Khách sạn này có chi phí cao, nổi tiếng vì xa hoa, Trang Khâm cũng chỉ từng nghe nói mà chưa từng đến đây ở bao giờ, nhưng tay nghề của đầu bếp nơi đây cũng không tồi, mấy món ăn đều có hương vị thanh đạm, Trang Khâm đã đói bụng, cũng không màng hình tượng vùi đầu ăn, rất nhanh đã ăn xong.

Đã là rạng sáng, Tiểu Liên đang lướt siêu thoại, Trang Khâm tắt đèn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng cậu vẫn chưa ngủ.

Trong thời gian bảy tám năm, cậu chưa chính thức diễn bộ phim nào, đều ở một mình trong phòng tối, không ai diễn cùng, cảm giác khi có người đối diễn, hiển nhiên khác hẳn với khi cậu đọc lời thoại một mình, mỗi khi bản thân nói ra một lời thoại, có cảm giác được người tiếp lại bằng một câu thật sự rất đã.

Nếu có thể, cậu muốn lập tức khởi quay vào đoàn, chứ không phải là cả ngày tiếp nhận mấy hoạt động thông cáo lung tung rối loạn.

[Có 2 tin nhắn mới trong nhóm chat chưa đọc]

[Ảnh]

“Của ai?”

Trong ảnh là một cái khăn quàng cổ màu đen hòa cùng một thể với sofa da cũng màu đen.

Buổi sáng Lý Mộ ngủ dậy, gọi cho Khâu Minh bảo hắn tìm luật sư thì phát hiện thấy chiếc khăn này. Lý Mộ không cần nghĩ cũng biết, ném đồ đạc lung tung như vậy, không còn ai vào đây.

Trang Khâm ngủ dậy thấy tin nhắn, trong nhóm có ba người, cậu có WeChat của đạo diễn Quách, thế nên cái ID xa lạ này chắc chắn là Lý Mộ.

Cậu vội vàng nhắn vào trong nhóm: “Ngại quá, là của tôi.”

Trang Khâm: “Tôi tới lấy ngay, tôi đang ở dưới tầng, chờ tôi mười phút!”

Cậu xuống giường mặc quần áo, Tiểu Liên bên ngoài còn đang ngủ, bản thân cậu công tác vất vả nhưng thực ra trợ lý cũng vất vả không kém.

Trang Khâm không đánh thức cậu ta, cậu nhẹ nhàng đi giày, đội mũ đeo khẩu trang lên, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Đi thang máy lên tầng, cậu gõ gõ cửa.

Vài giây sau, cửa được mở ra, Lý Mộ đứng bên kia cánh cửa, dáng vẻ hẳn là mới tỉnh dậy chưa lâu, ăn mặc rất tùy ý, nhưng dáng người anh quá đẹp, vai rộng chân dài, trùm bao tải cũng đẹp.

“Tôi vào được không?” Trang Khâm không thấy anh nói lời nào, chỉ đành mở lời.

Lý Mộ gật đầu, ánh mắt lướt trên tay cậu một chút, như đang xem xem cậu có mang theo cà phê không. Thấy cậu không mang theo gì cả, thì nghiêng người để cậu vào trong, rồi đóng cửa lại, đưa khăn quàng cổ vắt trên ghế sofa cho cậu: “Lần sau đừng để đồ lung tung nữa.”

“… Được.” Trang Khâm quàng khăn lên cổ, “Ngài và đạo diễn Quách đã kí hợp đồng chưa?”

Cậu ở Thủ đô đã nhiều năm, giọng nói cũng đã học theo giọng Bắc Kinh.

“Luật sư đang soạn hợp đồng, buổi chiều sẽ kí.”

“À.” Trang Khâm gật đầu, “Bữa tối hôm qua kia, cảm ơn ngài.”

“Không cần.” Giọng điệu vô cùng khắc chế lại lễ phép, như chính bản thân người này vậy.

Trang Khâm: “Cần phải cảm ơn chứ, tôi đi trước đây.”

Đi tới cửa, Lý Mộ giơ tay ra mở cửa giúp cậu: “Kịch bản của cậu để quên trên máy bay, giờ đang ở nhà tôi, lần sau tôi về Chicago sẽ mang cho cậu.”

“Hả?”

Lý Mộ giải thích: “Sân bay có địa chỉ của tôi, nên gửi thẳng lại cho tôi.”

