Triệu Thần trong lòng cảm thấy rất phiền phức, cầm cốc nước lên uống, tránh để tâm trạng của bản thân không tốt, sẽ nói mấy câu khiến đối phương phật ý, anh ta cảm thấy bản thân mình thực sự rất tội nghiệp: "Thực ra tôi đã liên hệ với mấy ca sĩ lúc trước cũng ngỏ ý muốn hợp tác với chương trình. Nhưng bọn họ ai cũng không nguyện ý muốn đắc tội với Chu Quỳnh Vũ. Cô ấy vẫn còn ý định muốn hợp tác với chương trình, nếu những điều kiện đó không quá quắt quá. Thì chúng tôi sẽ nguyện ý chấp nhận, tiếp tục hợp tác với đối phương."

"Ai nói không có?" Bạch Y quay đầu lại, hất cằm lên nhìn về Thẩm Ngạo Kỳ, "Thẩm tổng không để cô ta vào trong mắt."

Triệu Thần đau khổ nói: "Bạch tiểu thư đừng có nói đùa."

Thẩm Ngạo Kỳ cùng Bạch Y quay sang nhìn nhau, họ có thể đọc được suy nghĩ trong ánh mắt đối phương. Thẩm Ngạo Kỳ trong ánh mắt cũng bớt đi sự lạnh lùng, rất ăn ý phối hợp với cô: "Bạch Y nói rất đúng. Từ lúc chương trình muốn chọn cô ta làm khách mời, tôi đã không cảm thấy hài lòng về thái độ của cô ta rồi. Mà đây là hạng mục do công ty tôi đầu tư. Tôi không cho phép cô ta xuất hiện ở chương trình do tôi đầu tư. Thà để cô ta lên biểu diễn, không bằng để tôi lên thể hiện, chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn cô ta rất nhiều. Chu Quỳnh Vũ cố tình gây khó dễ cho Bạch Y, chẳng khác nào cô ta đang muốn tát thẳng lên mặt của tôi?"

Triệu Thần lúc đầu còn tưởng bọn họ đang nói đùa. Rõ ràng hai người này vẫn dùng giọng điệu vui vẻ để nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ sự kiên quyết. Anh ta cảm thấy sợ hãi, vội ngồi thẳng lưng lên, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, "Thẩm tổng lời nói của ngài là nghiêm túc? Ha ha, Thẩm tổng lên sân khấu biểu diễn đương nhiên đó là niềm vinh hạnh của chúng tôi, nhưng mà..."

"Sợ người xem sẽ cảm thấy thất vọng đúng không." Bạch Y vừa nói, vừa dịch sang chỗ bên cạnh, để tay lên vai của Thẩm Ngạo Kỳ, "Triệu chủ nhiệm, anh thấy tôi liệu có ổn không?"

Triệu Thần: "?"

"Tôi biết Chu Quỳnh Vũ vừa có bối cảnh vừa có thực lực. Mấy chuyện đó Thẩm tổng thừa sức chống đỡ được. Còn chuyện lưu lượng này cứ để cho tôi giải quyết." Bạch Y nói, "Lại nói Thẩm tổng nhìn vừa đẹp trai, dáng người lại đẹp. Chắc chắn khi anh ấy lên sân khấu biểu diễn, nhìn thu hút người xem hơn Chu Quỳnh Vũ rất nhiều."

Anh ta cảm thấy mấy người này đang giận quá nên mất khôn, nên mới có thể nói ra mấy lời nhảm nhí như vậy. Triệu Thần quay lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Y. Giọng nói của cô thực sự rất ngọt ngào, thực sự rất kích thích dây thần kinh của người khác, khiến người ta không tự chủ muốn làm theo những gì cô nói.

