Tai Trang Khâm đều đỏ hết rồi, ghế quầy bar cao, nhưng không dài bằng chân cậu, cậu còn chưa đi giày, một chân chạm xuống đất lại không tìm được điểm chống đỡ, người bắt đầu nhũn ra.

Cũng chưa có sức để đứng lên, Trang Khâm thở phì phò, trong lòng không rõ tại sao mình chỉ uống hai ly nước trái cây lại có thể thành ra thế này.

Lý Mộ chưa nhận được câu trả lời, anh phát hiện Trang Khâm vẫn còn đang hoang mang, như bị lời nói của anh làm cho rối loạn.

Lý Mộ nghiêng đầu qua hôn cậu, tay bóp lấy eo cậu cách một lớp quần áo.

Trang Khâm không chịu nổi tim đập mạnh, suy nghĩ trì trệ, ngẩng đầu tiếp nhận, tối nay Lý Mộ hút xì gà, còn uống vài loại rượu khác nhau, nhưng Trang Khâm lại không hề cảm thấy không thoải mái chút nào, trong đầu như có sao đập vào nhau, đốm sáng lóng lánh vòng quanh khuôn mặt lạnh lùng không thích cười của Lý Mộ, tượng trưng cho đã thắng lớn, jackpot phun ra một đống lớn xu.

Rời môi, mặt hai người sát vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người kia.

Lý Mộ ôm cậu, chậm rãi mút lấy môi cậu: “Tập trung một chút.”

Trong phòng chỉ bật vài cái đèn, đèn trần tạo ra một quầng sáng trắng hình giọng nước trên sàn, quầy rượu bày mấy chai rượu tây sau lưng hắt ánh sáng ấm áp dưới đèn, nguồn sáng mấy chỗ đều điểm thêm vào bầu không khí.

Trang Khâm hoàn hồn lại từ thế giới máy jackpot, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tối mau mình phải về tổ chương trình bên kia, sáng sớm mai phải khởi công.

Cậu bắt đầu vắt hết óc xem phải đẩy Lý Mộ ra thế nào, lí do của Lý Mộ… lý do vừa rồi của anh ấy, có vẻ có chút không liên quan?

Trang Khâm nghiêm túc nghĩ lại một chút: “Không đúng… sao tôi cứ cảm thấy, anh đang lừa tôi?”

Lý Mộ phát ra một tiếng “Hm?” khàn khàn.

“Bản thân tôi còn không rõ ràng, tôi đã thoát vai ra hay chưa, làm sao mà anh… biết được.”

“Cậu nhận ra tôi.” Lý Mộ kiên nhẫn giải thích, “Nếu tôi làm thế này với cậu, cậu chìm vào kịch bản, đó chính là có vấn đề. Nếu ngược lại thì là không có vấn đề.”

Đại não Trang Khâm vất vả lắm mới tỉnh táo được, giờ lại bắt đầu hỗn loạn, Lý Mộ nói rất có lý.

Lý Mộ nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Tôi với cậu như vậy, cũng không phải là bởi kịch bản, coi cậu là An Khả.”

Nhân vật của hai người trong phim ngoài đời đều có điểm trùng hợp, đây mới là vấn đề ảnh hưởng lớn nhất, nếu cậu đóng nhân vật có tính cách khác bản thân rất lớn, có lẽ sẽ không xuất hiện được tình huống không phân biệt được này.

“Tôi không hề lẫn lộn hai loại tình cảm.” Giọng điệu Lý Mộ vẫn là giọng của anh như trước, nhưng ánh mắt ngoài dự đoán lại chứa chút dịu dàng, “Dù cậu có đóng vai gì đi nữa, trong mắt tôi cũng đều là độc nhất vô nhị.”

“Tôi muốn cậu nhớ kỹ mùi vị của tôi, tôi sẽ hôn cậu như vậy, trong kịch bản thì không.” Lý Mộ xoa gáy cậu, thò lại gần khẽ liếm lên bờ môi cậu.

Trong phút chốc, mặt Trang Khâm càng đỏ hơn, trái tim không hiểu sao đập thình thịch, ngay cả bản thân cũng nghe được nhịp đập kịch liệt, “thịch, thịch, thịch” đập lên trên đập xuống dưới, như muốn nhảy lên cổ họng, ánh mắt cậu nhìn về phía Lý Mộ, toàn thân cậu tan rã, thực không biết phải làm sao, môi khẽ mở, không biết đáp lại thế nào.