Trang Khâm rất bất ngờ, còn thấy hơi ngượng, chỉ là tật xấu này của bản thân từ nhỏ đã có: “Cảm ơn ngài, lần sau tôi sẽ không để quên nữa, hôm nào mời ngài ăn cơm.”

Lý Mộ vẫn đơ mặt ra: “Ừm.”



Trang Khâm xuống tầng.

Tính cách này của Lý Mộ, không biết phải diễn chung thế nào đây, tự dưng Trang Khâm cũng cảm thấy khó nghĩ, nghĩ lại ba bộ phim đời trước anh quay kia, gần như đều là nam chính phim điện ảnh, ngoài một con chó cưng nuôi bên người ra, thì gần như không có cảnh diễn tình cảm gì.

Xem ra buổi chiều kí hợp đồng, kịch bản này vẫn sẽ phải sửa lại thôi.

Tragn Khâm trả phòng về nhà, buổi chiều, Khâu Minh và luật sư tới khách sạn, Quách Bảo Châm ăn mặc đàng hoàng, cũng bỏ việc vẽ kịch bản phân cảnh xuống để tới đây.

“Đây là hợp đồng bên này của tôi.” Khâu Minh cứ như thể người đại diễn của Lý Mộ, đưa mấy tờ giấy ra cho Quách Bảo Châm.

“500 vạn catse??” Quách Bảo Châm nhìn thẳng vào con số quan trọng nhất kia, đã sắp rơi cả mắt ra ngoài.

Trong chớp mắt trong lòng anh ta chỉ có tuyệt vọng, catse 500 vạn, đối với một diễn viên tốt mà nói, đúng là không nhiều lắm, nhưng bộ phim này của anh ta không được tư bản tài trợ cho.

Khâu Minh: “Đạo diễn, đoàn phim này của anh, ngay cả 500 vạn cũng không có sao?”

“Không có…”

“Vậy Trang Khâm là anh em ruột thất lạc nhiều năm của anh à?”

Quách Bảo Châm: “…?”

“Bằng không anh mời cậu ta về kiểu gì?”

“Thật không dám giấu giếm, thầy Trang… cậu ấy không cần thù lao đóng phim.” Theo lý thuyết đáng ra phải giữ bí mật, bây giờ Quách Bảo Châm cũng không còn cách nào, bắt đầu tỏ vẻ đáng thương. “Dự trù cả đoàn phim của tôi tổng cộng mới có 150 vạn, trả cho thầy Trang 50 vạn catse đóng phim, cậu ấy có lẽ là thấy tôi tội nghiệp, trả lại 50 vạn cho tôi, nói là để đầu tư, ngày sau phim chiếu lại ăn hoa hồng sau.”

Khâu Minh khiếp sợ: “Sao cậu ta lại phải làm như vậy?”

“Làm sao mà tôi biết được.” Quách Bảo Châm thầm nghĩ không diễn nữa thì thôi, anh ta cứ tưởng hai ông chủ này sẽ mang theo vốn vào đoàn, ai ngờ lại tốn nhiều catse như vậy, anh ta mất mát nói: “Xem ra lần hợp tác này…”

“Chờ đã, không phải tôi có đưa luật sư đi theo sao.” Khâu Minh cắt lời anh ta, “150 vạn, anh còn muốn quay phim? Phim mini do sinh viên quay ra còn tốn nhiều hơn anh! Anh nói ra một cái giá đi, thiếu bao nhiêu tiền đầu tư?”

Tốn cả một buổi chiều, Quách Bảo Châm cứ như đang nằm mơ, cầm theo hợp đồng đi về.

Ai cũng không thể ngờ được, anh ta chặn người ở Học Viện Điện Ảnh lại thôi, lại chặn đúng người tài đại khí thô như thế, mắt cũng chưa buồn chớp lấy một cái, đã hỏi anh ta: “5000 vạn có đủ không?”

Lý Mộ nói thêm vào: “Cho anh ta thêm 2000 vạn nữa đi, còn trả catse cho các diễn viên khác trong đoàn.”

Trên hợp đồng, chính là một doanh nghiệp có tên công ty truyền thông Mộ Quang, Khâu Minh tự giới thiệu: “Tôi mới mở công ty, bộ phim này của anh, chính là bộ phim đầu tiên chúng tôi đầu tư.”

