Hai người cùng một lúc đi tới khách sạn, Thẩm Ngạo Kỳ vừa bước xuống xe, đúng lúc đó Bạch Y cũng bước xuống từ trong chiếc xe taxi màu vàng. Thần sắc khuôn mặt của hai người khác hẳn, một người thì vui vẻ hớn hở, một người thì vẻ mặt buồn bã. Thẩm Ngạo Kỳ sững sờ mấy giây, đột nhiên cậu ta bật cười ha hả. Nếu không phải vì vẫn còn muốn dựa vào hình tượng lịch lãm phong nhã, Bạch Y hoài nghi người này sẽ nằm bò ra đất mà bật cười ha hả.

Người quản lý mang hành lý di chuyển tới phòng của Thẩm Ngạo Kỳ, trong phòng đã được chuẩn bị sẵn hồng trà, người quản lý đang chuẩn bị cà phê cho Bạch Y. Trong phòng tràn ngập mùi hương của nến thơm. Mấy người bọn họ vừa rời đi, Thẩm Ngạo Kỳ không thèm giữ hình tượng nữa, đại thiếu gia ngồi xuống chiếc ghế sofa, vắt chéo hai chân.

"Cậu bị đuổi ra khỏi nhà? Một ngày làm vợ chồng nghìn năm ân nghĩa, tại sao anh ta lại..."

Anh ta còn chưa nói xong, thì đã bị hai chiếc gối ném thẳng vào mặt. Bạch Y đang rất khó chịu trong lòng, cô trợn trừng mắt lên lườm cậu ta: "Đừng có nói nhăng nói cuội, là tôi lừa anh ấy trước."

"Tôi đã nói với cậu, nam nhân ở đây toàn là những kẻ cặn bã." Thẩm Ngạo Kỳ lạnh lùng đứng lên vỗ tay, "Nói thật, tôi không hề thích cái vị Trình tổng kia, nhưng tôi lại không hề phản đối việc của cậu và anh ta, cậu có biết lý do vì sao không?"

Bạch Y cũng phối hợp theo cậu ta: "Vì sao?"

"Bởi vì tôi biết trước sẽ có ngày như vậy xảy ra." Thẩm Ngạo Kỳ bật cười nói, "Đồng hồ điểm mười hai giờ, câu chuyện cổ tích chính thức đến hồi kết."

Bạch Y tâm trạng đang rất buồn bực, uống một ngụm cà phê để điều chỉnh tâm trạng: "Tôi đến đây để ở nhờ, cậu đừng nhẫn tâm tới mức liên tục bổ những nhát dao lên người tôi, tí nữa tôi nhất quyết phải chuyển sang phòng khác ở!"

"Đừng có làm ra cái bộ dạng thất tình, chuyện của hai người sẽ chẳng đi đến đâu." Thẩm Ngạo Kỳ nói, "Tuy nhiên, khoảng thời gian cậu sống chung với cái vị Trình tổng kia, thực ra cũng có vài điểm tốt. Ít nhất thì bây giờ cậu cũng để tâm vào sự nghiệp hơn. Chị gái của cậu phải dành mất gần hai năm nhưng vẫn không khiến cho cậu nghe lời. Người kia chỉ mất vài tháng, đã khiến cho suy nghĩ của cậu thay đổi. Tuần sau khi hai người chúng ta về nhà, chị ấy chắc sẽ rất vui mừng khi chứng kiến sự thay đổi này của cậu."

"Cậu có thể đừng tới anh ấy được không." Bạch Y xoa bóp hai huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ.

"Tốt nhất là đừng có nhắc đến. Đúng rồi, nhân viên cấp dưới vừa gửi cho tôi bảng báo cáo tài chính. Cậu có muốn xem chung với tôi không?"

"... Cút."

***

Trình Minh Ý trong khoảng thời gian này rất ít khi về nhà, khi anh về cũng không thèm chào hỏi mọi người. Trình phu nhân nhìn thấy anh bước vào nhà liền cảm thấy rất kinh ngạc. Trên khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ sai người hầu vào bếp mang ly trà và bánh mang lên phòng khách.

