"Hai ngày hôm trước, chị gái của cậu có hỏi tôi. Còn nói muốn tới Bắc Kinh để xem tình hình cuộc sống của cô như thế nào. Cậu nghĩ tôi nên trả lời như thế nào mới ổn?"

... Á chà, còn dám lôi người đó ra để uy hiếp cô.

Cả dãy phố đông đúc người đi lại, dọc đường có rất nhiều xe taxi đỗ ven đường để mời chào khách. Khu phố này là một trong những nơi sầm uất nhất Bạch Kinh. Đứng từ xa cô đã để ý tới khách sạn quốc tế. Tòa nhà đó không chỉ vừa cao vừa đẹp, mà hai bên vệ tường còn được treo nhiều đèn neon sáng lấp lánh. Tầng cao nhất của khách sạn, thường là nơi để cho các vị khách vip ở. Đồ dùng và trang thiết bị tiên tiến khiến cho người ta có cảm giác giống như đã sống ở khu biệt thự. Thẩm Ngạo Kỳ đưa cho cô một tấm thẻ phòng, nói bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến đây ở. Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, thì cứ đi đến đây, tôi sẽ bảo vệ cậu.

Thảm được lắp trong phòng, đều được đặt may thiết kế riêng. Nó hoàn toàn khác với những tấm thảm được trải ở ngoài hành lang.

Bạch Y vừa mới mở cửa phòng ra. Cô ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu, hình như là mùi của oải hương. Cùng mùi hương thoang thoảng của rượu. Tuy hương vị không quá nồng, nhưng vì cô không thích uống rượu, nên cô đặc biệt rất mẫn cảm với mùi hương này.

Từ từ bước vào bên trong, chỉ thấy một bộ quần áo được vứt bừa bãi lên ghế sofa, lại gần thì cô biết, mùi rượu được phát ra từ bộ quần áo này. Mà ở trong tắm, có tiếng nước được truyền ra ngoài.

Chậm rãi hướng bên trong đi vào, chỉ thấy trên sofa tùy ý phân tán chút quần áo, là ngọn nguồn của hương rượu, trong phòng tắm truyền đến ào ào tiếng nước.

Lúc này rồi mà còn đi tắm.... Bạch Y khẽ ngẩng đầu lên, nhìn cái đồng hồ được treo trên tường.

Nhìn bộ quần áo bốc mùi kia, cô rất ghét bỏ. Quyết định thu dọn nó lại, rồi ném nó vào trong giỏ quần áo. Vì cô không thích mùi đấy, nên cố tình chọn ngồi ghế sofa xa nhất, thấy trên bàn có mấy quyển tạp chí kinh tế, cô cầm lên đọc.

Khoảng tầm 15' sau. Thẩm Ngạo Kỳ nghêu ngao hát, từ trong phòng tắm bước ra ngoài. Rồi ném đống khăn mặt ướt ra ngoài. Vừa nhìn thấy cô liền rất ngạc nhiên, sau đó liền chạy tới chỗ cô đang ngồi, cười toe toét hỏi: "Cậu tới rồi! Dạo này không gặp có nhớ tôi không?"

"Mặc quần áo đàng hoàng vào hộ tôi." Bạch Y nói, "Có nước không? Tôi đang rất khát."

"Đợi tí nữa tôi lấy cho."

Thẩm Ngạo Kỳ rót cho cô một cốc nước chanh, liền đặt mông ngồi xuống, vừa lau tóc vừa nói: "Mấy ngày gần đây công việc thực sự rất bận, so với công việc ở bên Anh còn bận rộn hơn rất nhiều."

"Có thu được thành quả gì không?"

"Đương nhiên là có, thời gian của tôi là vàng là bạc. Thực ra ý tưởng ban đầu đã có rồi. Tôi muốn bọn họ viết một bản kế hoạch cùng bản dự toán để báo cáo lại cho trụ sở chính." Thẩm Ngạo Kỳ nở nụ cười ranh mãnh, "Việc của tôi đã được giải quyết xong. Việc còn lại, tự bọn họ đi mà giải quyết."