Nhưng cả vận mệnh của chương trình đang đè nặng lên vai của anh ta, anh ta phải giữ được sự lý trí, bình tĩnh nói: "Đề nghị của Bạch tiểu thư thực sự nghe rất ổn. Nhưng đêm bán kết sẽ được truyền hình trực tiếp, có rất nhiều giới truyền thông đến dự... Mà hai vị không phải là ca sĩ chuyên nghiệp. Nên không có ca khúc độc quyền, chi phí bản quyền rất đắt chúng tôi không thể chi trả được, mà bây giờ chắc cũng không kịp đi tìm nhạc sĩ nhờ sáng tác hộ."

Thẩm Ngạo Kỳ duỗi thẳng chân ra, lười nhác nói: "Tiền bản quyền hay chi phí phát sinh đã có tôi chia trả. Tôi cảm thấy giới giải trí ở Trung Quốc rất thú vị, tôi cũng muốn hợp tác và đầu tư thêm một vài dự án. Thôi, tại sao lại lỡ nói sang chuyện khác nhỉ. Cho tôi xin lỗi." Giữ im lặng một lúc, Thẩm Ngạo Kỳ tiếp tục lên tiếng, "Không phải Chu Quỳnh Vũ muốn giơ tay thẳng vào mặt của người khác sao? Nhưng rồi cuối cùng thì cô ta sẽ biết bàn tay đó sẽ rơi trúng mặt ai."

Bạch Y: "Từ ngày hôm nay đến hôm diễn ra trận bán kết. Hình như chỉ còn có 3 ngày?"

Triệu Thần gật đầu: "Chính xác là còn ba ngày rưỡi nữa. Vì vào buổi tối chương trình mới chính thức phát sóng."

Thẩm Ngạo Kỳ hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: "Thời gian như vậy là đủ rồi. Có ai đang ở trong phòng thu âm tập luyện không? Nếu không có ai thì chúng ta sẽ đi qua đó. Chúng tôi sẽ cho anh thấy, liệu chúng tôi có xứng đáng được lên sân khấu biểu diễn hay không."

Triệu Thần không thể lay chuyển được suy nghĩ của hai người này. Anh ta đành phải đi theo Thẩm Ngạo Kỳ và Bạch Y đến phòng thu âm, anh ta ra hiệu cho mấy nhân viên cấp dưới để bọn họ chuẩn bị. Trong lòng thì vẫn đang nghĩ tới phương án khác để giải quyết.

Nhưng mà, khi hai người này vừa mới cất lời lên, Triệu Thần ngay lập tức trợn tròn mắt lên, há hốc mồm nhìn bọn cô. Bàn tay đang nắm chặt cũng dần thả lòng. Quay lại nhìn sang mấy nhân viên cấp dưới, họ cũng rất bất ngờ, mắt của bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào hai người, thậm chí có người còn đứng dậy vỗ tay.

Vì phải làm theo những yêu cầu của Chu Quỳnh Vũ, nên mấy thiết bị trong phòng thu âm đều là những thứ tiên tiến và hiện đại nhất. Do không tìm được thấy được nhà nền của bài hát song ca giữa giọng nam và giọng nữ. Nên họ chọn bừa một bài hát tiếng anh, nếu không phải Thẩm tổng hát sai lời, thì anh ta có tưởng bọn họ đang hát nhép.

Bạch Y cũng cảm thấy rất kinh ngạc, tuy lúc trước cô cũng rất thích hát. Cũng thường xuyên đi đến KTV để hát hò. Nhưng giọng hát của nguyên chủ so với trong tưởng tượng của cô thì tốt hơn nhiều. Nhìn dáng vẻ của hai người, cô cá lúc nhỏ cả hai đã được theo học thanh nhạc.

Thẩm Ngạo Kỳ rất thích âm nhạc, nhưng vì gia đình không cho phép nên cậu ta không thể tiến vào giới giải trí. Nhưng thi thoảng cậu ta cũng lén lút thu âm bài hát rồi đăng tải lên mạng. Nên mấy việc này cậu ta đã làm quen nhiều lần, dù phải đứng trên sân khấu biểu diễn trước mặt khán giả, thì cô tin cậu ta vẫn có thể làm rất tốt.