Nếu lúc này ai đó cho cậu một kịch bản, nói không chừng có thể diễn tiếp được, nhưng cuộc sống cũng không phải là kịch bản, cậu có thể tự nhiên diễn phim, nhưng không thể tự nhiên đối diện với tình cảm thực sự của bản thân.



Trang Khâm lăn vài vòng trên giường lớn trong biệt thự cao cấp, không chỉ không ngủ được, thần kinh não cậu còn hoạt động mạnh, chỉ cần vừa nhắm mắt, là lại nhớ tới bên quầy bar, ánh đèn mờ không rõ, nụ hôn tràn ngập brandy, champagne và mùi thuốc lá nồng nồng.

Là cảm giác khác hẳn lúc đóng phim, đối diễn.

Xung quanh không có đạo diễn cầm loa trong tay, không có cameraman khiêng máy quay quay cảnh đặc tả bám riết không tha, không có thư ký trường quay đập bảng, cũng không có âm thanh: “Cut!” kia.

Nụ hôn có ý nghĩa riêng, hóa ra là cảm giác này.

Mặt nóng hừng hực, Trang Khâm có chút không hiểu rõ cảm xúc này, vô cùng kì lạ, lại thực hưng phấn, luôn nghĩ tới anh. Cậu muốn tìm vật tham chiếu khác so sánh chuyện này với người khác xem có gì khác nhau, lại phát hiện mình vốn chưa từng quay cảnh hôn với ai khác ngoài Lý Mộ.

Mấy ngày trước khi luyện tập trong chương trình, cậu và một số diễn viên nữ diễn thử vài cảnh, vài đoạn kịch bản.

Huấn luyện viên nữ lắc đầu, bảo cậu: “Cậu không được, hoàn toàn không có kinh nghiệm, cậu vừa coi cô ấy là ai?”

Trang Khâm nói cô ấy trông hơi giống sư tỷ của em.

Sư tỷ là đại mỹ nhân, nữ diễn viên trước mặt hơi giống, góc mặt nào đó cũng giống, Trang Khâm thích sư tỷ, nhưng không thể nào biến tình thân dành cho sư tỷ thành tình yêu để nhập vai được.

Cậu gặp phải khó khăn trong quá trình luyện tập, huấn luyện viên nói: “ậu tuổi này rồi, không yêu tích lũy chút kinh nghiệm thì không thể nào quay tốt được đâu.”

Mới từ đầu cô cho rằng thiết lập ngây ngô của Trang Khâm cũng chỉ là hình tượng cá nhân mà thôi, thế kỉ 21, cậu trai đẹp mắt như vậy sao có thể chưa yêu bao giờ, nhiều cô gái theo đuổi thế, dù sao cũng phải có lần nào động lòng chứ.



Ai ngờ huấn luyện viên nữ phát hiện, Trang Khâm đúng là người thực sự không hề có kinh nghiệm.

Lúc ấy Trang Khâm muốn phản bác cô, vì mình vừa mới quay xong một bộ phim có rất nhiều cảnh diễn tình cảm.

Nhưng sự thật đúng là như thế, không trải qua rất khó biểu diễn chân thực. Trang Khâm không phản bác cô ngay tại chỗ, nhưng cũng ngầm tập luyện, tối đó cậu đeo kính nghiên cứu phim điện ảnh tình yêu từ trước tới nay, phân tích động tác của từng diễn viên khác nhau.

Cậu học vài chiêu, dùng trong buổi biểu diễn hôm qua của đạo diễn Tằng.

Thủ pháp XX của Lý Mộ rất cao minh, Trang Khâm tự nhận không phải đồng tính lại không thể chống đỡ nổi.

Trang Khâm nghĩ, có lẽ lần sau diễn nhân vật cùng loại hình, có thể học tập anh. Trong đầu cậu phân tích động tác của Lý Mộ, giọng điệu nói chuyện, vừa phân tích hình ảnh vừa thoáng hiện lên rõ ràng, Trang Khâm thẹn tới phát hoảng, chui trong chăn tuyệt vọng.

Lý Mộ cũng không biết giờ phút này Trang Khâm lại lấy sổ ra phân tích động tác của mình.

Anh bảo tài xế đưa Trang Khâm về nhà, lúc quay lại thì đụng phải Khâu Minh đang kéo tay đạo diễn Quách vào thang máy.

Ánh mắt lướt trên người hai người một lần, trạng thái tối nay của Quách Bảo Châm Lý Mộ không để ý tới, sao lại uống thành ra như vậy? Cả người đều dựa lên người Khâu Minh, mắt nửa khép nửa mở.