Bạch Y nhìn vào bộ quần áo bẩn được đặt trong giỏ quần áo: "Cậu đi uống rượu à?"

"Ngày hôm qua... Ừ, nói chính xác là, sáng ngày hôm nay tôi mới rời khỏi quán bar. Cũng vừa mới về phòng thôi." Thẩm Ngạo Kỳ hạ thấp giọng xuống, ngồi trách móc cô, "Nếu cậu đến sớm hơn một chút thì lại được vui chơi rồi. Lâu rồi chúng ta không đi tới mấy nơi như vậy."

Câu nói này đã nhắc nhớ cô nhớ lại ý định ngày hôm nay cô đi đến đây tìm cậu ta. Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ nói những chuyện gần đây xảy ra, cùng kế hoạch làm việc sắp tới. Bởi vì lịch trình công việc sắp tới của cô rất bận, nên muốn hẹn Thẩm Ngạo Kỳ đi du lịch đâu đó để giải sầu. Mà mấy tháng nay, Thẩm Ngạo Kỳ để Trung Quốc, lại cùng với người đại diện đi đến rất nhiều nơi để khảo sát. Chắc chắn cậu ta sẽ biết chỗ nào có cảnh đẹp, nơi nào có nhiều món ăn ngon.

Thẩm Ngạo Kỳ im lặng lắng nghe cô nói, đột nhiên lên tiếng hỏi cô: "Cậu cùng với cô ca sĩ tên Chu... Chu gì đó. Hai người đã xảy ra chuyện tranh cãi xích mích như vậy, tại sao cậu lại không nói cho tôi biết."

"Không phải lúc đó cậu đang rất bận rộn, hơn nữa tôi là người giành chiến thắng. Cảm thấy mọi chuyện mình tự lo được, không muốn kể cho cậu, sợ cậu lo lắng rồi ảnh hưởng đến công việc."

Thẩm Ngạo Kỳ bĩu môi, nhất quyết không chịu buông tha cho Bạch Y. Khăng khăng đòi cô kể chi tiết vụ việc này. Bạch Y không thể lay chuyển được ý nghĩ của cậu ta. Liền vội vàng lên weibo, tìm bài viết mà ngày hôm qua cô đưa cho Trình Minh Ý đọc. Rồi bây giờ cô lại đưa cho Thẩm Ngạo Kỳ xem.

Thẩm Ngạo Kỳ xem xong đột nhiên hai mắt phát sáng, vừa xem điện thoại, vừa hỏi cô: "Hóa ra dạo này cậu đang rất rảnh rỗi, nên muốn tìm tôi để chơi chứ gì?"

"Ừ."

"Chậc, tưởng cậu đã cải tà quy chính rồi. Hóa ra chỉ được mấy tháng là lò ra bộ mặt thật." Thẩm Ngạo Kỳ quay sang nhìn cô, "Thực ra ở Bắc Kinh cũng có rất nhiều cảnh đẹp. Tí nữa chúng ta đi thử đi. Rồi cùng nhau chụp vài tấm hình, rồi còn phải gửi cho chị của cậu. Mấy lần chị ấy đòi tôi phải đưa ra bằng chứng, tôi phải dùng bao nhiêu kế mới thoát được. À, đi chơi xong, thì cùng tôi đi ăn cơm nhé."

Tí nữa thì cô đã quên việc này. Bắc Kinh là một trong những nơi có nhiều cảnh đẹp nhất Trung Quốc. Ở đây còn lưu giữ rất nhiều di tích lịch sử của thời phong kiến. Mặc dù cô đã ở đây rất lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng có cơ hội đi ra ngoài để ngắm cảnh.

"Vậy lịch trình tháng này của cậu đang trống lịch?" Thẩm Ngạo Kỳ hỏi.

"Cũng không rõ. Đoàn làm phim muốn tôi đi tham gia vài buổi tuyên truyền, cùng phát trực tiếp trên weibo, cùng một vài việc liên thiên nữa."