"Thực ra từ khi gặp lại cậu, tôi đã phát hiện ra. So với trước khi, tôi cảm thấy cậu bình tĩnh và chín chắn hơn rất nhiều. Cảm giác cứ như một con người hoàn toàn khác." Thẩm Ngạo Kỳ buông microphone xuống, nửa thật nửa giả nói, "Hiện tại giọng hát của cậu ngày càng chín chắc, biết cách thả tâm hồn của mình vào bài hát hơn. Thực sự cậu càng ngày càng giống chị của cậu."

Bạch Y trêu chọc cậu ta: "Này nói thật đi có phải cậu đã trải qua chuyện gì đúng không. Tại sao bây giờ lại có thể nhìn rõ hồng trần như vậy."

Thẩm Ngạo Kỳ ghét bỏ hừ một tiếng: "Đừng có nói liên thiên, đừng lấy mấy chuyện vớ vẩn kia ra để lừa tôi."

"Thế để tối nay, tôi sẽ ngồi xuống tâm sự cả đêm với cậu." Bạch Y xoay người lại, bỏ microphone xuống hỏi, "Triệu chủ nhiệm, ngài cảm thấy bọn tôi hát có ổn không ạ?"

Dưới đài ánh mắt kinh ngạc và phấn kích của Tiểu Triệu đều được thu lại vào trong đôi mắt của Bạch Y. Thực ra lúc trước cô cũng chỉ muốn dùng cách này đã cứu vãn lấy tình thế. Cô nghĩ mình đả thương địch 1000, bản thân nhận lại sát thương 800. Nhưng trước khi bài hát này được kết thúc, Bạch Y đột nhiên phát hiện ra bọn họ "chó ngáp phải ruồi", đạt được hiệu quả trên cả sự mong đợi.

Đúng là ma xui quỷ khiến, đột nhiên lại gặp may như vậy!

Biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Thần đã thay đổi hoàn toàn với lúc ban nãy. Rất hưng phấn nhưng cũng rất nghiêm túc. Vội vàng thúc giục mấy nhân viên công tác đến, rồi cùng nhau bàn luận và ngay lập tức thay đổi bản kế hoạch

"Cho tôi hỏi lúc trước Chu Quỳnh Vũ, cô ta có ý định muốn biểu diễn ca khúc nào?" Bạch Y hỏi.

"Bài hát lúc cô ấy mới ra mắt." Triệu Thần nói, "Tôi thấy cô ấy bảo mọi người đã rất quen thuộc với ca khúc đấy. Cô ấy muốn cho bầu không khí trở nên sôi động hơn."

Bạch Y không thèm để ý, thuận miệng đáp: "Muốn dùng bài hát đó để làm nóng sân khấu sao? Hay là chúng ta dùng mấy bộ phim anime Nhật Bản nói về thanh xuân tuổi trẻ của mỗi người. Vừa đúng chủ đề của chương trình, cũng khiến cho người xem nhớ lại thanh xuân của bọn họ. Tôi tin tiết mục này chắc chắn sẽ bùng nổ."

Cô vừa nói xong, tất cả mọi người ngồi trong phòng đều trầm mặc, quay sang nhìn nhau, họ cảm thấy lời của cô thực sự rất có lý?!

Bất cứ mỗi ai trong chúng ta đều luôn hoài niệm những năm tháng thanh xuân. Mà chương trình này được tổ chức với mục đích nhằm vào kỷ niệm 50 mối quan hệ giữa Trung Nhật. Vì được chiếu trên truyền hình TQ, nên hầu hết các bài hát được thi đấu hay khách mời đều được đến từ TQ. Nếu lần này chọn hát một bài hát tiếng Nhật, càng làm khán giả của hai nước lại gần với nhau hơn. Với lại nói cho bài hát sôi động và vui vẻ vừa đúng chủ đề chương trình vừa khiến cho khán giả cảm thấy rất phấn kích.

