Trong vài phút Trang Khâm vào cánh gà thay trang phục, ca sĩ lên sân khấu hát là một người bạn của cậu.

Khi ánh đèn của toàn hội trường đều đã tối xuống, không ai đẻ ý có người đã đứng lên rời khỏi hội trường.

Lý Mộ thực sự không thích những nơi nhiều người ầm ĩ, xem opera ngồi trong phòng trên tầng, cũng không tới mức ồn ào, cũng có thể mặc kệ những người xem khác. Nhưng tiếng thét chói tai của các cô gái xung quanh càng lúc càng cao, nếu không phải vì muốn nghe Trang Khâm hát côn kịch, anh đã không tới.

Anh cầm thẻ staff vòng tới cánh gà, thấy Trang Khâm đã tẩy trang xong, thay trang phục màu đen kia ra, chuẩn bị lên sân khấu. Bộ quần áo kia có lẽ là do nhân viên chuẩn bị giúp cậu, nhung đỏ, chất tơ lụa, form đồ rộng thùng thình gợi cảm, lộ rõ xương quai xanh, trên quần áo còn đính nhiều mảnh kim cương, thỉnh thoảng lại lấp lánh dưới ánh đèn.

Lý Mộ đứng ở xa, nhìn cậu hình như là đang học thuộc lời bài hát, trợ lý giúp cậu kiểm tra thiết bị ghi âm này nọ trên người, không biết là do lớp trang điểm mới hay là vừa rồi không tẩy sạch lớp trang điểm cũ, mà đuôi mắt vẫn cứ hồng hồng.

Lý Mộ đứng tại chỗ, thấy Trang Khâm lên sân khấu, ca sĩ bướ xuống.

“Mọi người đều đã nhận được quà rồi chứ?” Giọng nói của Trang Khâm vang lên, xuyên qua vách tường, có chút không thực.

Lý Mộ theo phản xạ cúi xuống nhìn đồng hồ.

“Nhận! Được! Rồi!!” Cả hội trường trăm miệng một lời.

“Là quà tặng ngày Tết Thiếu nhi cho tất cả mọi người.”

Lúc này nhân viên công tác đẩy bánh kem lên sân khấu, Lý Mộ nghe thấy cậu nói: “Hóa ra tôi cũng có quà.”

Anh đứng sau màn nhìn Trang Khâm dưới ánh mắt của bao người chăm chú thổi tắt ngọn nến, cầu nguyện, mọi người lại đồng thanh nói chúc mừng sinh nhật, quả thực là hình ảnh vui vẻ hòa thuận.

Khi Lý Mộ rời khỏi, còn nghe thấy giọng hát của Trang Khâm, cậu không phải ca sĩ chuyên nghiệp, khi hát có chút không khớp nhạc lắm, nhưng giọng rất êm ái, tiếng ca ấm áp động lòng người.

Bước chân hơi khựng lại một chút, ngay sau đó anh thấy có vài người đẩy xe đi vào, nhân viên công tác sau màn chia nhau bánh kem, nói: “Thầy Trang mua cho mọi người, ai cũng có phần.”

Những lời “ai cũng có phần” này, chọc trúng nỗi đau của Lý Mộ.

Trên cổ vẫn còn đang đeo thẻ staff, Lý Mộ chuẩn bị rời khỏi, cũng bị nhét một hộp bánh kem nhỏ vào tay.

Lý Mộ không muốn ăn, từ chối tỏ ý không nhận, từ cửa sau ra ngoài, anh quay lại bãi đỗ xe, ngồi trên xe lại chưa đi ngay. Anh nhớ trước đó có thông báo nói rằng buổi sinh nhật sẽ được livestream trên một nền tảng nào đó, Lý Mộ download app, nạp VIP rồi mới xem được livestream.

Livestream chậm vài phút, đúng lúc chiếu tới đoạn cậu hát xong bài hát này, trên sân khấu, mưa cánh hoa hồng rơi xuống, vài chục giây sau, cậu vẫn một mình đứng ở chính giữa sân khấu, đường nét hình khối khuôn mặt dưới ánh sáng sân khấu trở nên càng tinh xảo, trên mặt mày xuất sắc nhất chính là đôi mắt, vô cùng động lòng người.