"Ừ, lần sau nếu có buổi phát sóng trực tiếp nào. Thì cậu nhớ báo trước cho tôi biết! Lần trước sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc thì tôi mới biết." Thẩm Ngạo Kỳ cực kỳ bất mãn, "Nếu mấy ngày hôm nay, nếu cậu cảm thấy chán quá. Có muốn cùng tôi đi đến trường quay của chương trình C-J 100 không? Đi để giết thời gian thôi."

Bạch Y lông mi khẽ chớp, cô có cơ hội được tiến vào giới giải trí. Cô cảm thấy giới giải trí không còn thú vị như trước. Đã lâu rồi cô không có xem mấy bộ phim truyền hình hay mấy tiết mục giải trí trên tivi. Nhưng C-J 100 là chương trình tuyển thực tập sinh đang rất hot và được mọi người chú ý gần đây. Mỗi khi lên weibo cô đều nhìn thấy bài quảng cáo giới thiệu về chương trình này. Xem thử vài đoạn cut nhỏ, thấy khá thú vị.

"Ừ, lúc nào đi?"

...

Thẩm Ngạo Kỳ lái xe, trước khi đi còn dặn dò người phụ trách, bảo họ cài định vị vào xe ô tô. Cũng hỏi thử họ xem, có biết những địa điểm du lịch thú vị nào ở Bắc Kinh không. Bọn họ đi đến đến các địa điểm du lịch ở Bắc Kinh như Vạn Lý Trường Thành, Cửu Cấm Thành. Sau đó đi đến nhà hàng xoay nổi tiếng ở Bắc Kinh, bởi vì đã đặt chỗ từ trước, nên có người phục vụ đứng bên ngoài đợi bọn họ. Sau đó anh ta dẫn hai người vào trong quán.

"Hầy, nếu cậu dặn tôi trước thì mọi chuyện sẽ sớm được tôi sắp xếp ổn thỏa." Thẩm Ngạo Kỳ bực bội nói, "Bây giờ phòng bao đã được đặt trước hết rồi. Bây giờ hai người chúng ta đành phải ngồi ở sảnh."

Bạch Y bình tĩnh nhìn thử xung quanh. Bây giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc. Nên vừa nãy bọn họ vẫn có thể thoải mái dạo chơi mà không sợ ai phát hiện. Bây giờ vẫn chưa đến giờ dùng cơm. Nên cũng không có nhiều người lắm. Ngoài bọn cô ra, thì vẫn còn tới bốn đến năm cái bàn trống.

"Chịu khổ một chút đi đại thiếu gia." Bạch Y trêu chọc cậu ta, "Đưa điện thoại cho tôi xem thử, vừa nãy cậu chụp hình nhìn xấu ơi là xấu. Đưa đây?"

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông lại yêu thích việc chụp hình tự sướng như vậy. Cái gì mà chỉ làm theo "mệnh lệnh của chị gái cậu", nhưng trong toàn bộ quá trình chụp hình selfie nhất quyết không cho cô cầm camera. Tất cả những bức hình ngày hôm nay đều cho chính tay Thẩm Ngạo Kỳ chụp.

Cô vẫn cần phải đảm bảo chắc chắn, người nhà của nguyên chủ sẽ không đi đến đây để quấy rầy hay làm ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi. Thì cô cũng tự nguyện chấp nhận hy sinh một chút, để tránh gặp phải rắc rối.

Thẩm Ngạo Kỳ bật cười hì hì nói: "Xinh đẹp như cậu dù chụp bất kỳ góc độ nào thì cũng xinh đẹp ngời ngời? Đương nhiên một soái ca không có góc chết như tôi. Dù trình độ chụp hình có kém như thế nào, cũng không thể dìm hàng tôi được."

Mấy nam nhân thích ăn nói theo kiểu gợi đòn như thế này, Bạch Y cũng từng gặp rất nhiều. Ví dụ lần trước ở đoàn làm phim, cô thấy cái tên Tạ Tư Khôn chính là ví dụ điển hình. Dù Thẩm Ngạo Kỳ cũng là kiểu người như vậy, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét. Cậu ta cũng chỉ muốn chọc cho cô vui vẻ thôi, dù có nhiều lần hơi quá nhưng cô vẫn đều bỏ qua. Đúng là có bộ dạng đẹp trai, nên làm cái gì cũng đúng.