Thực ra so với bên này, Thẩm Ngạo Kỳ có mối quan hệ thân thiết với nhiều quan chức bên Nhật Bản hơn nhiều. Chỉ cần sai trợ lý đi hỏi thử vài nhạc sĩ nổi tiếng, ngay lập tức đã xin được bản quyền. Sau đó cùng bàn bạc với chương trình C-J 100, sẽ chọn một bài hát bất kỳ tiếng trung trong thư viện âm nhạc của chương trình. Vì nếu biểu diễn trong 10', thì bọn họ nghĩ cũng nên biểu diễn thêm một bài hát nữa. Chủ yếu muốn khuấy động bầu không khí, và cũng tránh trường hợp "giọng khách lấn át giọng chủ"

Nói với nhau khoảng mấy câu, mọi thứ cũng dần đi vào vị trí. Triệu Thần rất kích động, nhưng ông ta vẫn chưa quên vết xe đổ lần trước, "Bạch tiểu thư, thế còn chuyện ký hợp đồng?"

Bạch Y: "Để tôi báo trước cho Tiểu Triệu một tiếng, sau đó các anh tìm đến và bàn bạc cụ thể với cô ấy."

Vừa nãy tất cả các nhân viên vẫn còn cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Sau khi nghe câu nói này xong, bọn họ cảm thấy tinh thần cũng được thả lỏng hơn rất nhiều. Vui vẻ hò reo lên, rồi ngay lập tức đi chuẩn bị.

Giống như một cái cây đã bị cơn bão quật ngã, nhưng nhờ ánh mặt trời ấm áp đã khiến cái cây hồi sinh lại. Triệu Thần phấn khích đi ra ngoài. Đợi mấy người kia đi hết, Thẩm Ngạo Kỳ mới quay đầu lại, tay trái đỡ khuỷu tay của tay phải, tay phải chống cằm, trầm ngâm nhìn Bạch Y.

"Có chuyện thì cứ nói ra." Bạch Y quay sang chỗ khác, cô không thích người khác nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.

Thẩm Ngạo Kỳ khóe môi khẽ nhếch: "Tại sao cậu đột nhiên lại đưa ra quyết định này? Lúc trước cậu không hề nhắc tới vấn đề này. Nói chuyện với nhau một lúc, cuối cùng tôi với cậu lại phải lên sân khấu biểu diễn."

Bạch Y vui vẻ nói: "Chẳng lẽ từ nãy đến giờ cậu không nghe thấy những lời Triệu Thần nói. Rõ ràng cô ta đã nhằm vào tôi sao? Với lại, tôi tạo cơ hội cho cậu debut trong giới giải trí. Một thiên tài âm nhạc như cậu, xứng đáng được nhiều người biết đến."

"Nhưng cũng không đến mức cậu phải lên sân khấu biểu diễn. Cậu đâu nhất thiết phải hạ thấp bản thân mình xuống như vậy."

"Bất cứ chương trình nào cũng có kế hoạch dự phòng. Vì họ quá tin tưởng Chu Quỳnh Vũ, nên mới mắc phải mưu của cô ta." Bạch Y dịu dàng nói, "Cô ta vì nhìn thấy tôi xuất hiện, cảm thấy khó chịu nên cố tình gây khó dễ cho ban tổ chức. Nếu ban tổ chức chỉ còn cách vui vẻ chấp nhận những yêu cầu quá quắt của cô ta. Thì đêm bán kết đó sẽ biến thành sân khấu solo của cô ta. Vì sự nổi tiếng của cô ta, cậu nghĩ khán giả ra còn để tâm tới màn trình diễn của mấy thực tập sinh kia không? Vì tôi mà các thực tập sinh phải chịu thiệt thòi. Thế thì tôi phải cho cô ta chống mắt lên nhìn. Dù không có cô ta thì ngày hôm đó chương trình vẫn rất thành công."

Mấy tháng họ nỗ lực phấn đấu vì ước mơ. Họ đã làm sai điều gì mà phải nhận nhiều sự bất công như vậy?