Lý Mộ: “Cậu dẫn anh ta đi đâu?”

Khâu Minh một bộ dáng anh đừng có nói bậy: “Tôi còn có thể làm gì! Tối nay tôi có hẹn với tiểu thịt tươi, anh ta uống say rồi còn gì, tôi thuê cho anh ta một phòng! Nhưng mà anh đấy, lên giường mệt rồi xuống tầng hóng gió à?”

Lý Mộ bình tĩnh nói là mình vừa đưa cậu về.

“Cái gì???” Khâu Minh mang vẻ mặt hận sắt không rèn được thành thép, “Chỉ làm có một lần?”

Lý Mộ liếc mắt nhìn đạo diễn Quách trượt xuống từ cánh tay Khâu Minh.

Lý Mộ không có trả lời.

Cửa thang máy mở ra, Lý Mộ đi ra ngoài trước, Khâu Minh kéo Quách Bảo Châm ra khỏi thang máy, quả thực nói không lựa lời, “Anh nói anh, cần thể diện như vậy làm gì, hai hộp cũng không dùng xong, không có tiền đồ.”

Vừa dứt lời, Quách Bảo Châm bị hắn kéo “ọe” một cái, nôn lên người hắn.

Khâu Minh chửi ầm lên.

Lý Mộ tránh ra xa theo phản xạ: “Tôi về phòng giúp cậu gọi người tới gột sạch giúp cậu.”

Anh gọi điện thoại, mặc kệ Khâu Minh.

Đồ trong ngăn kéo đầu giường đủ hết mọi thứ, tất cả đều chưa bóc ra, Lý Mộ kéo ngăn kéo nhìn thoáng qua, lại đẩy lại.

Đang định vào phòng tắm tắm rửa, Lý Mộ nhìn thoáng qua đôi tất thể thao màu trắng trên thảm gần sofa.

Khi thấy đôi tất kia, trong chớp mắt Lý Mộ nhớ cậu không hề đi tất.

Lý Mộ chưa từng nghĩ tới mình lại có ham mê sắc tình này, anh bóp bóp sống mũi, cởi nút áo sơ mi, đi vào phòng tắm.

Lúc Trang Khâm chạy trối chét đã để quên một bên tất lại, cậu giẫm lên Lý Mộ một cái rồi chạy. Cậu giải thích với Lý Mộ, ngày mai mình phải quay lại tổ chương trình, ghi hình tiếp. Nhắc anh nên một vừa hai phải thôi.

Lý Mộ cuối cùng cũng không thể biết xấu hổ như Khâu Minh, sự lễ phép khắc sâu trong xương làm rất nhiều lúc anh đều cực kì tôn trọng người khác, có điều phần lớn thời gian anh đều không để bụng, nói ví dụ cho dù anh có lễ phép, anh cũng sẽ không đỡ Quách Bảo Châm uống say tới nôn, nhưng sẽ giúp đỡ gọi một cuộc điện thoại để nhân viên công tác tới giúp.

Nhưng lễ phép cũng tùy với từng người —— hình như không biết xấu hổ cũng không khó như trong tưởng tượng.

Ít nhất phản ứng của Trang Khâm làm Lý Mộ đã biết nên đối xử với cậu thế nào.

Đứa nhỏ này không cấm chọc ghẹo.

Lý Mộ không ngủ, xem lịch sử trò chuyện, cũng không nhắn tin, dạo sạch sẽ vòng bạn bè của cậu, tất cả đều là công việc, rất ít status đăng ảnh selfie.

Trang Khâm có vẻ rất ít khi chia sẻ việc cá nhân trên mạng, có việc gì cũng đều đè trong lòng không nói ra, làm người muốn hiểu, suy đoán cậu rất khó.

Lý Mộ đi xem chương trình tập đầu tiên.



Comment chạy trên màn hình nền tảng video lung tung rối loạn, Lý Mộ ấn tạm dừng, report từng cái một, rất nhanh đã bị báo là số lần report hôm nay đã đạt tới mức độ cao nhất, ngày mai lại report.

… Chức năng nát gì vậy.

Thoát ra ngoài đưa mắt nhìn nền tảng này, Lý Mộ ghi nhớ tên, tiện tay tra giá cổ phiếu, số liệu khống chế cổ phần đằng sau công ty các thứ, sau đó gửi cho tài vụ của mình.

“Mua chút cổ phần của công ty này.”

