"Buổi sáng tốt lành." Ánh mắt Tô Dư khẽ đảo qua túi công văn, lễ phép cười, "Muốn đi ra ngoài à?"

Trình Minh Ý hơi nheo mắt lại, hơi nghiêng mặt sang: "Tiểu Lý, cậu đi xuống dưới kia đứng chờ tôi đi."

Tiểu Lý đương nhiên là biết Tô Dư, tuy nhiên anh lại không đoán được lý do vì sao đại minh tinh này lại quen biết với ông chủ của anh ta. Nhưng nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ chắc là đang muốn bàn chuyện quan trọng không muốn để người khác biết. Tiểu Lý nhanh nhẹn tiếp nhận túi văn kiện trong tay của Trình Minh Ý. Một giây cũng không trì hoãn, ngay lập tức đi vào trong thang máy.

Chờ đến khi bảng hiển thị trên thang máy dừng lại ở số 1, Trình Minh Ý mới chủ động lên tiếng, từ tốn nói, "Có việc gì muốn tìm tôi thì cứ nói ra đi."

Tô Dư bật cười thành tiếng: "Anh có thể thoái khẩu trang xuống được rồi đấy? Trình tổng."

Trình Minh Ý một tay đút túi quần, đôi mắt im lặng quan sát anh ta, vẫn đứng im bất động.

"Tuy rằng chúng ta chưa từng có cơ hội hợp tác chung. Nhưng tôi đã từng xem qua rất nhiều tác phẩm mà anh đóng." Tô Dư vẫn giữ nụ cười trên khóe môi, nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười.

"Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì?"

"Là như thế này, tối hôm qua, tôi cùng Tiểu Bạch đã nói chuyện với nhau, 'Tôi thực sự rất thích em, không biết liệu tôi còn có cơ hội hay không.' "

Nhíu mày lại, nhiệt độ trong ánh mắt của Trình Minh Ý ngay lập tức giảm xuống.

"Cô ấy nói, cô ấy đã có bạn trai." Tô Dư buông tay xuống,giống như hai người quen đang trò chuyện với nhau, "Tôi chỉ muốn biết, bạn trai của cô ấy liệu có phải là anh hay không."

Trình Minh Ý bình tĩnh đáp: "Là tôi."

Tô Dư khẽ nhếch khóe môi lên: "Trình tổng luôn giữ mình trong sạch, luôn tránh xa những chuyện thị phi. Đột nhiên lại xuất hiện bạn gái cũng là người trong giới trí thực sự khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ. Nhưng có vẻ anh không hề muốn công khai chuyện này, Tiểu Bạch vẫn còn là người mới. Chẳng lẽ anh cứ cùng cô ấy lén lút mãi? Tôi giả sử chuyện này nhỡ bị fan hâm mộ của anh phát hiện thì sao..."

"Chuyện chúng tôi ở bên nhau, có cái gì mà phải cần công khai." Trình Minh Ý kéo khẩu trang xuống, cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đang treo trên tay, "Tôi sắp phải lên máy bay, anh còn có chuyện gì muốn nói với tôi không?"

Nụ cười trên khóe môi của Tô Dư chợt tắt, đôi mắt lóe lên một tia nghi hoặc. Giống như đang say sưa kể lại câu chuyện xưa đột nhiên bị ép phải im lặng. Những lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, muốn nói nhưng lại không thể nói ra được.

Ai vậy?

Tô Dư cau mày, quan sát thật kỹ Trình Minh Ý, ngập ngừng hỏi: "Anh... không phải Trình tổng?"

Người trước mắt nhìn dáng vẻ khá giống Trình Minh Hi. Nhưng khuôn mặt này nhìn trưởng thành, lạnh lùng và bình tĩnh hơn. Không còn có cái sự tùy hứng và cao ngạo nữa mà thay vào đó là ánh mắt sắc bén, dường như chỉ cần một ánh mắt là còn thể đoán hết suy nghĩ trong đầu người khác.

"Tôi là anh trai của Minh Hi, không phải là người ở trong giới giải trí." Trình Minh Ý lạnh lùng nói, "Y Y là một cô gái rất tốt nên tôi hy vọng anh không cần làm ra những hành động đẩy mọi người vào thế khó xử."