Thẩm Ngạo Kỳ gật đầu: "Ngoài được phát trực tiếp trên sóng truyền hình. Thì chương trình này có được phát sóng trên các nền tảng xã hội như weibo, twitter và FB. Tôi không ngờ cậu là người theo đuổi thần tượng đến mức bị mất lý trí như vậy đấy?"

Bạch Y mím chặt môi, những lời nói này của Thẩm Ngạo Kỳ để giúp cô tỉnh táo lại. Nếu cô xuất hiện trên sóng truyền thông, thì tỷ lệ phần trăm cô sẽ bị người nhà nguyên chủ bắt gặp là rất cao.

Thực ra lời đề nghị lúc nãy, cô bị kích thích trước thái độ trịch thượng và khinh thường người khác của nữ chính. Nên nhất thời bị nóng giận quá nên mất khôn, bây giờ bình tĩnh lại cô cảm thấy rất hối hận. Chỉ vì một phút nông nổi, nhưng cô đã gây ra bao tai hoạ cho bản thân. Bạch Y định bàn bạc lại với Thẩm Ngạo Kỳ, không làm theo phương án này, cả hai sẽ cùng nhau nghĩ ra phương án khác.

Nhưng vẫn chưa kịp nói ra, cô cảm thấy từ ngực truyền lên một cảm giác rất đau buốt. Phía trước mặt đột nhiên tối sầm lại. May mà Thẩm Ngạo Kỳ đang đứng gần đô. Theo bản năng cô giữ chặt lấy cánh tay của cậu ta, mới khiến cơ thể không bị ngã quỵ xuống.

Cảm nhận được sự đau nhức từ tay truyền lên, cậu ta quay sang lo lắng hỏi cô bị làm sao, có cần cậu ta đưa đến bệnh viện không.

Bạch Y nghĩ từ khi đến thế giới này, có một việc dù cô có dùng cách nào thì cô vẫn không tránh né được, đó chính là việc đối đầu với nữ chính. Giống như có người đứng sau cứ đẩy cô lên phía trước, ép cô phải chiến đấu tới cùng với Chu Quỳnh Vũ.

Cô nhớ trong tiểu thuyết, nữ chính và nguyên chủ chính thức đối đầu nhau sau khi nữ chính ép nguyên chủ phải đi làm thế thân cho mình. Nguyên chủ cố gắng vùng vẫy, nhất quyết không chịu. Tất nhiên nữ chính làm gì có chuyện buông tha cho nguyên chủ. Cô ta lợi dụng dư luận ép nguyên chủ tới tận đường cùng. Khiến cho nguyên chủ phải rời đi trong sự thất bại thảm hại. Còn với cô, ngay sau khi đêm bán kết được diễn ra, cô nghĩ nữ chính đã lập sẵn kế hoạch đổ tội cho cô cướp tài nguyên của cô ta. Hoặc làm đủ mọi cách để dìm cô xuống đáy vực.

Tuy nhiên, có một số sự kiện hay mốc thời gian không giống với trong tiểu thuyết, nhưng cô cảm nhận được kết quả đã được sắp đặt sẵn từ trước.

Trăm dòng sông đổ biển sâu

"Sân khấu lần này, hiệu ứng ánh đèn cũng rất tốt." Bạch Y từ tốn lên tiếng, "Mà không phải mấy ngày hôm nay cậu đang rảnh rỗi đó sao, cậu vừa thích mấy nơi náo nhiệt, lại vừa có khả năng ca hát. Đúng rồi không phải lúc nào cậu cũng ganh tỵ với tôi vì tôi có cơ hội được tiến vào giới giải trí sao. Lần này tôi sẽ tạo cơ hội cho cậu debut. Biết đâu được sau sân khấu lần này, cậu sẽ trở thành ngôi sao được giới truyền thông săn đón thì sao."

Thẩm Ngạo Kỳ bật cười hì hì nói: "Tôi rất thích cái cách cậu mượn đề tài trên người mình rồi chuyển sang tôi. Cảm thấy rất thú vị, nên lần này tôi sẽ lên sân khấu cùng với cậu."