Hợp đồng sửa đi sửa lại, dưới sự trợ giúp của luật sư, lại thêm vào một quy định, tốt mà cũng không tốt, tốt chính là có người vào tổ quay giúp đỡ anh ta về vấn đề thiết bị, đạo cụ, phim trường, có lẽ Khâu tổng cũng không quá tin tưởng vào năng lực đạo diễn của anh ta, nên yêu cầu phải có thêm một phó đạo diễn vào đoàn, nói là để giúp đỡ anh ta.

Theo đó, hắn cũng yêu cầu Lý Mộ phải có toàn quyền đối với việc quyết định kịch bản, cảnh quay mà anh từ chối diễn, dù có là đạo diễn, cũng không thể can thiệp vào được.

Điều khoản Khâu Minh thêm vào này, đương nhiên là do biết rõ tính cách của Lý Mộ, sợ anh quay mấy cảnh quay này nọ sẽ không được tự nhiên, cho anh có quyền bỏ cảnh quay, về sau cũng là tránh xảy ra tình cảnh gây xích mích với đạo diễn.

Nhìn vào 7000 vạn đầu tư, cho dù điều kiện của tư sản ba ba làm anh ta phát giận thì cũng phải nhịn xuống!

Quách Bảo Châm rời khỏi khách sạn, việc đầu tiên làm chính là mang theo hợp đồng vừa mới soạn lên taxi tìm Trang Khâm, dọc đường đi, anh ta đều đang tính xem 5000 vạn còn lại nên chi cho chỗ nào, kĩ xảo phim, tuyên truyền, dự phòng 2000 vạn, giai đoạn trước cũng còn cả vấn đề ăn ở của nhân viên công tác trong đoàn phim… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau là có thể khởi quay rồi.

Tiền quả nhiên là vạn năng huhuhu.

“Tôi đang đứng ngoài khu nhà ở của ngài rồi, thầy Trang, ngài ở tòa nào vậy?”

“Tòa A, khu số 3, tầng 17.” Sắc trời đã tối, Trang Khâm không biết đạo diễn Quách tới làm gì, trong điện thoại đạo diễn Quách tỏ ý rất sốt ruột, nói gặp mặt rồi lại nói.

Đợi vài phút, Quách Bảo Châm đến cửa.



Trang Khâm mở cửa mời anh ta vào, thấy anh ta vã mồ hôi đầy đầu: “Sao toát nhiều mồ hôi vậy? Có chuyện gì mà gấp thế?”

“Phát, phát…”

“Ngài từ từ thôi, uống ngụm nước đi đã.” Trang Khâm mặc áo ngủ, đi rót nước ấm cho anh ta, nghe thấy Quách Bảo Châm hưng phấn nói: “Phát tài rồi!”

“Trúng vé số à?”

“Không không,” Quách Bảo Châm cởi giày vào cửa ngồi xuống, “Cái người hôm đó lái siêu xe kia, cậu có nhớ rõ không? Cậu ta đầu tư cho tôi 7000 vạn.”

“Phụt —— khụ khụ!” Trang Khâm phun một ngụm nước ra.

Quách Bảo Châm xoa xoa nước trên mặt: “Trong đó một phần dùng để trả catse phim, hợp đồng vừa tới tay tôi, tôi đã tìm tới chỗ cậu rồi, hợp đồng kia chúng ta sửa lại đi, một nghìn vạn catse, cậu thấy ổn không?”

Hai nghìn vạn, một nghìn trả cho Trang Khâm, năm mươi vạn đưa Lý Mộ, còn lại có thể trả cho các diễn viên phụ khác vào đoàn.

Có điều Quách Bảo Châm cũng không rõ, vì sao người vừa thuận miệng là có thể đầu tư cho mình 2000 vạn, vẫn đòi catse đóng phim từ chỗ mình? Là muốn chứng minh bản thân không làm không công?

Cho dù không hiểu nổi tâm tư của kẻ có tiền, anh ta cũng vẫn vui vẻ, là 7000 vạn từ trên trời rơi xuống đó!

Trong nhà Trang Khâm, anh ta dùng máy in in lại ba bản hợp đồng, Trang Khâm vẫn giống như trước, vẫn yêu cầu dùng catse để đầu tư, bao giờ phát hành phim lại chia hoa hồng sau.

Bây giờ Lý Mộ đã kí hợp đồng, lại có một khoản đầu tư lớn thêm vào, một nghìn vạn đầu tư có thể tăng lên gấp hai lần.