Ông Trình là cán bộ cấp cao, tuần này phải đi công tác ở thành phố khác. Mà ngày hôm nay Trình Minh Hi cùng Trình Minh Vi đều không có nhà, chờ mấy người hầu đi khuất, Trình phu nhân ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Đã xảy ra chuyện gì? Việc làm ăn của công ty đang gặp vấn đề?"

Trình Minh Ý lạnh lùng nhấp thử một ngụm trà, "Bộ ấm pha trà này lần đầu tiên con nhìn thấy, nhìn nó khá đẹp."

"Ừ, khoảng thời gian trước Nguyệt Minh đi tham gia một buổi đấu giá, rồi mang bộ ấm pha trà này về. Mẹ cũng rất thích nó." Trình phu nhân nói, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có chuyện gì đâu, mấy tháng này công việc ở công ty rất bận. Con cũng không có thời gian về thăm nhà, nên con đã giao công việc lại cho Minh Hi, để trở về nhà thăm ba mẹ."

Trình phu nhân nhìn Trình Minh Ý, nở nụ cười dịu dàng, từ tốn nói: "Nếu không phải công ty đang gặp vấn đề, thì chắc chắn chuyện tình cảm đang gặp vấn đề?"

"..."

"Có phải cô gái tên Bạch Y đúng không?"

Trình Minh Ý vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm chén trà cũng không hề run, nhưng trong đôi mắt lóe lên một tia nghi ngờ.

Minh Hi? Hay là Minh Vi?

Trình phu nhân đương nhiên là có thể đoán ra được suy nghĩ trong đầu anh, bật cười nói: "Chuyện này không hề liên quan tới hai đứa kia. Nhà chúng ta không phải người cổ hủ không thích lên mạng theo dõi tin tức."

"Mẹ, mẹ đừng có kích động, hai người bọn con..."

"Câu này dành cho con mới đúng, con nên bình tĩnh lại" Giọng nói của Trình phu nhân dịu dàng trực tiếp đánh gãy lời nói của anh , "Mẹ đã từng xem phim của cô gái kia đóng, cô ấy nhìn rất xinh đẹp và thuần khiết, đặc biệt rất ấm áp. Lúc trước, mẹ từng lo lắng sau này con sẽ xuất gia đi làm hòa thượng. Hoặc là... Được, tóm lại, giờ mẹ đã yên tâm hơn rất nhiều."

Trình Minh Ý nhìn dáng vẻ đoan trang hiền lương của mẫu thân nhà mình, trong lòng anh cảm thấy rất bất đắc dĩ. Mẹ của anh vẫn chưa từng gặp mặt Bạch Y, chỉ mới nhìn cô trên tivi mà đã thích cô ấy như vậy. Nếu thời gian là ba ngày hôm trước, khẳng định là anh rất vui vẻ và cao hứng.

Nhưng mà hiện tại...

"Con định lúc nào mang cô ấy về ra mắt?" Trình phu nhân hỏi.

Trình Minh Ý không kiềm chế được, để chén trà xuống bàn, "Chuyện này, để lúc nào bàn bạc sau."

Nụ cười Trình phu nhân liền tắt, nhìn chằm chằm anh một lúc, thử hỏi dò: "Đừng có nói với mẹ, vừa mới công khai mà hai đứa đã ngay lập tức chia tay?"

Trình Minh Ý hoảng hốt nói: "Không có mà!"

Vì trong lòng đang rối tung lên, nên không kiềm chế âm lượng. Khiến cho người ngồi ở phía đối diện cũng hoảng sợ. Trình gia luôn dạy bảo các con rất nghiêm khắc, là em thì phải biết tôn trọng anh, còn đã làm anh phải biết yêu thương em. Trình Minh Ý là con cả, cũng là niềm tự hào của nhà họ Trình. Đến tận bây giờ, anh chưa từng một lần nào hỗn láo trước mặt bố mẹ, điều đó càng khiến anh trở nên bối rối, anh hạ thấp giọng nói xuống: "Mẹ, con xin lỗi."