Đúng lúc này, Triệu Thần từ bên ngoài bước vào bên trong phòng, biểu cảm của anh ta lúc này giống như bầu trời sau cơn mưa. Anh ta vui vẻ đến mức, bộ dạng phơi phới giống như cơn gió trong mùa mùa xuân, "Triệu tỷ nói cô ấy sẽ ngay lập tức đến đây."

Bạch Y quay sang nhìn Thẩm Ngạo Kỳ nói: "Vậy thì các anh cứ cùng với cô ấy bàn bạc chi tiết với nhau. Tôi với Thẩm tổng sẽ đi về trước."

"Ở?"

"Mọi chuyện liên quan tới tôi, tôi giao cho cô ấy toàn quyền quyết định. Có gì thắc mắc hay không hiểu cứ hỏi cô ấy."

Thẩm Ngạo Kỳ cũng xoay người lại, nhìn Triệu Thần nói: "Công đoạn hay chi tiết quá trình của buổi biểu diễn. Anh cứ cùng với trợ lý của tôi bàn bạc. Tôi không thích mọi việc bị kéo dài hay trì hoãn đâu."

Triệu Thần có hơi ngẩn ra, vội vàng gật đầu nói: "Vâng, Thẩm tổng xin ngài cứ yên tâm."

***

Tiểu Triệu sau khi nhận được điện thoại của Triệu Thần, mấy phút sau cô ấy vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cô ấy biết nhiều khi Tiểu Bạch có mấy suy nghĩ hơi khác với người bình thường. Cô ấy cũng biết Tiểu Bạch rất thích xem chương trình

C-J 100, ừ cũng có thể nói là một khán giả rất cuồng nhiệt. Rõ ràng chỉ bảo với cô ấy, là sẽ đi đến xem trận bán kết cùng đêm chung kết. Sao bây giờ lại đảm nhận vị trí khách mời sẽ xuất hiện trong đêm bán kết. Excuse me, có ai nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Nghe thấy tin này, cô ấy vội vàng rời khỏi công ty. Chạy thật gấp ra đường để bắt taxi, nhưng cô ấy nghĩ trước khi mình sẽ đi đến đó, ít nhất cũng phải có lý do vì sao khiến cho một cô gái luôn từ chối xuất hiện trước truyền thông, lại nguyện ý xuất hiện trên sóng truyền hình.

Sự việc xảy ra quá gấp gáp, cô ấy tinh ý phát hiện mối quan hệ giữa Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ không bình thường, Tiểu Triệu cùng Triệu Thần chỉ nói vài câu đơn giản với nhau, rồi ngay lập tức xử lý mọi chuyện xong xuôi. Lúc bước ra ngoài, Tiểu Triệu đã quyết định ra hỏi rõ ràng Bạch Y xem đã có chuyện gì xảy ra.

"Triệu Thần cứ úp úp mở mở nên chị không rõ mọi chuyện lắm. Nhưng chị nhớ không nhầm thì vị khách mời sẽ mở màn đêm bán kết chính là Chu Quỳnh Vũ?" Tiểu Triệu ngạc nhiên hỏi, "Tại sao trong tình thế nước sôi lửa bỏng, cậu ta lại chạy tới tìm sự giúp đỡ của em."

Từ khi quen biết với Bạch Y, Bạch Y chưa từng để tâm tới sự nghiệp, những lịch trình hay công việc của cô đều do Tiểu Triệu dụ dỗ năn nỉ gãy lưỡi cô mới chịu làm. Nhưng không hiểu lý do vì sao Bạch Y lại chấp nhận lời mời của Triệu Thần. Chắc chắn cô ấy không thể tin được rằng, ý kiến này là do Bạch Y tự đề xuất.