Quách Bảo Châm cùng cậu ra ngoài ăn bữa cơm, còn thảo luận rất nhiều chi tiết, Quách Bảo Châm hỏi cậu về lịch trình, Trang Khâm nói: “Thời gian này tôi không bận gì lắm, có thể chuyên tâm ở nhà xem kịch bản, sau tháng tư, bốn tháng liên tiếp cũng không có thêm công việc gì, bốn tháng này dùng để đóng phim được chứ?”

“Thật sao?” Quách Bảo Châm hoàn toàn không ngờ trước, Trang Khâm là lưu lượng đẳng cấp, sao lại rảnh như thế?

“Trước đó tôi có nhận một bộ phim, khoảng thời gian này được dành ra để đóng bộ phim đó, có điều tôi đã từ chối rồi.”

“Vậy sao…”

“Đạo diễn Quách, nếu tháng sau khởi quay, kế hoạch quay là như thế nào? Nếu bắt đầu quay từ cảnh đầu tiên, trong khoảng thời gian này tôi phải giảm cân.”

Bởi vì phần trước của bộ phim, hình tượng của An Khả thiên về gầy yếu, chính là dáng người thiếu dinh dưỡng, gầy trơ cả xương. Trong một khoảng thời gian dài cậu không có ai chăm sóc, tự mình nấu ăn lại không tiện, sau khi Giang Trác thuê nhà ở cùng cậu, ba bữa ăn có quy luật, ăn nhiều thịt, mới dần khỏe mạnh lên một chút.

“Không cần không cần, tôi đã nghĩ kĩ rồi, bắt đầu quay từ đoạn giữa, đoạn đầu tôi đảo lại thứ tự quay. Đương nhiên, quay từ giữa cũng có nhược điển, tính cách của Lý Mộ kia cậu cũng thấy rồi đấy, cảnh diễn tình cảm hẳn sẽ hơi khó, hai người ở chung với nhau chưa nhiều, trong thời gian này, tôi tới Thái Lan sắp xếp phim trường trước. Cậu ở trong nước có rảnh có thể giao lưu tình cảm với cậu ta nhiều một chút, diễn thử, ghép thoại gì đó.”

Trang Khâm đồng ý.

Bên kia, Lý Mộ và Khâu Minh cũng đang ăn cơm trong nhà hàng.

“Tôi thật không ngờ là anh sẽ nhận diễn bộ phim kia.” Khâu Minh thuận miệng nói với phục vụ, “Hôm nay có đề cử món ăn gì không?”

Phục vụ đọc tên món ăn, Khâu Minh gật đầu, “Mấy món này đi, mỗi món một suất.”

Hắn đang gọi rượu lại nghe thấy Lý Mộ nói: “Trước khi ông ngoại tôi qua đời, đạo diễn kia vẫn còn là một phóng viên, từng tới phỏng vấn ông ngoại tôi.”

“Hả?” Khâu Minh ngẩng đầu lên.

“Có rất nhiều chuyện tôi không biết, vẫn là nhờ tới bài viết của anh ta mới thấu được.” Lý Mộ khi đó mới phát hiện, hiểu biết của mình về ông ngoại còn không nhiều bằng người ngoài.

“Vậy nên anh rất thưởng thức đạo diễn nhỏ kia?” Hắn biết thực ra Lý Mộ là một người rất ghét tiếp xúc với người lạ, chưa nói gì tới người lạ, cho dù là người rất quen thân, anh cũng cực ít khi tiếp xúc thân mật, giống như trời sinh đã khuyết thiếu tình cảm.

“Thật ra thì, hôm qua trong lúc diễn chung với diễn viên nhỏ kia… tôi cảm thấy chuyện này sẽ không quá nhàm chán.” Trong lúc diễn, anh trở nên không còn giống mình nữa, tình cảm trở nên thật tràn trề, cảm xúc cũng càng phong phú, đây là một hiện tượng rất thú vị.

“Hơn nữa không phải cậu vẫn nói rằng tôi không hiểu tình yêu sao, yêu một hồi trong phim, học tập một lần, không phải là rất thú vị sao?” Hiện thực không thú vị, mà cuộc đời trong phim, lại phong phú hơn rất nhiều.

“Ừm! Tôi hiểu rồi,” Khâu Minh bừng tỉnh đại ngộ, cười ngoác miệng, “Hê hê, anh muốn cua hot boy nhà người ta chứ gì!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play