Dưới sân khấu tiếng thét chói tai vang lên không ngừng, cậu cũng vẫn bất động, cầm microphone nói: “Bài hát tiếp theo, dành tặng cho một người quan trọng.”

Người quan trọng?

Lý Mộ chỉnh âm lượng lớn lên.

“Dành tặng cho một người quan trọng nhất —— mỗi một người các bạn.”

Lý Mộ tắt điện thoại.

Lái xe về khách sạn, anh vẫn không quên được chuyện này, đối với việc nhiều người như vậy đều có quà, Lý Mộ luôn canh cánh trong lòng, muốn nói là tức giận, thì cũng chưa tới mức, nhưng lại đột nhiên thấy nghèn nghẹn. Anh nghĩ, có phải từ trước tới nay anh đều đã hiểu lầm rồi không, thực ra Trang Kham chỉ coi mình như bạn bè mà đối xử.

Nhưng tháng trước, cậu ấy rõ ràng còn tặng mật ong New Zealand cho mình, nói rằng nhãn hiệu này cậu cảm thấy rất dễ uống; tặng gối phát nhạc của một nhãn hiệu nào đó cho anh, khi nghỉ ngơi trong phòng hóa trang của phim trường có thể nằm lên…

Tiệc sinh nhật kết thúc, Lý Mộ còn lên mạng search một chút, phát hiện có rất nhiều fans khoe quà.

Ảnh được chụp với đủ loại kiểu dáng, đủ kiểu thổ lộ.

“Còn tặng cả bánh kem!!! Anh tôi không thu vé vào cửa mà còn tặng nhiều quà như vậy…” Có người up ảnh bánh kem khoe, bánh kem rất nhỏ, bên trên viết 1.6 vui vẻ
“Cái máy chiếu sao trời kia, trên mạng bán hơn một nghìn, cái đồng hồ này cũng phải một nghìn tệ, hơn nữa còn cả thức ăn vặt, bánh kem… Thấy lo cho tiền của em trai quá…”

“Mị phát hiện Easter egg!! Cái máy chiếu sao trời này mọi người đã mở ra chưa?? Mị nghĩ cái này là bản đặc biệt, chính là có một cái đĩa được thiết kế đặc biệt, mị mở ra xem, quả nhiên phát hiện một cái Easter egg, nhưng nhanh quá không kịp chụp lại, chính là có một câu tiếng Anh thổ lộ, giấu trong đó, không để ý thì không thấy, mị xem vài lần, câu này đại loại có nghĩa ‘Gặp được bạn tôi thật may mắn’!!!! Mị muốn hỏi chỉ có mình mị có, hay mọi người đều có vậy?”

Bên dưới có một vài fans không thể tới trực tiếp bình luận: “Hâm mộ quá đi!!”

“Gato.”

“Tui mua lại với giá cao, chủ tus bán không?”

“Chị em, tôi không đả kích đâu, nhưng mà câu kia hẳn là “gặp được các bạn tôi thật may mắn” mới đúng chứ? Tỉnh lại đi! Tôi thấy bên official up post rồi.”

Chủ tus rep lại: “Mị mặc kệ, những lời này là nói cho mị nghe thôi! Đừng thức tỉnh mị!!”

Rõ ràng… ban đầu là nói cho tôi nghe mà.

Lý Mộ bỏ điện thoại xuống, tâm tình như rơi xuống đáy vực.

Anh thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại để ý tới chuyện này tới vậy, bởi vì cảm xúc không phải là chuyện đơn giản có thể xác suất hóa như vậy được.

Khi Lý Mộ tắm rửa trong nhà tắm, Trang Khâm vẫn chưa rởi khỏi rạp hát Bảo Lợi.



Fans tới hôm nay thực ra đều rất có tố chất, nhưng bên ngoài có thể vẫn còn có một vài fans cuồng, nhân viên công tác lo cho vấn đề an toàn của cậu, đã phái vài người lái xe đi trước, chia thành mấy con đường dẫn đa số fans đi trước rồi.