Lúc hai người đi chung với nhau, dù trình độ tiếng trung của Thẩm Ngạo Kỳ khá tốt. Nhưng vẫn có một số từ cậu ta không biết, liền dùng tiếng Nhật hoặc tiếng Anh để trao đổi với cô. Vì mẹ của cậu ấy là người Anh gốc Nhật. Và cũng sở hữu một tập đoàn rất lớn ở Nhật Bản. Nên bình thường cậu ta rất hay sử dụng tiếng Nhật để giao tiếp.

Nói đến đây, Bạch Y liền cảm thấy mình rất may mắn. Lúc cô còn đi học đại học, mọi người thường hay nói nên đi học thêm một tiếng nước ngoài nữa. Thì sẽ có nhiều cơ hội để xin việc làm hơn. Vì suy nghĩ này, cô cũng chạy đi đăng ký học môn tiếng Nhật. Dù sao này đi làm, cô thường xuyên tiếp xúc với các vị khách nước ngoài. Dù cô không thường xuyên sử dụng tới tiếng Nhật nhưng cô nghĩ đó vẫn là lợi thế của bản thân.

Nhà hàng xoay tròn nằm ở giữa khu phố được xây dựng theo phong cách thập niên 80 và 90 của thế kỷ XX. Ở ngoài được treo đèn lồng, phía trước là những quầy hàng bán đồ chơi. Thậm chí cô còn nhìn thấy quầy bán kẹo hồ lô. Bạch Y cảm thấy nơi này rất tuyệt, nghĩ thử trong đầu xem hôm nào Trình Minh Ý rảnh, thì cô sẽ rủ anh đến đây để thưởng thức bữa tối.

Chắc vào giờ này, anh vẫn còn đang ở trong công ty, và đang ngồi xử lý công việc.

Đột nhiên cô lại nhớ đến Trình Minh Ý. Nhớ dáng vẻ nghiêm túc cùng tập trung của anh. Lại còn tưởng tượng anh ở trong một buổi họp, các trưởng phòng đang đứng lên báo cáo nhưng vẫn lén lút nhìn buổi cảm của anh, vì sợ mình nói sai điều gì khiến anh không vừa ý.

Bạch Y không nhịn được nên đã bật cười thành tiếng. Từ khi chuyển sang làm nghề diễn viên, hình như trí tưởng tượng của cô ngày càng phong phú.

"Cậu cười chuyện gì thấy?" Thẩm Ngạo Kỳ dáng vẻ lười biếng hỏi, "Nhìn nụ cười ngọt ngào như vậy, có chuyện gì vui à kể cho tôi nghe với?"

Bạch Y trả lời qua loa đại khái: "Không có gì đâu, cảm thấy mấy món ăn ở đây rất ngon nên cảm thấy vui thôi."

Thẩm Ngạo Kỳ: "Chúng ta đi xem cái tiết mục kia. Nó cũng chỉ có mấy tiếng thôi, xem xong chúng ta lại ra ngoài chơi. Mấy tiết mục bình thường đều được quay từ trước. Chỉ có vòng bán kết cùng vòng chung kết sẽ được truyền hình trực tiếp."

Thực sự đúng là người giàu, rất biết cách để tiêu tiền.

Bạch Y năm lần bảy lượt đều bị Thẩm Ngạo Kỳ dụ dỗ. Tuy lần nào cũng là cô can tâm tình nguyện hết: "Trở về khách sạn, nhớ hỏi kỹ lịch trình cụ thể. Rồi báo lại cho tôi, tôi sẽ đi đến xem chương trình."