Trình phu nhân cảm thấy rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy con trai mình không kìm nén được cảm xúc, cảm thấy rất mới lạ, liền tới gần để hỏi thăm: "Hai đứa đang cãi nhau?"

Trình Minh Ý giữ im lặng không lên tiếng, Trình phu nhân nghĩ im lặng chính là thừa nhận, tiếp tục nói: "Chuyện sự nghiệp của ba anh em, mẹ sẽ không ngăn cản hay khuyên can. Nhưng mà sao chuyện tình cảm của mấy đứa lại giống như lũ nhóc còn học tiểu học vậy. Làm gì có ai, khi cãi nhau với bạn gái mà ngay lập tức chạy về nhà."

"Con chỉ là... muốn cho cả hai một khoảng thời gian để cả hai cùng bình tĩnh lại." Trình Minh Ý do dự mất giây, nói, "Con sợ mình không khống chế sẽ nổi giận rồi khiến cô ấy sợ."

Trình phu nhân càng nghe càng cảm thấy tò mò. Đứa con trai này của bà ấy từ nhỏ đến lớn luôn thờ ơ với tất cả mọi người. Không biết vì chuyện gì mà khiến nó tức giận như vậy. Đôi mắt của Trình phu nhân lóe sáng lên, hiện tại bà đang rất hóng hớt.

"Ừ, thì cứ cho là như vậy đi. Nhưng không thể để bạn gái ở đó một mình lâu được." Trình phu nhân nói, "Tôi chỉ cho phép anh ở ở nhà ba ngày mà thôi. Cũng gần đến cuối tuần, Minh Hi và Minh Vi cả hai đều về thăm nhà. Tôi không cần anh ở nhà giúp đỡ tôi đâu."

Nhà mẹ đẻ của Trình phu nhân có truyền thống kinh doanh, khả năng tầm nhìn và chiến lược kinh doanh của Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi đều được thừa hưởng từ mẹ. Bình thường lúc anh về nhà, Trình Minh Ý sẽ cùng bà trao đổi những vấn đề trong công ty, thậm chí còn đề ra các kế hoạch phát triển công ty trong tương lai. Cho dù là chuyện lớn, chuyện nhỏ anh cũng đều bàn bạc với bà. Cuộc nói chuyện diễn ra ít nhất cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.

Nhưng mà ngày hôm nay, tâm hồn của anh không biết bay đi đâu. Trình phu nhân đương nhiên là nhận ra điều này. Nên bà chỉ rủ anh ra vườn chăm sóc cây cảnh. Sau đó cùng nhau xem hai bộ phim mà Trình Minh Hi đóng.

Trình Minh Ý nhìn thấy Trình phu nhân chăm sóc cây cảnh, không hiểu sao lại nhớ những chậu hoa oải hương ở trong nhà. Bạch Y thực sự không biết cách chăm sóc mấy chậu hoa oải hương. Lần đầu tiên vì cô tưới nước quá nhiều, còn khiến cho mấy cây bị chết.

Đột nhiên lúc này anh lại nhớ tới Bạch Y, ánh mắt của Trình Minh Ý dần tối lại, trong lòng anh có một cảm xúc rất lạ.

Hôm nay Trình Minh Vi cũng về nhà, nhìn đến Trình Minh Ý cùng Trình phu nhân đang ngồi cùng nhau uống trà, cô ấy rất ngạc nhiên vội chạy đến chỗ hai người.

Đã bao lâu rồi cô ấy không nhìn thấy anh trai xuất hiện ở trong nhà?

"Anh, sao hôm nay anh lại trở về nhà?" Trình Minh Vi vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Minh Ý, "Có phải công ty đang gặp vấn đề?"

Trình Minh Ý: "Không phải."

Trình phu nhân nháy mắt ra hiệu cho Trình Minh Vi: "Vì tình nên khốn khổ."

Trình Minh Vi bừng tỉnh nhận ra: "Anh với Bạch tiểu thư cãi nhau à? Em cũng sớm nhìn ra rồi, chuyện đó chỉ là sớm hay muộn."