Trang Khâm thay một bộ quần áo đơn giản mộc mạc —— hôm nay chỉ riêng ở hiện trường cậu đã thay tới bảy tám bộ đồ, hát cũng thật nhiều bài, còn có cả biểu diễn nhảy, hơn nửa cả chiều đều diễn tập, giờ người mệt tới mức không thể nhúc nhích được, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không còn.

Ngồi trên xe video call tới 40 phút với sư phụ sư nương, lại rep lại từng lời chúc mừng sinh nhật của bạn bè trong vòng bàn tốt, về phần những lời chúc trên weibo, cậu không cần phải bận tâm, chị Mân sẽ quản lý tài khoản cho cậu.

11 rưỡi tối, Trang Khâm về đến nhà.

Hôm nay cậu nhận được không ít quà, đa số đều đã gửi tới công ty rồi, các nhân viên công tác qua kiểm tra, Tiểu Liên gửi một số quà tới nhà cậu, phần lớn là thư hoặc là những món quà thủ công nho nhỏ.

Khi kiểm tra, nhân viên công tác cực kì cẩn thận, ví dụ như thư, cũng sẽ có thư tình điên cuồng bày tỏ tình yêu hoặc thư khủng bố, những thứ này sẽ bị hủy ngay lập tức.

Còn có một vài người gửi tới những thứ không sạch sẽ, mùi cực nồng, nhằm che đi một vài mùi đặc trưng, ví dụ như máu, tóc trên người mình. Có búp bê vải sẽ được kiểm tra cực kì nghiêm ngặt, sợ bên trên có thiết bị ghi âm hoặc ghi hình, những thứ này đều sẽ không được gửi cho Trang Khâm, ngay cả đồ ăn, nhân viên công tác sau khi lấy thân ra thử độc sẽ cho cậu mang về một chút, biết cậu sẽ ăn, những thứ quá đắt tiền thì sẽ liên hệ để trả lại.

Có fan giàu thậm chí còn tặng siêu xe, có một vài minh tinh có thể sẽ nhận, nhưng họ đều biết Trang Khâm sẽ không lấy.

Tiểu Liên đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Trang Khâm và Tiểu Đao.

Tiểu Đao không biết rằng những món quà được đưa tới nhà cậu đã được kiểm tra rồi, còn nghi thần nghi quỷ kiểm tra, ăn thử giúp cậu.

“Không có độc, không phải ăn cẩn thận như vậy.” Trang Khâm thấy cậu ăn từng mẩu nhỏ, nếm trên đầu lưỡi, bộ dáng như thể sắp trúng độc.

“Có độc không màu không vị, còn giấu kim châm, là thật hay giả?”

Thực ra là có thể, một số kẻ thực sự điên cuồng tới mức chuyện gì cũng làm được, song Trang Khâm không muốn để Tiểu Đao lo lắng, nên nói là giả: “Không khoa trương tới mức đó đâu, em đừng lên mạng xem mấy cái linh tinh đó.”

Cậu đi qua, bóc một món quà, sau đó đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lấy một món quà mấy ngày trước cậu đặt ở đây từ dưới một đống quà trên bàn.

Suýt thì quên, còn chưa nói lời cảm ơn với Lý Mộ.

“Tiểu Đao, nghỉ sớm chút, ngày mai em còn phải lên máy bay đấy.” Cậu cầm quà lên tầng.

“Ai —— em biết, em còn muốn sang Thái xem anh đóng phim kìa.”

Trang Khâm đứng bên ban công tầng hai, nói vọng xuống tầng một: “Học hành chăm chỉ, đừng có mà trốn học.”

Tiểu Đao không kể chuyện trường học, Trang Khâm biết cậu vừa bắt đầu vào đại học đã kinh doanh một tiệm bán cơm hộp, mới đầu chỉ tự mình làm, về sau mở nhà hàng ẩm thực Trung Quốc lớn, trong trường học dù là du học sinh Trung Quốc hay người nước ngoài thì đều thường xuyên gọi cơm hộp chỗ cậu, có học sinh thậm chí còn lái siêu xe đưa cơm hộp cho cậu không công.