Tua một chút đến đoạn của cậu để xem, Lý Mộ lại tua liên tiếp đến cuối, học cách đăng ký thế nào, tốn thời gian vote cho cậu một vote.

Trước mắt số vote của Trang Khâm đứng thứ ba, hai người trước và mấy chục người đằng sau Lý Mộ hoàn toàn không biết.

Tuy không hiểu giới giải trí, nhưng không có nghĩa là không biết những thao tác này, đây đều là trò anh đã chơi chán rồi.

Lý Mộ gọi điện thoại cho dịch vụ khách hàng, bảo họ tra một chút xem số liệu có phải là không bình thường không.

Ban ngày Trang Khâm có chút việc, gửi từng món quà đóng máy ra ngoài, rồi hỏa tốc tới sân bay.

Lý Mộ mở hai món quà đóng máy cậu tặng ra, quả nhiên đoán không sai, có một hộp là cài tay áo, có khắc chữ.

Nút cài tay áo nhỏ, hai nút đều có khắc chữ, là chữ tiếng Anh rất nhỏ, Lý Mộ nhìn kĩ, mới thấy nó tạo thành dòng chữ: Henry, you will be a legend.

Một câu chia đôi thành hai nửa, khắc vào hai nút áo, tạo hình đơn giản, chất liệu là một viên đá obsidian (hắc diệu thạch) ánh xanh lam.

Lý Mộ vuốt ve dòng chữ này trong tay, anh rất thích món quà nhỏ như thế này, nếu đã khắc tên mình, có thể thấy Trang Khâm không hề nói dối, là quà cậu đích thân chọn lựa.

Mà một món quà khác, hẳn là món quà mọi người đều có, Lý Mộ mở ra, phát hiện hóa ra cũng là quà đặt làm riêng, là móc chìa khóa bằng vàng đặt làm riêng cho phim điện ảnh “Tàng Tâm”, móc hình tròn, tên bộ phim khắc vào bảng hiệu mini, hai bên là hai loại cây khác nhau, tượng trưng bối cảnh Đông Nam Á nơi quay phim, toàn bộ vàng dùng để chế tác chắc nặng khoảng 26 gram, vì chỉ làm tổng cộng 10 cái, Trang Khâm cũng không tốn quá nhiều tiền.

Tới lúc này, Lý Mộ thực sự có thể cảm nhận được, sự để tâm của Trang Khâm thực ra không chỉ đối với riêng mình, cậu để tâm tới tất cả mọi người. Lý Mộ không nói ra được cảm giác này là cảm giác gì, hẳn là vui vẻ đi, nhưng diễn viên nào cũng được hưởng đối xử tốt; không vui vẻ, nhưng bản thân mình lại có quà riêng.

“Tôi rất thích món quà này.” Lý Mộ mặc áo vest, cài nút tay áo vào.

Trang Khâm bắt đầu bước lên máy bay, nhận được tin nhắn này.

“Thích là tốt rồi!” Cậu gõ chữ.

Lý Mộ: “Phải về quay chương trình sao.”

Trang Khâm gửi “ừm”.

“Đang trên máy bay, đang hạ nhiệt độ, lát nữa sẽ cất cánh.”

Lý Mộ gửi một đoạn voice chat qua.

Tiểu Liên giúp cậu đặt hành lý lên ngăn, ngồi xuống.

Thời gian bay tới Nam Thành ngắn, phần lớn là máy bay cỡ trung, không có khoang hạng nhất, hạng thương gia chỉ có tám chỗ ngồi, bên cạnh Trang Khâm chỉ có một trợ lý là Tiểu Liên, một trợ lý khác không phải lúc nào cũng đi theo.

Tiểu Liên thấy anh Trang đeo tai nghe lên.

“Máy bay hạ cánh gọi điện thoại cho tôi… Chúc ghi hình tốt, anh trai rất thích sự chu đáo của cậu.”

(xỉu ngang Lý Mộ xưng ca ca :’>)

Cậu đeo tai nghe chống ồn, âm thanh rất lớn, giọng nói trầm thấp vờn quanh tai.

Trang Khâm nghe được lập tức gục đầu xuống, cả người rụt vào ghế dựa của hạng thương gia, không tự nhiên co lại.

Tiểu Liên nghe thấy nhắc nhở, thắt dây an toàn lại. Đang định nhắc anh Trang sắp bay lên, tháo tai nghe ra, lại thấy trạng thái của Trang Khâm.

Bị nóng à, sao mặt và cổ anh Trang đỏ thế nhỉ?

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Mộ: Tôi không biết xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play