Tô Dư mím chặt khóe môi, im lặng vài giây, ngay lập tức đoán ra được, cười nói: "Thì ra là vậy, Trình tổng, dáng vẻ của cả hai anh em nhà anh nhìn rất giống nhau nên tôi nhận lầm."

"Ừ."

"Tuy nhiên, anh là anh trai của Trình tổng." Tô Dư từ tốn nói, "Thì bối cảnh cùng thực lực chỉ có hơn chứ không có kém. Thế nên tôi nói thẳng, Bạch Y vẫn chưa thể được gọi là nghệ sĩ. Cô ấy chỉ được tiểu minh tinh tuyến 18. Nhìn theo chiều hướng nào thì tôi cũng cảm thấy hai người không xứng đôi."

Trình Minh Ý thản nhiên liếc anh ta một cái, chỉ với một cái ánh mắt, dường như cũng đủ cho Tô Dư hiểu vài điều. Chắc là đối phương cảm thấy anh ta không đáng để lãng phí thời gian của anh. Mà cái ánh mắt này chính là những kẻ đang đứng ở trên cao nhìn xuống những kẻ đang ở dưới. Suy nghĩ này khiến cho Tô Dư lạnh hết sống lưng.

"Y Y chính là ánh mặt trời của tôi." Trình Minh Ý nói, "Hơn bất kỳ ai, tôi là người cần cô ấy nhất."

Ánh mặt trời?

Tô Dư im lặng nhìn đối phương, không hề có biểu cảm kích động trên khuôn mặt. Thậm chí giọng nói vẫn giữ được bình tĩnh trầm mặc. Đây chỉ là một câu nói trần thuật, nhưng nếu dựa theo tình huống hiện tại, thì có thể coi đây là một lời nói khẳng định.

"... Đúng, cô ấy...." Tô Dư thoải mái đứng dựa lưng vào tường, mỉm cười nói, "Tiểu Bạch thực sự rất ấm áp, khiến cho người khác không nhịn được muốn tiến lại gần cô ấy."

"Ừ."

"Xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của anh rồi."

Trình Minh Ý: "Không sao đâu, mấy chuyện anh gây ra lúc trước tôi sẽ bỏ qua nên hi vọng trong tương lai anh không làm những việc tương tự như vậy nữa."

Tô Dư: "Trình tổng xin ngài cứ yên tâm, tôi cũng giống như ngài chỉ mong những điều tốt đẹp có thể đến với cô ấy."

Trình Minh Ý gật đầu, nhấc chân đi thẳng về hướng cửa thang máy.

Tô Dư theo thói quen muốn rút điếu thuốc ra, nhưng chợt nhận ra nơi này không được hút thuốc lá. Đứng dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Hít thở một hơi thật sâu.

Đây cứ xem như hình phạt của ông trời dành cho anh ta. Đang trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, biết chuyện yêu đương là không tốt nhưng cứ đâm đầu vào. Cuối cùng phải nhận cái kết đắng.

Quả là một hành động ngu ngốc, Tô Dư tự cười nhạo bản thân. Tay ấn nút màu đỏ của thang máy.

***

Bởi vì cuộc nói chuyện vào tối qua nên sáng nay Bạch Y nhìn Tô Dư ở phim trường, cô cứ cảm thấy không được tự nhiên. Tuy nhiên dáng vẻ của đối phương vẫn giống như ngày thường, dường như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.

Vì cô không thể hiểu rõ hành động của Tô Dư, Bạch Y cũng thận trọng hơn và tránh giao tiếp nhiều với Tô Dư. Tô Dư nói ba câu thì cô mới đáp lại một câu. Ánh mắt không dám nhìn về phía đối diện cứ lảng tránh nhìn sang mấy chỗ khác. Hiện tại cô đang học theo dáng vẻ lạnh lùng trầm mặc giống với Trình Minh Ý ngày thường.

Đang buồn bã cúi đầu xuống đọc kịch bản, đột nhiên có người vỗ nhẹ lên vai cô. Bạch Y vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy con ngươi đen nháy dịu dàng của Tô Dư. Ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, vội vàng di chuyển tầm mắt nhìn sang chỗ khác.