Vài năm như vậy học tập không thụt lùi, tiền cũng kiếm được một ít, nhưng Tiểu Đao thấy còn chưa đủ, còn chưa được bẳng tiền sư ca quay một bộ phim điện ảnh.

Trang Khâm về phòng, bóc hộp quà của Lý Mộ tặng ra.

Hình như là sản phẩm công nghệ cao gì đó, nhìn qua là một cái kính, nhưng tạo hình khá ngầu, miếng kính lệch ra sau, còn có cả sạc, bao tay linh tinh, trông không hiểu là có tác dụng gì.

Không tìm được sạc, cũng không thấy giới thiệu, cậu lần mò cắm sạc, tự mình nghiên cứu một lát, mở tin nhắn đầu tiên là gửi meme, rồi mới hỏi Lý Mộ: “Anh ngủ chưa?”

Lý Mộ nằm trên giường, làm lơ meme tỏ vể dễ thương của cậu: “Chưa.”

“Cảm ơn quà của anh, tôi rất thích.”

Lý Mộ lướt lại lịch sự trò chuyện trước đó, những ám chỉ kia của mình, giờ chỉ thấy nực cười.

Lý Mộ phiên đến phía trước lịch sử trò chuyện, chính mình những cái đó ám chỉ, hiện giờ xem ra quả thực buồn cười.

Anh nhắn lại: “Thích là tốt rồi.”

Trang Khâm xem tin nhắn của anh, cảm thấy có lẽ là anh muốn đi nghỉ rồi, mấy chữ “cái này là cái gì” vừa gõ ra đã bị xóa mất.

Lý Mộ đoán cậu hẳn là xem không hiểu thứ kia, cố tình bỏ bản hướng dẫn ra là để cậu hỏi mình.

Thấy bên kia đang nhập mười mấy giây, lại chỉ nhận được một câu: “Không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon.”

Hả?

Cậu ấy hiểu quà mình tặng sử dụng thế nào sao?

Sao hỏi cũng không hỏi một câu thế nhỉ!

Thực sự bóc quà ra rồi?

Trang Khâm không biết anh nghĩ nhiều đến vậy, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Hôm sau, cậu tự mình đưa Tiểu Đao ra sân bay, sờ sờ tóc của sư đệ: “Học chăm chỉ, lần sau đừng tự tiện về nước như thế.”

Tuy biết rằng có thể có người chụp ảnh lại, nhưng Tiểu Đao vẫn không nhịn được ôm lấy cậu một cái: “Em sợ anh ở một mình cô đơn…”

“Cô đơn gì chứ, anh có rất nhiều bạn bè, hôm qua gửi nhiều quà tới như vậy, em không thấy à?” Một phần là fans tặng, một phần khác là người trong vòng bạn tốt tặng.

“Cô đơn cái gì a, ta bằng hữu rất nhiều, ngày hôm qua như vậy đa lễ vật ngươi không có thấy sao?” Một bộ phận là fans đưa tới, một khác bộ phận là trong vòng bạn tốt đưa.

Hồi lâu sau Tiểu Đao mới cất lời: “Nếu như anh mệt, đừng làm minh tinh nữa, em kiếm được tiền mà.”



Giọng Trang Khâm nhẹ hẳn: “Mau qua cửa kiểm tra an ninh đi, đừng để trễ thời gian checkin. Sư ca không cần em kiếm tiền nuôi, tự chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi.”

Tiểu Đao cay cay mũi: “Vậy em đi nhé…”

Tiểu Đao vào checkin, qua cửa kiểm tra an ninh, nhận được tin nhắn thông báo nhận được chuyển khoản 50 vạn, không cần nhìn cậu cũng biết là sư ca gửi cho mình.

Trang Khâm biết cậu đang gây dựng sự nghiệp, mới đầu vô cùng khó khăn.

