Trang Khâm không hiểu anh bị làm sao, không hiểu sao bảo anh nghỉ ngơi trong chốt lát mà người này lại có vẻ giận dỗi như vậy.
“Anh đừng đi ra ngoài, ít nhất cũng nên vừa đi vừa che…” Cậu đứng dậy sửa lại quần áo, toàn thân dính nhớp không thoải mái, “Tôi hỏi đạo diễn Quách thử xem đã được chưa, nếu còn chưa được thì phải tiếp tục.”
Lý Mộ đứng cạnh cửa, nhìn cậu đứng đậy, quần áo trên người tán loạn, tóc rối, trên cổ bị cắn ửng hồng, còn ánh nước. Vừa rồi anh rất nhập tâm, nhập vai đến mức thực sự động tình, không khống chế nổi.
Nhưng tệ là tấm phản quang còn đang chiếu vào đầu giường, máy quay cũng dựng bên cạnh, còn có hai cameraman nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối.
Sắc mặt Lý Mộ không thay đổi, cơ thể lại căng thẳng: “Tôi không muốn quay lại lại nữa.” Mới quay một lần thôi đã thất thố như vậy, có quỷ mới biết quay lần hai sẽ thế nào.
Trang Khâm mở cửa: “Tôi cũng không muốn, anh đi sau lưng tôi, tôi che cho anh, anh về phòng hóa trang nghỉ đi.”
Lý Mộ cúi đầu, có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cậu, bên ngoài không có nhiều người, nhưng cậu đúng là dựa rất sát vào người mình, che cho mình.
Cả quá trình, cậu đều che cho Lý Mộ quay về, treo biển xin đừng quấy rầy ra ngoài cửa, bản thân thì đi vào toilet rửa mặt, khi về lại phim trường, Quách Bảo Châm đang gọi người đi bật điều hòa trở lại.
“Đạo diễn Quách, cảnh vừa rồi có qua không?”
“Qua qua, quay không tệ.” Đạo diễn Quách nói xong thì dừng lại một chút, “Diễn khá tốt, Lý Mộ đâu?”
“Anh ấy đang nghỉ ngơi ở phòng hóa trang.”
Quách Bảo Châm lắc đầu, vẫy tay bảo cậu tới, thấp giọng nói: “Sáng nay cậu ta tới phim trường từ sớm, tặng mười mấy chai sữa chua cho đạo diễn Chu, chính là thương hiệu cậu đại diện kia, là cậu cho cậu ta? Sao tôi một chai cũng không có, tôi không làm cậu ta ghét bỏ ở điểm nào chứ?”
Trang Khâm: “… Có lẽ là do hôm qua đạo diễn Chu nói thích, anh ấy mới tặng hết đi. Đạo diễn Quách nếu thích cái này, chờ quay xong về nước, chỗ tôi có rất nhiều, cho anh hết.”
Đạo diễn Quách sáng mắt lên: “Sao có thể không biết ngượng…”
“Không cần phải khách khí với tôi, tôi làm người đại diện quảng cáo, hợp đồng đầu năm nay mới kí thêm, thế nên bên quảng cáo kia tháng nào cũng đưa cho tôi rất nhiều, tôi chia cho anh một nửa.”
“Nếu cậu đã nói như vậy rồi, tôi đành…”
Tiếp đó, Trang Khâm hỏi anh ta cảnh tiếp theo mấy giờ quay tiếp, Quách Bảo Châm nhìn cậu nói: “Vã nhiều mồ hôi quá, về tắm một cái rồi lại đến đi. Giờ đã sắp mười giờ rồi, tôi đi quay thêm vài góc quay, hai người tắm xong có thể nghỉ một lát, 12 giờ lại đây, ăn cơm trưa xong lại quay tiếp, chiều tối tổng cộng còn ba cảnh nữa phải quay.”
Ở phim trường khác, không hề có đãi ngộ giống vậy, một là bởi vì nơi ở rất gần với phim trường, hai là bởi vì Quách Bảo Châm là đạo diễn mới, ít nhiều gì cũng vẫn muốn giữ tình cảm, hơn nữa cảnh quay hôm nay khó nhất từ trước tới giờ, mà diễn viên chỉ quay một lần đã qua, nên mới có thể có được đãi ngộ như vậy.
Trang Khâm biết tin được nghỉ hai tiếng, lập tức chạy về phòng hóa trang, cũng không vào luôn, cậu gõ cửa: “Tôi vào có được không?”
Vài giây sau, cửa được mở ra từ bên trong, Trang Khâm thoáng nhìn quần áo anh đã thay đổi thành bộ khác, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, lại cúi đầu liếc mắt đi thật nhanh, nhất thời không biết là tốt hay không tốt.