Trình Minh Ý: "..."

Trình phu nhân sớm đã nhận thấy được Trình Minh Ý vẻ ngoài bình tĩnh nhưng bên trong thì đang nóng vội. Lại nghĩ Trình Minh Vi xuất hiện, sẽ có người chung hội cùng thuyền với bà. Ngay lập tức bà muốn đem Trình Minh Ý đuổi ra khỏi nhà.

"Mẹ, mẹ đừng có làm như vậy." Trình Minh Ý vẻ mặt bất đắc dĩ, anh đang mơ mơ màng màng thì bị Trình phu nhân tống cổ bắt ngồi lên ô tô.

"Mẹ mặc kệ." Trình phu nhân giọng nói rất dịu dàng, nhưng bà ấy rất quyết tâm nhất định không cho người kia có cơ hội để phản bác, "Con phải vất vả lắm mới có bạn gái. Nếu lỡ làm người ta chạy mất. Con lấy cái gì để đền mẹ?"

"Chúng con chỉ đang cãi nhau, không phải chia tay."

"À."

"..."

Trình Minh Ý đành phải từ bỏ việc đôi co với mẹ anh, đến ngay cả cha anh là một đàn ông tâm địa sắt đá, cũng không thể nói lý trước mặt bà, thì đương nhiên anh không có khả năng lay chuyển được suy nghĩ của bà ấy.

Huống hồ, anh cũng không cần thiết phải làm trái suy nghĩ của bản thân.

Sau khi ở nhà một hôm, Trình Minh Ý liền hết giận, chuyện Bạch Y giấu diếm thân phận, ngay cả chính bản thân anh cũng chưa từng kể cho cô chuyện gia đình nhà mình.

Bạch Y chỉ biết anh là ông chủ của công ty đầu tư, còn mấy chuyện khác trong gia đình nhà anh, hình như cô không hề biết chuyện gì cả. Thậm chí Bạch Y cũng chưa từng hỏi anh.

Hơn nữa, cô rõ ràng có nơi để ở, mà nhất quyết muốn anh cho ở nhờ nhà, liệu có phải cô vừa nhìn thấy anh liền "nhất kiến chung tình"? Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, lửa giận trong lòng Trình Minh Ý đã tiêu tan một nửa.

Ngã một lần lại càng khôn ra, Trình Minh Ý hạ quyết tâm, sẽ quay trở về nhà, cùng Bạch Y nói rõ ràng mọi chuyện. Anh không muốn giữa hai người tồn tại một bí mật nào đó.

***

Trình Minh Ý đã mua căn hộ chung cư cao cấp này từ mấy năm trước, lại còn ở đây suốt mấy tháng. Ngay cả khi nhắm mắt lại, anh vẫn có thể ấn thang máy chính xác tầng và đi thẳng về nhà được. Nhưng lúc anh mở cửa bước vào, anh còn hoài nghi liệu có phải mình đi vào nhầm nhà không.

Căn phòng này tràn ngập mùi hương của hoa oải hương, tuy những chậu hoa để ở ngoài ban công có hơi héo úa nhưng nhìn nó vẫn rất quen thuộc. Trình Minh Ý bước vào phòng khách, mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp như chưa từng có người ở

Tủ quần áo trống không, thậm chí mấy món đồ trang điểm để trên bồn rửa mặt cũng biến mất.

Khuôn mặt của Trình Minh Ý luôn giữ được sự lạnh lùng và bình tĩnh, lần đầu tiên xuất hiện sự bàng hoàng. Anh không thể hiểu nổi tình huống trước mặt đang diễn ra là gì. Anh đi lòng vòng mấy vòng trong phòng, không còn chút dấu vết nào còn sót lại. Chỉ nhìn thấy trên bàn ngoài phòng khách, có một chìa khóa để trên đó.