Tiểu Liên đưa Trang Khâm về nhà: “Anh Trang, ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát?”

Quyết định ngày mai về Thái Lan, nhưng Trang Khâm vẫn chưa mua vé máy bay, cậu suy nghĩ rồi nói:”Tôi hỏi người ta một chút, đợi lát nữa sẽ thông báo lại với cậu sau.”

Tiểu Liên: “Vậy tối nay em có cần phải ở lại không?”

“Không cần không cần, cậu về nhà đi, ở cùng với người nhà.”

Khoảng thời gian này Tiểu Liên theo cậu ra nước ngoài đóng phim, một tháng cũng không về nhà được lấy một lần, Trang Khâm nào có thể để cho cậu ta vất vả về nước một chuyến vẫn phải ở lại nhà mình, nấu cơm cho mình được, dù cậu có thể tăng lương cho Tiểu Liên, nhưng cha mẹ người ta sẽ có ý kiến.

“Vậy tối nay muốn ăn gì? Em gọi cơm cho anh.”

Trang Khâm gần đây bắt đầu giảm cân, ăn ít hơn cả trước, hôm qua bánh kem ai cũng có, cậu là nhân vật chính thực ra chỉ ăn một miếng nhỏ. Trong đầu cậu đã tưởng tượng ra gà rán, lẩu, đồ nướng BBQ…

Trang Khâm nói: “Ăn salad.”

Tiểu Liên sửng sốt mất một giây: “Được rồi, gọi salad cá hồi cho anh.”

Trang Khâm lên tầng, đứng trước thang máy gửi tin nhắn cho Quách Bảo Châm.

“Đạo diễn Quách, ngày mai tôi về đoàn, anh có muốn mua gì không, như là Lão Can Ma*, tôi mang từ trong nước cho anh.”

*老干妈 nhãn hiệu dầu ớt nổi tiếng của Trung Quốc.

Hôm qua hai người có nói chuyện qua, Quách Bảo Châm gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cậu, tin nhắn của Trang Khâm quá nhiều, cậu đều nhắn lại cảm ơn, những tin nhắn tiếp đó cũng chưa đọc.

Quách Bảo Châm hỏi cậu: “Chuyện trong nước đều xong hết rồi chứ?”

“Tạm thời xong rồi.”

Trang Khâm: “Phải rồi đạo diễn Quách, Lý Mộ đã về đoàn chưa?”

Quách Bảo Châm: “Cậu ta? Cậu ta vẫn chưa về đâu, cũng chưa nói chắc chắn hôm nào quay lại, tâm trạng cậu ta có vẻ không được tốt, nói chuyện với cậu ta đều không để ý.”

Tâm trạng không tốt?

Trang Khâm do dự một chút, cuối cùng thực sự kéo dài tới lúc phải đặt vé rồi, mới lễ phép gửi tin nhắn cho Lý Mộ.

“Anh Mộ, anh đã về đoàn chưa?”

Lý Mộ phải một lát sau mới trả lời: “Chưa.”

“Vậy anh vẫn còn đang trong nước?”

“Phải.”

“Có chuyện gì?”

Trang Khâm đã quen với cách nói chuyện của anh, lại hỏi: “Ngày mai anh có rảnh không?”

Lý Mộ nhìn tin nhắn.

Ngày mai có rảnh không?

Muốn hẹn hò?

Chỉ sợ bản thân có tới hơn 90% xác suất đã nghĩ nhiều rồi.

“Có.” Anh lạnh nhạt nhắn lại, nhìn chằm chằm điện thoại.

Trang Khâm: “Ngày mai tôi phải về đoàn, nên muốn nói một chút… Khi nào thì anh về, nếu như anh không ngại, tôi bên này đặt vé giúp anh, chúng ta về cùng nhau. Xe tôi ngày mai qua đón anh một đoạn đường.”

Hẹn đi máy bay với mình?

Tâm trạng Lý Mộ lại tốt trở lại, cũng không khác hẹn hò cho lắm.

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Mộ: Tôi tự tìm được ngọt ngào rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play