Chuyện này cậu đột nhiên nhớ ra, vừa rồi lúc vừa quay xong một lát, lòng bàn tay sờ được một thứ gì đó không được bọc lại, nhất thời xấu hổ đến đòi mạng, cậu đỏ mặt gãi đầu, mắt không biết phải để đi đâu: “À ừm… anh ổn chứ?”
Lý Mộ không nói gì, nhìn động tác nhỏ của cậu, hầu kết chuyển động.
Trang Khâm: “Đạo diễn Quách nói cảnh vừa rồi qua, cho phép chúng ta nghỉ ngơi trong hai tiếng, về tắm rửa một cái, nghỉ ngơi một lúc rồi quay lại diễn.”
Lông mi Lý Mộ rũ xuống: “Ừm.”
Trang Khâm chớp mắt: “Anh muốn về à? Tôi gọi tài xế tới giúp anh.”
“Ừm.”
Trang Khâm liền đi tìm Tiểu Liên, bảo cậu ta đưa cả hai cái điện thoại cho mình, rồi gọi điện thoại cho tài xế.
Cậu cảm thấy Lý Mộ chắc chắn là nóng tới không thoải mái, nói còn ít hơn cả thường ngày.
Vài phút sau, Trang Khâm đi gọi anh lại: “Tài xế tới rồi…” Cậu đưa điện thoại cho Lý Mộ, cầm lấy túi xách, “Tôi cột túi lên hông anh nhé?” Thấy Lý Mộ lùi ra sau, cậu nói, “Thôi anh vẫn nên đi sau tôi, tôi che cho anh thì hơn.”
Dù sao Lý Mộ đến phim trường vẫn luôn đeo kính râm, tư thế ai cũng không muốn nói chuyện cùng, sẽ không có ai bắt chuyện với anh.
Trang Khâm thậm chí còn quên không thông báo cho Tiểu Liên một cái, vô cùng khẩn trương sắm vai vệ sĩ, đưa Lý Mộ lên xe, đang định đi khỏi, Lý Mộ trên xe lại thò tay, nắm lấy cổ tay của cậu: “Đi cùng đi, 12 giờ chúng ta cùng quay lại.”
Lực tay anh lớn, nắm rất chặt, điều hòa trên xe thổi gió mắt, bên ngoài lại là ánh mặt trời chói trang làm bỏng cơ thể vốn đã mướt mồ hôi của cậu, chói tới mắt không mở ra nổi.
Trang Khâm suy nghĩ hai giây, rồi khom lưng nhấc chân, lên xe.
Nói với tài xế một tiếng, xe nổ máy, xe này tuy là do đoàn phim thuê, nhưng cũng vẫn là xe từ bên phía công ty cho thuê xe, trên xe vẫn có mùi da và làm người không thoải mái trọn với mùi hương thơm mát, làm người choáng váng, Trang Khâm tuy mệt, nhưng cũng không dựa vào ghế, ngồi thẳng tắp, mái tóc ướt sũng dán lên mặt, tay đặt trên đầu gối, chống cằm, mơ màng sắp ngủ.
Lý Mộ đeo kính râm, nhìn không rõ vẻ mặt, cũng không nhìn ra được anh đang hướng mắt về phía nào.
Chỉ là dù không lên tiếng anh lại thò tay, điều chỉnh cho hướng gió điều hòa chệch về phía cậu một chút.
Khí lạnh phả vào mặt, Trang Khâm nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi anh: “Giờ đã khá hơn chút nào chưa?”
Lý Mộ gật đầu, để lại cho Trang Khâm một sườn mặt đẹp đẽ.
Bản thân không nghĩ tới, qua một lúc sẽ tốt, chỉ là Trang Khâm ngồi cạnh anh, Lý Mộ không khỏi suy nghĩ nhiều, tâm tình luôn bình tĩnh lại trở nên nóng nảy. Vừa rồi quay xong cảnh kia, động tác đầu tiên của người bạn nhỏ chính là túm lấy chăn che lại cho anh.
Sau đó lễ phép bảo cameraman ra ngoài một lát, để lại cho không gian cá nhân.
Tuổi rõ ràng nhỏ như vậy, nhưng khi làm những chuyện này lại cực kì dịu dàng.
Xe tới rồi, hai người xuống xe, Lý Mộ tìm một cái ô che nắng ở phòng quản gia, bảo Trang Khâm lại đây.
Ô rất nhỏ, hai người dựa sát vào dưới tán ô, Lý Mộ rũ mắt, nhìn đường đi trước mắt: “Cậu tháo băng dính nhanh tới vậy?”