***

Trong mấy tháng này, nếu không phải là những ngày bận rộn làm ở đoàn làm phim, thì Bạch Y cũng toàn ngồi lì ở nhà. Nên cô cảm thấy ngày hôm nay là ngày vui vẻ nhất khi cô đi đến. Thậm chí chơi vui đến mức còn quên cả giờ về nhà. Thẩm Ngạo Kỳ dẫn cô đi đến rất nhiều nơi, từ những danh lam thắng cảnh, đi đến những khu phố cổ, thậm chí là đi du thuyền trên hồ nước. Đều khiến cho cô rất phấn khích và háo hức. Lại nhớ những ngày tháng còn ở trong thành phố điện ảnh. Tuy đoàn làm phim dựng bối cảnh rất khá, nhưng nhìn mấy nơi đó không hề có uy nghiêm hay dấu tích của lịch sự. Nhưng đợi đến khi tận mắt chứng kiến, cô mới cảm nhận sự oai hùng và uy nghiêm. Và nhìn hấp dẫn hơn rất nhiều.

Đi chơi vui quá, còn quên cả thời gian về nhà. Lại còn gặp đúng giờ tắc đường, nên xe mãi mới nhích lên được một tý. Trước tình hình này, Bạch Y đành phải kêu Thẩm Ngạo Kỳ lái xe đưa cô về. Nhưng cứ nằng nằng bắt đối phương phải dừng ở trước cửa tiểu khu.

Cô sống ở tiểu khu này đã mấy tháng nay, mọi người sống ở đây đều rất bận rộn, nên cũng không rảnh đi buôn chuyện hay lo chuyện bao đồng. Nhưng khi có một chiếc xe sang tiến vào trong tiểu khu. Chắc chắn sẽ được tất cả mọi người chú ý, rồi lại còn suy đoán xem chiếc xe này đến từ gia đình nào.

"Là nơi này à?" Thẩm Ngạo Kỳ lấy tay chỉ về phía trước, "Tại sao không để tôi đưa cậu về thẳng đến nhà luôn? Dừng ở đây thì cậu cũng phải đi bộ một đoạn."

Bạch Y bình tĩnh nói: "Ở tiểu khu này, bảo vệ không xe đỗ trước cửa chung cư. Với lại cũng gần đây thôi, đi bộ một lúc là được."

Thẩm Ngạo Kỳ nghe xong liền bật cười: "Bảo vệ không cho đỗ xe? Hay là cậu sợ vị Trình tiên sinh kia nhìn thấy tôi? Rồi không biết nên giải thích với anh ta như thế nào. Thôi đừng có lo nghĩ chuyện không đâu nữa. Đằng nào không sớm thì muộn, cả hai người sẽ phải chia tay nhau thôi."

Bạch Y: "Cậu nói đang nói liên thiên cái gì đấy."

"Chẳng lẽ tôi nói sai?" Thẩm Ngạo Kỳ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, "Cậu đừng có quên, cậu đã có hôn ước với người khác. Mà cậu cũng biết rõ nếu chuyện này đến tai của chị gái cậu. Chắc chắn chị ấy sẽ không để yên đâu."

Cô luôn che giấu mọi điều bí mật của mình và cả nguyên chủ vào trong một chiếc hộp. Chỉ một lời nhắc nhở nhẹ nhàng của Thẩm Ngạo Kỳ đã mở được chiếc hộp đó ra. Trong đầu mơ hồ nhìn thấy một bóng người. Dường như đó là một người rất quan trọng đối với nguyên chủ. Đột nhiên cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, mọi thứ xung quanh dường như đều bị biến đổi. Thậm chí cô cảm thấy sự đau buốt từ trong người truyền ra. Cô hít thở một hơi thật sau, ép bản thân mình phải thật bình tĩnh, một lúc lâu sau, cô mở cửa xe ra, "... Tôi về trước."

"Buổi tối hôm nay có muốn đi bar không. Nếu muốn thì tí nữa tôi đón cậu."

"Rầm" một tiếng, Bạch Y dùng một lực rất mạnh đóng cánh cửa xe lại. Rồi lạnh lùng rời đi, không thèm quay lại nhìn đối phương.

Lúc Bạch Y bước vào nhà, thì nhìn thấy Trình Minh Ý đã về nhà.

Hôm nay Trình Minh Ý phải đi đến ngoại thành, để bàn bạc hợp tác với nhà máy xưởng. Mọi chuyện đều tiến chuyển rất thuận lợn, sau khi bàn bạc công việc xong xuôi thấy thời gian vẫn còn sớm. Thì kêu Tiểu Lý mang văn kiện về công ty. Còn anh thì đi thẳng về nhà.