Trong lòng anh cảm thấy rất trống rỗng. Trong căn phòng dường như không có lưu lại một chút ấm áp nào. Trình Minh Ý nhíu mày lại, hít thở thật sâu để cho nhịp đập trái tim bình tĩnh lại. Một lúc lâu sau đó, anh lôi điện thoại ra, ngón tay vội vàng ấn trên màn hình.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, lúc đó Bạch Y còn đang tắm trong phòng, Thẩm Ngạo Kỳ lên mạng tra thử một vài địa điểm vui chơi, cậu ta định tối nay dẫn Bạch Y ra ngoài chơi.

Thẩm Ngạo Kỳ đang ngồi xem tài liệu, dù điện thoại vang lên liên tục nhưng cậu ta không thèm ngẩng đầu lên nhìn. Có lẽ vì tiếng nước quá to, nên Bạch Y không bảo cậu ta nghe máy hộ. Thôi thì đành phải đứng dậy cầm máy điện thoại lên nhìn thử, thấy trên màn hình hiện lên hai chữ "Minh Ý".

Thẩm Ngạo Kỳ ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn thử vào trong phòng, lại nhìn chiếc điện thoại từ nãy đến giờ cứ kêu liên tục, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Alo, ai đấy?" Thẩm Ngạo Kỳ ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, vắt chéo hai chân, giọng điệu lười biếng hỏi.

Cậu ta rõ ràng nghe được tiếng hít thở thật sâu từ phía đầu dây điện thoại bên kia, một lúc sau, truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Anh là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của cô ấy."

"Tôi là bạn của Y Y, cô ấy đang ở trong phòng tắm, anh có chuyện gì muốn nói với cô ấy để tôi chuyển lời hộ cho?"

Thẩm Ngạo Kỳ nghe được tiếng động dù nó rất nhỏ, hình như đối phương đang nắm chặt lấy chiếc điện thoại.

"Tôi là bạn trai của Y Y." Trình Minh Ý cố để giọng nói mình bình tĩnh nhất có thế, "Nhà cô ấy ở đâu?"

Thẩm Ngạo Kỳ bật cười: "Y Y không có bạn trai, cô ấy cũng không có ở nhà, cô ấy đang ở chỗ của tôi, anh có muốn đi qua đây không?"

Bạch Y lúc bước ra ngoài thì nhìn thấy Thẩm Ngạo Kỳ đang lắc lư đôi chân, nở nụ cười phong tình vạn chủng, đủ làm điên đảo trái tim của các thiếu nữ. Vừa nhìn thấy nụ cười này, dựa vào hồi ức của nguyên chủ, cô biết cậu ta đang chuẩn bị hoặc đang làm một chuyện thú vị nào đó.

"Lại chuẩn bị giở trò gì đây hả? Nhìn dáng vẻ hào hứng của cậu kìa." Bạch Y uống xong cốc nước, liền châm chọc cậu ta.

Thẩm Ngạo Kỳ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Y Y, khách sạn có suối nước nóng rất nổi tiếng, cậu có muốn đi đến đó không?"

Bạch Y hơi nhíu mày lại, cô đương nhiên rất thích ngâm mình trong suối nước nóng. Nhưng mới cách đây không lâu, vừa bước ra khỏi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, sau đó nói tất cả mọi chuyện với Trình Minh Ý. Mọi chuyện đến quá bất ngờ khi cô không kịp trở tay, khiến bản thân cô đứng vào thế bị động. Nên trong khoảng thời gian này cô không muốn nghe hai từ này.

"Không đi đâu, tôi có hơi mệt." Bạch Y đi vào trong phòng, "Tôi muốn nằm ngủ một lúc."

Thẩm Ngạo Kỳ hai mắt ngay lập tức phát sáng, ân cần đứng dậy lấy tay đẩy cô vào trong phòng, "Nằm ngủ một lát đi, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, đến giờ tôi sẽ vào gọi cậu."

"Ừ."

Bạch Y suýt chút nữa bị Thẩm Ngạo Kỳ đẩy ngã, mà cái điệu bộ ân cần hỏi han này nhìn rất khả nghi. Nhưng đúng là bây giờ cả thể xác và tâm hồn cô đều rất mệt, cũng lười đi tra cứu. Vừa mới ngả lưng xuống giường liền chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play