“Băng dính? Băng dính gì?” Trang Khâm ngơ ngác.
Lý Mộ quay đầu đi: “Không có gì đâu.”
Trang Khâm không thể hiểu nổi, vốn không hiểu anh đang nói gì.
Tới trước biệt thự, Lý Mộ dùng chìa khóa mở cửa: “Phòng cậu ở không có ai dùng, ngày thường đều quét dọn thay đồ dùng trên giường và trong phòng tắm, có thể nghỉ ngơi được.”
Bàn đặt ngoài huyền quan có áo tắm dài và khăn tắm đã giặt sạch, Lý Mộ đưa cho cậu hai cái.
Trang Khâm nói cảm ơn, cùng anh đi lên tầng.
Hai người đi vào hai phòng khác nhau, không bao lâu sau, cả hai phòng tắm cạnh nhau đều vang lên tiếng vòi sen, lúc này Trang Khâm mới ý thức được, cách âm nơi này rất kém, Lý Mộ đang ở ngay vách tường bên kia tắm rửa.
Cậu tốc chiến tốc thắng, tắm xong mới phát hiện mình chỉ có áo tắm để mặc, bộ đã cởi ra kia không thể nào mặc lại được nữa.
Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể mặc áo tắm dài, bắt đầu giặt quần áo, Lý Mộ ở phòng bên cạnh đang tắm có lẽ cũng đã nghĩ tới điểm này, liền nói: “Quần áo cậu cứ để đấy, chỗ tôi có đồ mới, cậu có thể mặc.”
“Quần lót mới cũng có đồ mới.” Giọng của Lý Mộ truyền tới rõ ràng.
Trang Khâm ngượng ngùng nói: “Được…”
Nói thì là nói vậy, tay cậu vẫn cứ vò quần áo sạch sẽ.
Khi phơi quần áo, Trang Khâm nghe được tiếng bước chân, bên ngoài có người gõ cửa.
Cậu mở cửa, Lý Mộ mặc một chiếc áo tắm ngắn mùa hè sọc đen trắng, nơi hai tà áo giao nhau mở rộng lộ ra tấm ngực lấm tấm bọt nước, mái tóc đen ngắn còn nhỏ nước, anh đưa bộ quần áo mới được gấp phẳng phiu cho cậu, ngoài ra còn có một đĩa trái cây nhiệt đới: “Quần áo tôi chưa mặc lần nào, đã tiêu độc rồi.”
“Quần áo tôi đã giặt xong rồi, ngoài trời nắng to như vậy, nửa tiếng nữa là khô.”
Lý Mộ lại bước vào, anh đặt quần áo lên ngăn tủ: “Cậu đã đói chưa?”
Trang Khâm lắc đầu.
Lý Mộ “ừm”: “Một tiếng nữa gọi cậu dậy.”
Trang Khâm lại lần nữa nói lời cảm ơn, Lý Mộ bảo không cần khách sáo, xoay người về phòng.
Cấu tại căn biệt thự này, vốn không hề thiết kế cách âm, người phòng bên xoay người xuống giường đều có thể nghe thấy được.
Lý Mộ ngồi bên mép giường, mở điện thoại ra nhắn tin cho Quách Bảo Châm.
“Đạo diễn Quách, cảnh vừa rồi kia, gửi một bản cho tôi đi.”
Đầu bên kia, Quách Bảo Châm thấy tin nhắn, nhắn lại: “Đều đã qua rồi, cậu còn xem làm gì?”
Lý Mộ gõ một chuỗi kí tự, gì mà sau đó còn phải quay, muốn tìm chút cảm giác, cuối cùng đều xóa hết sạch, thay thành mấy chữ: “Tôi là nhà đầu tư.”
Đạo diễn Quách không thể không cúi đầu trước thế lực tiền tài: “Vâng, tối nay xuất xong sẽ gửi cho ngài!”
Lý Mộ: [OK]
Buổi chiều quay lại phim trường, ba cảnh quay quay đến 10 giờ tối mới kết thúc.
Trang Khâm đói phát điên lên rồi, nghĩ đến chuyện tủ lạnh trong phòng hóa trang có đồ ăn, liền mở hộp giữ tươi ra, trái cây bên trong có rất nhiều, đã được cắt gọn, cậu cảm thấy hẳn không phải là do Lý Mộ tự mình cắt, bởi vì bên trong còn rất chu đáo đặt vài cái tăm, có lẽ là trái cây mua sẵn.