Dạo này công việc của anh rất bận, hiếm lắm mới có ngày được trở về nhà sớm. Nửa tháng nay, tuy hai người vẫn sống chung cùng một mái nhà. Nhưng thời gian hai người dành cho nhau rất ít, chỉ tầm khoảng 2 hay 3 tiếng gì đấy, đã kể luôn cả thời gian ăn bữa tối. Anh thường xuyên phải đi sớm về khuya. Nhiều hôm anh phải đi dự mấy bữa tiệc xã giao, lúc về đến nhà thì cô đã ngủ.

Trong lúc anh đang bận rộn công việc, Bạch Y chưa từng gọi điện quấy rầy hay thúc giục anh. Ngay cả khi anh làm việc ở nhà, cô cũng tự ngồi im một chỗ, ngồi đọc kịch bản hoặc xem tin tức trên tivi. Chỉ khi nào có mấy dự án liên quan tới tài chính, cô mới chạy ra nói chuyện với anh mấy câu. Có khi cả buổi tối, hai người chưa nói chuyện với nhau quá 10 câu.

Những điều này khiến cho anh cảm thấy rất buồn bực và khó chịu. Nhân dịp ngày hôm nay, công việc kết thúc sớm. Anh nghĩ mình về nhà sớm một chút. Để trò chuyện với cô nhiều hơn.

Nhưng về đến nhà lại không thấy Bạch Y đâu. Trình Minh Ý cảm thấy rất bất ngờ. Lúc trước anh thấy cô bảo gần đây cô không có lịch trình. Anh cứ nghĩ cô ngồi ở nhà, đi ra ngoài ban công tưới mấy chậu hoa oải hương. Hoặc là đi loanh quanh trong nhà tìm việc gì làm để giết thời gian.

Bước vào trong nhà, cả căn phòng tràn ngập mùi hương của hoa oải hương. Nhưng lại thiếu đi ánh nắng mặt trời ấm áp.

"Ừ, mới trở về nhà à?" Trình Minh Ý đang ngồi làm việc, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, "Hôm nay em đi đâu, Tiểu Triệu tìm em bàn chuyện liên quan tới công việc à?"

Bạch Y quay lại nhìn anh, mỉm cười nói: "Không, nhưng mà sắp tới lịch trình công việc em rất bận. Nhân lúc đang rảnh rỗi, nên muốn đi chơi mấy chỗ."

"Em đi chơi một mình mà đến tận giờ này luôn à?" Trình Minh Ý nhìn đồng hồ treo trên tường, "Lúc đi về có gặp phải tắc đường không."

"... Có."

"Hôm nay đi chơi có vui vẻ không?"

"Cũng bình thường ạ, nhưng vì thành phố Bắc Kinh này rất rộng lớn. Có nhiều chỗ em vẫn chưa đi đến được."

Trình Minh Ý đứng dậy, kéo tay cô ra phòng khách, còn rót nước hộ cô, "Anh xin lỗi em, thời gian gần đây anh có hơi bận. Không có thời gian để dẫn em đi dạo phố. Buổi tối ngày mai, hai người chúng ta đi ra ngoài ăn đi. Tiện thể vừa đi ngắm cảnh thành phố về đêm. Hay là vào rạp chiếu phim, cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh nào đó."

"Tại sao anh phải xin lỗi em. Chuyện công việc là quan trọng nhất. Anh cứ yên tâm giải quyết mấy chuyện công việc đi" Bạch Y dở khóc dở cười, một hơi uống cạn ly nước, ngồi nghỉ một lúc, cô ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi, "Anh muốn dẫn em đi ăn ở đâu?"

Trình Minh Ý nói ra một cái tên, cô cảm thấy có hơi quen tai. Hai giây sau, cô liền nhớ ra đó chính là tên nhà hàng xoay tròn mà Thẩm Ngạo Kỳ cùng cô ngày hôm nay đã đến.

Lời edit: Người quan trọng đó đã từng xuất hiện ở mấy chương trước. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play