Lúc này Bạch Y đang đi dạo trong trung tâm thương mại. Cô nghĩ giờ này chắc Trình Minh Ý cũng chưa về nhà. Ngồi ở nhà mãi cũng chán, nên cô quyết định đi dạo phố. Vẫn còn đang đứng trước tủ quầy để ngắm mỹ phẩm. Ở trong điện thoại, quyết định kể mọi chân tướng sự việc cho Tiểu Triệu nghe.

Thực ra tính cách của Tiểu Triệu tuy không đến mức dịu dàng, nhưng rất ít khi tức giận với người khác. Nhất là sau khi nghe Bạch Y kể rõ ràng mọi chuyện, khiến cho cô ấy nghi ngờ mình bị tiền mãn kinh sớm. Mới chỉ nghe xong câu nói đầu tiên của Bạch Y, cô ấy liền nổi giận đùng đùng lên mắng đối phương. Sau khi nguôi được cơn tức, cô ấy mới để ý tới một chuyện.

"Tiểu Bạch, rốt cuộc thì em đã làm gì đến mức khiến Chu Quỳnh Vũ phải ghét cay ghét đắng em vậy. Tại sao hết lần này đến lần khác cô ta đều muốn đối phó em? Tuy chị cũng không ưa Chu Quỳnh Vũ. Nhưng cô ta đã xuất đạo nhiều năm nay rồi, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thanh cao, kiêu ngạo, sang chảnh. Rất ít khi thấy cô ta chèn ép người khác."

Bạch Y thở dài một hơi: "Không có tình yêu nào mà không có lý do, nhưng có thể ghét một người mà không cần lý do. Với lại, em cũng chưa từng làm chuyện gì lỡ đắc tội với thiên tài âm nhạc cả. Chị có biết lý do vì sao không?"

Tiểu Triệu thở dài một hơi. Tính cách của nghệ sĩ cô ấy dẫn dắt đương nhiên cô ấy hiểu. Thế nên cô ấy mới cảm thấy lạ.

Chả lẽ là do tâm tư ghen tị của con gái. Vì không bằng người ta nên ghen ghét?

Nhưng cả Chu Quỳnh Vũ cùng Bạch Y, mặc kệ là công việc, hình tượng xây dựng, hay là tài nguyên. Dường như hai người bọn họ sẽ rất khó xảy ra mấy vấn đề tranh giành tài nguyên. Nếu không phải đoàn đội của Chu Quỳnh Vũ chủ động muốn Bạch Y làm thế thân của Chu Quỳnh Vũ. Thì cô ấy tin cả hai người sẽ không bao giờ xuất hiện cùng nhau.

Người tung hoành trong giới giải trí nhiều năm như cô, lần đầu tiên lâm vào cảnh bối rối không biết cách giải quyết.

"Dù sao bây giờ mọi chuyện đã như vậy rồi. Chỉ biểu diễn hai bài hát đơn giản thôi. Cũng không chậm trễ hay ảnh hưởng tới công việc." Bạch Y nói, "Lúc em đến C-J 100 để luyện tập hay biểu diễn chị không phải đi cùng em đâu. Nếu chị muốn vớt lại chút danh dự cho em. Thì có thể liên hệ với mấy blog giải trí, bảo fan ngày hôm đó đến ủng hộ em. Như vậy là ổn rồi."

Tiểu Triệu nắm chặt lấy điện thoại di động, dùng tay xoa bóp huyệt thái dương, "Em cứ yên tâm, mọi chuyện chị sẽ lo ổn thỏa. Cùng lắm đêm đấy chị tăng ca suốt đêm cũng được."

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Y kéo khẩu trang lên, đeo kính râm lên. Đôi mắt ẩn chứa sau cặp kính râm ngày càng trở lên lạnh lùng.

Thực ra mấy chuyện này đối với Bạch Y, không hề khiến cô cảm thấy áp lực. Nữ chính với ánh sáng hào quang lộng lẫy quyết định tới tận cửa để khiêu khích cô. Dù cô muốn trốn cũng không trốn, muốn tránh cũng không thể tránh được, vậy thì cô cứ lao vào thôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play