Không phải chứ, có phải cô lấy nhầm kịch bản không! Tác giả mẹ đẻ của quyển tiểu thuyết, lại không có ở đây để trả lời câu hỏi của cô!

"Cô đang làm gì thế." Tô Dư trêu ghẹo, "Chả lẽ mấy hành động kì lạ của cô là do chuyện của ngày hôm qua."

Đối phương quá thẳng thắn nên Bạch Y chỉ biết ngượng ngùng cười.

Giọng điệu của Tô Dư rất thoải mái: "Tôi là nói đùa thôi, tôi chơi thua trò chơi, nên phải chấp nhận làm theo hình phạt."

Bạch Y: "?"

Cái trò chơi gì mà kỳ vậy?

"Sự thật hay hành động."

"... Thì ra là thế." Bạch Y bĩu môi, vỗ nhẹ lên tay của Tô Dư, "Anh cũng nên hiểu rõ bản thân mình đang là diễn viên nổi tiếng. Không nên chơi mấy trò chơi kiểu này."

Tô Dư nở nụ cười: "Biết, lần sau tôi cũng không dám chơi mấy trò chơi kiểu như vậy nữa."

"Đương nhiên là không thể có lần sau rồi!" Bạch Y cố nói to lên, "Không thì fan bạn gái của anh giết chết tôi mất."

Nói chuyện rõ ràng với nhau, Bạch Y liền cảm thấy thỏa mái hơn. Dễ dàng trút bỏ dáng vẻ phòng bị lúc trước, giống như mọi ngày tiếp tục thảo luận công việc với Tô Dư.

Tô Dư không chỉ có năng lực diễn xuất tốt mà còn là người vừa hiền lành, kiên nhẫn, khiêm tốn lại tối bụng. Nếu chỉ vì mấy chuyện cá nhân mà không thể thoải mái nói chuyện với nhau, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.

Hôm nay, cô chỉ có một cảnh diễn chung với Tô Dư. Mấy cảnh kế tiếp đều là Tô Dư diễn với Lý Tư Tư.

Bạch Y hoàn thành xong công việc của mình liền đi tìm một cái ghế rồi ngồi xuống xem các diễn viên khác đang làm việc. Cô nghĩ mình nên nhìn các diễn viên chuyên nghiệp diễn để từ đó học hỏi và trau dồi thêm kỹ năng diễn xuất của bản thân.

Có một diễn viên nam khoảng tầm 30 đến 40 tuổi. Hồi còn trẻ cũng khiến cho rất nhiều thiếu nữ mê muội, chỉ tiếc bây giờ thời thế đã thay đổi. Lưu lượng lên nắm quyền giới giải trí. Người này không kịp chạy theo rồi nhanh chóng bị mọi người lãng quên dần.

Tiểu Triệu thấy cô không còn có việc nữa nữa đang rảnh rỗi đi dạo khắp phim trường, liền chạy qua nói cô nên về khách sạn trước để nghỉ ngơi. Bạch Y dùng tay chỉ mái tóc, cô vừa mới làm xong kiểu tóc này. Mới làm tóc xong, thuốc vẫn chưa ngấm hết. Nếu về khách sạn rồi nằm lên giường ngủ thì chắc chắn kiểu tóc này ngày mai sẽ hỏng.

Huống hồ Trình Minh Ý cũng không ở đây, thế nên cô cảm thấy về khách sạn sẽ rất chán.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Y quyết định trốn trong một góc, lôi điện thoại ra rồi gọi cho Diệp Lam.

Mấy hôm trước, trailer bộ phim do Diệp Lam và Trình Minh Hi đóng chung chính thức được công chiếu. Nhân khí của Diệp Lam tăng vùn vụt. Lượt truy cập và tìm kiếm tên trên các diễn đàn tăng mạnh. Vì sự nổi tiếng này nên các nguồn tài nguyên thi nhau tìm tới. Thế nên, mấy ngày hôm nay cô ấy rất bận.

Nhưng tiếng chuông điện thoại vừa mới vang lên, đã có người nhận máy.

Diệp Lam: "Alo, Y Y."

