thấy cậu đang nằm trên sofa, mặc một cái áo lông màu trắng, đang cuộn người tự ôm lấy bản thân, dáng vẻ có vẻ như bị lạnh.
Lý Mộ nhíu mày, tắt hết đèn đi, đi nhanh qua.
Anh biết tối nay Trang Khâm ăn liên hoan với tổ chương trình mới về, Lý Mộ đã sắp xếp lịch trình trước, ở lại đây hai ngày, chờ cậu nghỉ ngơi khỏe mới dẫn cậu đi chơi.
“Sao lại ngủ trên sofa thế này?” Lý Mộ thấy cậu mơ màng chợt tỉnh, sờ mặt cậu, có hơi bỏng tay, “Còn không đắp chăn.”
Trang Khâm thấy là anh, giọng nói mơ hồ: “Chờ anh.”
Lý Mộ giật mình, cúi đầu xuống, Trang Khâm tránh đi: “Anh cách xa em ra một chút.”
Lý Mộ dừng lại.
“Em hơi ốm, sẽ lây bệnh, không hôn được.” Mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt từng có thần hơi mờ mịt.
“Lúc nào? Đã đi khám bác sĩ chưa?” Lý Mộ sờ trán cậu, Trang Khâm lại muốn quay đầu đi, bị anh ấn xuống, Lý Mộ rất nghiêm túc: “Đừng trốn!”
Trang Khâm liền nằm im ngay, trợn tròn mắt nhìn anh.
Lý Mộ: “Dọa em rồi?”
“Không phải…” Trang Khâm ngoan ngoãn nằm im, nỉ non, “Chỉ là cảm thấy, bị anh quản cũng khá tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT