Lý Mộ bị câu hỏi của cậu làm cho không biết phải trả lời thế nào.

Trong khoảnh khắc anh không rõ cậu cố ý hay thực sự chuyên nghiệp.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Trang Khâm đứng cách đó không xa.

Trang Khâm phản ứng lại, bản thân cũng thấy rất ngượng: “Đạo diễn Quách nói, trong bộ phim này tôi sẽ chỉ lộ vai, thế nên tôi chỉ cởi áo trên thôi được không?”

Lý Mộ nhìn về phía cậu, cậu vẫn đang mặc bộ đồ ngủ hình Pikachu mặc lúc xuống tầng đón anh kia, đồ ngủ rộng thùng thình, không lộ dáng người.

“Không cần, dễ bị cảm.” Lý Mộ nghiêng người, “Mặc cả quần áo bắt đầu đi.”

Trang Khâm “ồ” một tiếng, toàn thân đã nóng tới sắp cháy lên rồi, muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Thở sâu, cậu cố gắng áp cảm giác xấu hổ xuống, ấp ủ tình cảm, nhập vai.

Lý Mộ tùy tiện cởi hai cúc áo sơ mi, lộ xương quai xanh: “Lại đây.”

Trang Khâm đi qua, không biết phải dựa vào người anh kiểu gì, đây là tư thế gì? Cậu phải ngồi lên đùi Lý Mộ à?

Cậu ngồi lên sofa bên cạnh, hai người dựa vào gần nhau, trong đầu Trang Khâm hiện lên từng chữ một trong kịch bản.

“Xin lỗi.” Trang Khâm xin lỗi trước, sau đó dựa vào, toàn thân cẩn thận vô cùng, như sợ mình nặng, đè lên Lý Mộ.

Lý Mộ cảm thấy cơ thể cậu cứng đờ.

Anh cũng thấy không được tự nhiên.

Tay Lý Mộ đặt bên cạnh cánh tay cậu.

Cơ thể Trang Khâm càng cứng hơn, giống như tượng thạch cao vậy.

“Thả lỏng một chút.” Lý Mộ hạ thấp giọng nói.

“Được…” Trang Khâm hít thở, suy nghĩ, mình là một diễn viên, Lý Mộ cũng là diễn viên, không có gì ghê gớm cả, mỗi một bộ phim, đều hướng tới nhân vật là quan trọng nhất.

Nghĩ vậy, có vẻ tốt hơn nhiều, cơ thể cậu dần mềm lại, đầu hơi tựa sang một bên, dựa hẳn vào lồng ngực rộng lớn của anh, trọng lượng toàn thân cũng hạ xuống.

Một mùi hương bạc hà rất nhạt bay vào mũi, là mùi hương khoan khoái thoải mái của dầu gội đầu, Lý Mộ cúi đầu, một cái đầu tóc đen đang dựa vào người anh, tóc hơi rối, nhưng chất tóc thật mềm, cọ lên làn da nơi cổ anh.

Anh gần như chưa từng ôm ấp bất kì ai như vậy với tư thế sau khi “làm xong” này, thế nên tốn một phút, anh mới nhớ ra đây chỉ là đối diễn.

An Khả chính xác đọc lời thoại lên.

Lý Mộ nhắm mắt, tiếp nối lời thoại, hầu kết lại chuyển động lên xuống.

Cảnh này chỉ tốn khoảng hai phút, rất nhanh đã xong, Trang Khâm cuối cùng cũng tìm được một chút cảm giác, kết thúc lời thoại, việc đầu tiên cậu làm chính là đứng lên.

Tốn một ít thời gian, hai người cũng chưa ai nói gì, Trang Khâm cố gắng thoát vai, cậu rất hưng phấn: “Được rồi này!”

Trong lồng ngực tự nhiên trống rỗng, nhưng dư vị cái ôm vẫn còn sót lại.

Lý Mộ lên tiếng, biểu cảm trên mặt gần như không hề biến hóa gì: “Rất tốt.”

Ngay cả một câu khen ngợi cũng không khác gì lời nói qua quýt.

Trang Khâm cũng không để ý, cậu không chú ý tới sự thay đổi vẻ mặt của Lý Mộ, mà chỉ để tâm tới việc bản thân cuối cùng cũng bắt được một chút cảm giác: “Tôi lên tầng thay quần áo.”

Cậu lên tầng rồi, Lý Mộ vẫn ngồi đó, miệng khô lưỡi khô, muốn uống nước, cầm cốc nước lên, lại thấy đã cạn rồi.

Trải nghiệm lần đầu đối diễn với người khác này, quá đặc biệt.

Lý Mộ mặc áo khoác vào, cài nút, Trang Khâm mặc quần áo thường ngày xuống tầng, đội mũ đeo khẩu trang kính đen, có chút khác biệt.

Trong thang máy.

“Cậu bị cận?” Lý Mộ cao hơn cậu khoảng 10cm, cúi đầu nhìn cậu.

Trang Khâm nói: “Chỉ một chút thôi, không nặng lắm.”



Lý Mộ nghĩ tới câu hỏi “Có phải cởi quần áo không” vừa rồi của cậu.

Người mang ý đồ với anh, anh đã gặp qua quá nhiều rồi.

“Vì sao lại nhận bộ phim này?” Lý Mộ bước ra khỏi thang máy, hỏi.

“Hả?” Trang Khâm nhìn về phía anh, “Đạo diễn Quách tới tìm tôi, đưa kịch bản cho tôi, tôi xem kịch bản thấy hứng thú, nên nhận.”

Hai người bỗng trở nên thân thiết hơn một chút, nhưng ngoài công việc thì cũng chỉ là hai người xa lạ có chút thân quen mà thôi, ngồi lên xe, cũng lễ phép ngồi cách ra một khoảng cách nhỏ.

Ăn cơm trong phòng riêng, cũng không lo bị chụp lén, Trang Khâm vì tìm đề tài nên cũng hỏi một vài câu hỏi không quá quan trọng, như là hỏi về biển số xe của anh: “Tôi thấy là chữ 冀, quê anh ở Hà Bắc à?”

“Tôi nguyên quán Thạch gia trang.”

“Anh nói chuyện nghe không có tí giọng Hà Bắc nào.”

Lý Mộ nói: “Tôi lớn lên ở Mỹ.”

“Thể nào lần trước thấy anh trượt tuyết ở bên đó.”

“Cậu thì sao, cũng tới để trượt tuyết?” Anh vốn còn cho rằng Trang Khâm là du học sinh.

“Sư phụ và sư nương của tôi ở bên đó, sư thúc tôi lập nghiệp ở Mỹ.”

“Sư phụ? Côn khúc?” Lý Mộ nhớ tới trang bách khoa trên mạng kia, cậu biết hát Côn khúc.

“Phải, sao anh biết?”

Mặt Lý Mộ không chút đổi sắc: “Đạo diễn kể.”

“À à.” Trang Khâm biết miệng Quách Bảo Châm rộng, cái gì cũng nói được, rất dong dài.

Lý Mộ đưa Trang Khâm về nhà, cậu xuống xe: “Cậu kiểm tra lại đi, đừng để quên đồ.”

“Tôi chỉ mang theo một cái điện thoại thôi mà.” Trang Khâm, đóng cửa xe lại, “Tạm biệt, hẹn gặp lại ở Thái Lan.”

Lý Mộ gật đầu, nhìn cậu đi về phía thang máy, xe cũng chưa lái đi, anh muốn xem xem bạn nhỏ này lúc nào mới nhận ra là không mang thẻ theo người.

Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Trang Khâm sờ sờ túi, xoay người quay trở lại.

Lý Mộ mở cửa sổ xe, đưa thẻ vào cửa cho cậu.

Trang Khâm ngượng ngùng nhận lấy: “Lần này chắc chắn sẽ không quên nữa.”

Lý Mộ nở một nụ cười cực nhẹ, nhìn cậu cầm thẻ vào cửa chạy đi.

Đầu tháng tư, Trang Khâm sắp xếp quần áo mùa hè, kéo vali cùng Tiểu Liên đi tới sân bay.

Sân bay của Thủ đô sẽ bay thẳng tới BangKok, chỉ tốn năm tiếng, Trang Khâm xem kịch bản, rồi ngủ mất. Cậu cởi áo khoác trên người, lộ chiếc áo mỏng dài tay bên trong ra.

Phim trường được sắp xếp ở một thành thị không có nhiều du khách, Rayong*.

*Tỉnh Rayong là một tỉnh ở miền Đông của Thái Lan. Tỉnh này giáp các tỉnh sau: Chon Buri và Chanthaburi. Phía Nam là vịnh Thái Lan.

Du khách tới Đông Nam Á, phần lớn đều đi BangKok, ChiangMai, Pattaya hoặc Phuket, rất ít người tới nơi này, ra khỏi sân bay, có xe tới đón ngay, là một chiếc Minibus nhỏ, tài xế bản địa biết nói chút tiếng Anh, là người Quách Bảo Châm tìm ở Rayong, bảo anh ta tới sân bay đón Trang Khâm.

Trang Khâm đúng lúc muốn luyện tập vài câu thoại tiếng Thái trong phim, nên dọc đường cậu thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm với tài xế, tới tới lui lui chính là vài câu như vậy.

Tuy rằng Thái Lan rất gần Trung Quốc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu tới đây, Tiểu Liên trước kia học đại học cũng từng tới vài lần, dọc đường đi có không ít chùa miếu, khi tới, đã là sáu rưỡi chiều.

Ô tô giảm tốc độ, đi vào một cái hẻm nhỏ hẹp, nhưng ở đây ô tô không vào được, đường quá nhỏ, xe dừng lại, tài xế nói: “Không lái vào được, chỉ có thể tự đi bộ vào thôi.”

Anh ta đỗ xe lại.

“Đạo diễn Quách.”

Trang Khâm xuống xe, nhìn thấy Quách Bảo Châm đang đội mũ rơm che nắng.

Quách Bảo Châm cầm ba lô giúp cậu, dẫn cậu vào trong con hẻm nhỏ: “Ở đây khá xa, tới đây rất tốn sức, cậu mang đầy đủ mọi thứ rồi chứ?”

“Rồi, quần áo, đồ skincare, sản phẩm điện tử, đều mang theo rồi.” Trang Khâm nhìn ánh mặt trời lặn xuống, chiếu một vạt màu vàng cam lên bùn đất, một bên là bức tường kín, bên kia lại là một mảnh đất không người, không ai chăm sóc, cây dại đã mọc lên thật cao.



“Thời tiết ở đây rất nóng, cẩn thận đừng để bị cảm nắng, trong phòng có điều hòa, ngày mai cho cậu nghỉ, có thể ra ngoài chơi, hoặc là nghỉ ngơi, tối mai bắt đầu tập trung cùng đọc kịch bản.”

“Ừm, bao giờ thì khởi quay?”

“Ngày 12 chốt tạo hình, ngày 13 chính thức khởi quay, ngày đó là lễ Songkran* của Thái Lan, mấy ngày trước tôi đã hỏi sư thầy trong ngôi chùa ở gần đây, thầy nói ngày đó khá may mắn… Tới rồi.” Anh ta đưa Trang Khâm tới một cái cửa hai cánh bằng gỗ, “Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ ở đây, điều kiện thường thường, ở tạm vậy, cậu ở một mình một phòng.”

*Songkran là ngày tết cổ truyền mừng năm mới của Thái Lan, được tổ chức vào ngày đầu năm theo Phật lịch (tương ứng với ngày 13-15/4 theo dương lịch) để đón năm mới. Đây là thời điểm người Thái tỏ lòng kính trọng với Đức Phật, dọn dẹp nhà cửa, té nước vào người cao tuổi nhằm tỏ lòng tôn kính. Đặc biệt người dân sẽ té nước lên nhau bằng xô, những người càng được té nhiều nước càng may mắn.

Trang Khâm theo vào, ngước mắt liền thấy vườn hoa thực vật nhiệt đới xinh đẹp và thác nước dưới ánh đèn, bên trái trước thác là một khu nhà, thoạt nhìn hình như là khu phục vụ bữa sáng.

“Đây là khách sạn?”

“Coi là khách sạn tư nhân đi, cậu nhìn vậy đừng tưởng không lớn, hai tầng tổng cộng có 60 phòng, tôi đã bao trong vòng bốn tháng.”

Trang Khâm nghĩ, đúng là có tiền có khác.

Đi vòng qua thác nước, là một cái bể bơi rất lớn đang phản chiếu bầu trời hoàng hôn.

“Cái bể bơi này không tồi, rất mát mẻ.”

Bể bơi dài khoảng 20m, có hình chữ nhật, so với quy mô của khách sạn thì rất lớn, hai bên đặt hai ba mươi cái ghế nằm, trên có ô che nắng màu trắng.

Có người đi tới, chào hỏi đạo diễn Quách, lại nói với Trang Khâm: “Chào thầy Trang.”

Trang Khâm gật đầu: “Chào ngài.”

Đạo diễn Quách nói: “Cậu ta ở bên tổ quay phim, cứ gọi Thiết Lâm là được… nào, đi tới bên này, cậu ở trên tầng hai, là một phòng giường lớn, nhưng mà đừng ghét bỏ, khách sạn này được đánh giá 8.8 trên Agoda* đấy!”

*Agoda là một công ty cung cấp dịch vụ đặt phòng trực tuyến cho các khách sạn tập trung chủ yếu tại khu vực châu Á Thái Bình Dương.

“Không sao, tôi không sợ chịu khổ, huống chi thế này cũng không thể coi là chịu khổ được.”

Có người tới giúp Trang Khâm dọn hành lý, mọi người lên tầng, phòng của cậu là phòng số 258.

“Cố ý để lại cho cậu, phòng trên tầng tốt hơn một chút, ngụ ý bản thân phát tài.”

Trang Khâm: “… Cảm ơn.”

Quách Bảo Châm: “Tôi ở phòng 118 dưới tầng nhé.”

Trang Khâm: “…”

Dùng thẻ phòng mở cửa ra, Trang Khâm đi vào, thấy phòng rộng khoảng 40m, có một cái giường, một phòng vệ sinh, một ban công, cũng có cả TV, còn có sofa đơn hai người ngồi, một cái bàn trà.

Quách Bảo Châm hỏi hộ chiếu của cậu và Tiểu Liên, nói cần phải dùng để đăng kí này nọ, sau đó đưa thẻ phòng cho Tiểu Liên: “Cậu ở bên cạnh, phòng 257.”

“Cảm ơn đạo diễn Quách.”

“Không cần cảm ơn, thẻ phòng này hình như ba bốn ngày sẽ khử từ, tìm lễ tân hỏi là được, chút nữa ăn cơm, đưa mọi người đi làm quen một chút, giờ cứ dọn đồ ra trước đã.”

Quách Bảo Châm xuống tầng.

Trang Khâm đi tới bên ban công nhìn, bên này là không gian không thuộc về khách sạn, đứng trên tầng hai nhìn ra xa, đa số đều là nóc nhà, xa xa có thể thấy được một con đường ven biển.

Gió biển mang theo hơi nóng quét qua khuôn mặt, Tiểu Liên đứng sau lưng cậu nói: “Điều kiện nơi này tuy không thể sánh bằng đẳng cấp năm sao, nhưng cũng không tệ như trong tưởng tượng. Anh Trang, để em thay ga trải giường giúp anh.”

“Không sao, để tôi tự thay là được rồi, cậu về phòng cậu xem trước đi.”

Trang Khâm thay ga trải giường xong, Quách Bảo Châm cầm hộ chiếu lên tầng, đưa cho cậu: “Xong xuôi cả rồi.”

“Diễn viên trong đoàn phim đã tới đông đủ cả chưa?”

“Mới một vài người tới thôi, là những người có cảnh diễn nhiều nhất với cậu và Lý Mộ trong tháng này, còn có vài vai phụ nữa, đợi lát nữa đi làm quen.” Trong phim này của anh ta có rất nhiều nhân vật qua đường chết thẳng cẳng, Quách Bảo Châm sắp xếp cho họ tháng sau mới tới đây quay.

“À.” Trang Khâm gật đầu, lại hỏi, “Lý Mộ thì sao? Tôi tưởng hôm qua anh ấy đã đến rồi? Anh ấy ở phòng nào?”

“À, cậu ta tới vào sáng ngày hôm qua, buổi chiều đã được người đại diện bên bất động sản đưa đi xem mua biệt thự rồi.” Quách Bảo Châm nói những lời này ra với khuôn mặt không cảm xúc, anh ta thò tay chỉ ra ngoài cửa sổ, “Biệt thự ven biển cách đây mười phút lái xe, bể bơi còn lớn hơn cái ngoài này.”

Trang Khâm: “…?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play