Đầu dây phía bên kia có hơi ồn, có âm thanh đang di chuyển các thiết bị. Bạch Y nghĩ chắc Diệp Lam đang chuẩn bị quay phim mới nên hỏi: "Chị đang đi quay phim à?"

"Không phải đi quay phim, mà đang chuẩn bị đi chụp ảnh tạp chí." Cô có thể nghe được tâm trạng lúc này của Diệp Lam rất tốt, "Chị được chọn chụp ảnh bìa cho tạp chí."

Bạch Y: "Giỏi quá, đấy thấy chưa em đã nói sau này chị sẽ trở nên rất nổi tiếng rồi mà. Những thứ này mới chỉ là bắt đầu thôi."

"Tiểu thần tài, mau đi khấn bái cho bà mẹ già này một lá bùa bình an." Diệp Lam không biết xấu hổ mà còn làm hành động thơm gió

, "Tuy trailer của chị và ông chủ nhiệt độ đang rất cao nhưng bị mấy video cắt nối chỉnh sửa biên tập của Tô Dư và em đánh bay xuống đất rồi đó. Chị nghĩ đó là chuyện nhỏ thôi, nhưng mấy ngày sau sóng sau còn cao hơn cả sóng trước. Mấy ngày liền toàn phong ba bão táp. Khiến cho tổ tuyên truyền của đoàn làm phim bọn chị ngay lập tức phải chạy đi thay đổi kế hoạch tuyên truyền gấp, chậc chậc."

Bạch Y: "Trình tổng sẽ không cảm thấy không vui chứ."

Diệp Lam: "Trình tổng dạo này đang rất bận, chị nghe nói anh ta còn chẳng có thời gian đi đến quản mấy chuyện trong công ty giải trí. Có mấy tờ báo muốn chạy đến phỏng vấn anh ta nhưng đều bị từ chối. Mấy cái chuyện nhỏ này chắc anh ta chả thèm để mắt tới đâu."

Bạch Y có hơi chột dạ: "... Chị cùng Trình tổng không thèm để ý tới mấy chuyện này là tốt rồi, em thật sự bị oan, em cũng không biết Tô Dư đang suy nghĩ chuyện gì nữa."

Diệp Lam dùng giọng điệu thiếu đứng đắn: "Con gái thân yêu của chị vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Mấy cái suy nghĩ khó hiểu Tô Dư cũng rất dễ dàng nhìn ra được... Tuy nhiên ngày hôm qua lúc chị đến công ty, vừa hay nhìn thấy Trình Tổng. Anh ta còn hỏi chuyện của em với Tô Dư đấy."

Bạch Y trong lòng đang cảm thấy căng thẳng: "Hỏi chuyện gì?"

Diệp Lam: "Hỏi em cùng Tô Dư thực sự có đang xảy ra vấn đề gì không. Ờ, giọng điệu lúc đó nghe đáng sợ lắm."

Bạch Y: "..."

Thế là cuộc đời của cô chính thức đặt dấu chấm hết.

Vì cô, anh trai của anh ta không những bỏ bê chuyện công ty mà còn hại anh ta đã bận nay còn bận rộn hơn. Đang trong mối quan hệ mờ ám với anh trai của anh ta mà vẫn đi dây dưa với tên đàn ông khác.

Nguyên chủ rất tốt nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự an bày của số phận. Còn cô biết trước nên cô cố tình tránh nó đi. Nào ngờ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

Chắc bây giờ, Trình Minh Hi hận không thể chém cô thành trăm mảnh.

"Y Y, em thành thật nói cho chị biết. Tô Dư cùng em có cái kia không." Diệp Lam cố gắng hạ thấp giọng nói xuống, có thể thấy được cô ấy cũng khá lo lắng về chuyện này.

Bạch Y sợ cô ấy lại tiếp tục chạy đến tận tình khuyên bảo cô, nên vội vàng nói: "Thực sự không có chuyện gì mà. Em lấy mái tóc của mình ra thề, nếu em nói dối mai đầu em sẽ rụng hết tóc. Chị cũng nhanh chóng đi làm việc đi. Chị cũng biết mấy người trong giới giải trí thường hay soi mói rồi mà, đừng để bọn họ nghĩ chị không tập trung làm việc." Nói xong thì cô cúp máy ngay lập tức.

Trong đầu Bạch Y lấy ra một vài ví dụ. Có những diễn viên đảm nhận vai người yêu hay vợ chồng trong phim. Do phối hợp quá ăn ý nên bị mọi người hiểu nhầm và gán ghép hai người bọn họ lại với nhau. Vốn dĩ không nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng liên tục vướng vào tin đồn. Dù không có thì cũng thành có.

Nguyên chủ trong quyển tiểu thuyết chỉ là một vai phụ mờ nhạt. Bạch Y cũng không hề muốn dính tới mấy chuyện tình cảm phức tạp với Tô Dư. Tính từ thời gian cô tiến tổ đến lúc quay phim xong chắc khoảng tầm 1 tháng. Dựa theo tiểu thuyết, từ nay về sau cô không còn có cơ hội hợp tác hay làm việc với Tô Dư nữa.

Thực ra mấy ngày hôm nay hầu hết đều là những cảnh quay của Tô Dư và Lý Tư Tư. Nhưng vì độ nổi tiếng của Bạch Y tăng cao. Nếu tổ đạo diễn sắp xếp thêm cho cô vài cảnh quay. Muốn tăng độ phong phú cho nhân vật mà cô đang đóng. Thế nên cô với Tô Dư sẽ có vài cảnh diễn chung với nhau.

Càng có nhiều người thì càng có nhiều miệng. Chắc chắn tin đồn bây giờ đã lan ra rất xa.

Để một người ít để ý tới mấy tin đồn vớ vẩn như Trình Minh Hi cũng biết tới tin đồn này, chắc chắn lúc Trình Minh Ý về Bắc Kinh, Trình Minh Hi nhân cơ hội này nhắc lại chuyện này với anh. Nên tốt nhất cô nên chủ động nói Trình Minh Ý biết lịch trình quay hai ngày tiếp theo của cô để tránh cho chuyện này biến thành hòn đá cản trở đường đi.

Lúc này Trình Minh Hi đang xem tài liệu, nên chỉ ậm ừ mấy câu.

Phản ứng bình tĩnh này của anh khiến cho Bạch Y hơi có cảm giác hụt hẫng. Cô cảm thấy hơi nhức đầu, ngẩng đầu lên hỏi anh: "Minh Ý, anh sẽ không hiểu sai chứ."

"Hiểu sai chuyện gì?" Trình Minh Ý nghiêng đầu sang, khẽ cười nói, "Đây là công việc của em, em tự sắp xếp và cảm thấy hợp lý thì anh không nên xen hay can thiệp vào."

Bạch Y cảm động đến mức muốn rớt nước mắt. Đúng là người được chọn làm nam chính có khác. Lúc nào cũng khiến cho người khác cảm nhận sự dịu dàng, chu đáo. Vừa chín chắc lại còn rất điềm tĩnh. Chứ đâu như cái loại có suy nghĩ vừa trẻ con, tính tình lại còn hẹp hòi ích kỷ. Như thế mới khiến cho cô và nguyên chủ dành tình cảm đặc biệt dành cho anh.

Trình Minh Ý nhìn đồng hồ trên tay, hỏi cô: "Hôm nay em có cảnh quay không?"

Bạch Y: "Mặt trời vừa lặn là em phải đi đến đoàn làm phim ngay. Có hai cảnh quay vào ban đêm. Cảnh quay khá đơn giản nên chỉ cần quay một lúc là xong."

Trình Minh Ý: "Thế đợi lúc em làm xong việc, chúng ta đi ăn lẩu có được không?"

Mùa này... mà đi ăn lẩu.

Nam chính muốn hẹn cùng nhau đi ăn tối. Có phải có hơi qua loa đại khái không.

Tuy nhiên cả tháng nay, cô toàn ăn món ăn ở nhà hàng khách sạn hoặc là cặp lồng cơm do đoàn làm phim chuẩn bị. Ăn chán tới mức phát ngấy nên bây giờ được ăn thoải mái ở các quán ăn bên ngoài. Cô cảm thấy rất vui nên ăn món gì cũng không quan trọng.

"Được." Bạch Y nói, "Tí nữa gọi cả Tiểu Triệu cùng Tiểu Lý đi ăn cùng đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play