“Ngày mai vẫn 8 giờ bắt đầu quay.” Quách Bảo Châm nhìn Trang Khâm và Lý Mộ lần lượt đi về, vốn đã định về rồi, lại nhớ tới chuyện phải xuất cảnh quay buổi sáng kia ra gửi cho ba ba đầu tư, thì lại gọi cameraman lại.
Trang Khâm đi nhờ xe Lý Mộ về, trên xe, cậu mở hộp giữ tươi ra ăn, lại hỏi Tiểu Liên có ăn không.
Tiểu Liên đang hết sức chăm chú vuốt lông mèo: “Anh Trang, em ăn một miếng là được rồi.”
Lý Mộ đang lái xe phía trước nhìn lướt qua gương chiếu hậu.
Trang Khâm cầm một cây tăm mới, xiên một miếng dứa cho cậu ta.
Cậu ngẩng đầu hỏi Lý Mộ: “Anh có muốn ăn một miếng không?”
Lý Mộ: “Tôi đang lái xe.”
Trang Khâm nghĩ thầm Lý Mộ là người mua trái cây, mình ăn hết thì rất không có ý tứ, thế là lại đổi một cây tăm khác, xiên một múi quýt, đưa tay giơ tới bên miệng anh.
Mắt Lý Mộ nhìn về phía trước, hơi liếc xuống, thấy là món quýt mình không thích ăn.
Thôi được rồi, ăn tạm vậy.
Lý Mộ miễn cưỡng thuyết phục bản thân, há mồm ăn múi quýt được đút tới bên miệng mình.
Trang Khâm tưởng là anh thích, lại xiên tiếp một múi quýt khác cho anh.
Lý Mộ: “…”
Lý Mộ nhíu mày, do dự.
Được rồi, lần cuối cùng.
Anh ngậm trong miệng, vị chua ngọt của quýt chiếm lấy toàn bộ vị giác: “Không ăn nữa, cậu tự ăn đi.”
Đưa Trang Khâm tới bãi đỗ xe, nhìn cậu đi vào rồi, Lý Mộ lái xe về biệt thự.
Điện thoại anh có thông báo tin nhắn nhảy ra: “Video gửi vào hòm thư của cậu rồi, đã nhận được chưa?”
“À mà… cậu tốt nhất nên để lúc nào ở một mình hãy xem.
Là tin nhắn của đạo diễn Quách.
Lý Mộ mở hòm thư ra xem, thấy có thông báo có mail mới.
“Nhận được rồi.” Anh nhắn lại, ấn download.
Lên tầng, Lý Mộ xả nước vào bồn tắm, anh cởi bộ quần áo đã mặc trên người một ngày, đeo kính mắt AR lên, click mở video vừa tải xuống xong, tầm mắt trước kính phóng một màn hình lớn rõ ràng, nhưng trừ anh ra, không ai nhìn thấy được màn hình này.
Thêm video vào danh sách phát, Lý Mộ đeo tai nghe lên.
Quang cảnh rộng, tối, phòng ngủ trong phim trường mang tone màu xanh lam, hai nhân vật chính trên giường ngủ hỗn độn, một người trong đó chính là bản thân.
Toàn cảnh rất ngắn, Lý Mộ xem mà thần kinh căng thẳng.
Bản thân trong video, là mình cũng không phải là mình, anh đè Trang Khâm xuống tạo ra một chuỗi hôn từ trên mặt xuống cổ cậu, Trang Khâm mang vẻ mặt mê loạn, cameraman bắt cảnh rất khá, thu âm của microphone tại hiện trường cũng không hề có vấn đề gì, tiếng thở dốc kịch liệt đan xen nổ tung bên tai, Lý Mộ xem một lần, ấn replay, anh nhắm mắt tháo tai nghe xuống, âm thanh nhỏ bé yếu ớt kia vẫn còn bồi hồi bên tai không ngừng.
Đặc biệt là xúc cảm bàn tay Trang Khâm, khi quay anh cũng không hề có cảm giác mãnh liệt như khi xem bây giờ, cơ thể như lửa đốt, tựa như bị người cầm nắm vuốt ve.
Lý Mộ tháo kính mắt xuống, bồn tắm còn xôn xao tiếng nước chảy, anh đẩy cửa đi nhanh ra ban công, tháo đai lưng của áo tắm dài ra, thả người nhảy từ trên ban công tầng hai xuống, cơ thể rơi xuống hồ bơi lạnh như băng.
Từ dưới đáy nước, Lý Mộ vọt lên, bàn tay anh vuốt mái tóc đen ngắn ngủn, bọt nước trên mặt còn chưa kịp lăn xuống, anh đã lại lần nữa vùi mình xuống, chui đầu vào làn nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT