"Ừ... Đúng rồi." Trình Minh Ý cúi đầu xuống uống canh, lấy tay chỉ về phía sau, "Có người mới tặng tôi hai hộp trà, tí nữa cô pha thử xem."
Bạch Y có hơi ngạc nhiên, hóa ra buổi sáng lời cô nói Trình Minh Ý có nghe thấy, tuy nhiên...
"Bây giờ đã gần mười giờ rưỡi." Bạch Y nói, "Nếu uống trà vào giờ này thì tối nay sẽ rất khó ngủ đấy ."
Trình Minh Ý: "Tý nữa tôi vẫn phải xem văn kiện."
Truyện được dịch bởi Mapleleave hãy đọc ở trang chính chủ có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Y: "Bản báo cáo tài chính?"
Trình Minh Ý đang dùng thìa múc canh, đột nhiên anh dừng lại. Từ từ ngẩng đầu lên, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào người cô. Cô không đoán ra được ánh mắt này của anh là có ý gì?
"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy." Bạch Y bình tĩnh nói, "Tôi từng làm nhân viên tài chính. Nên khi tôi nhìn vào bảng báo cáo của anh. Nhìn vào mấy số liệu, cùng bảng thống kê, nên tôi có thể đoán ra được."
"Thế à."
Đột nhiên Trình Minh Ý lại nhớ ra rằng, thực ra anh biết về Bạch Y rất ít. Từ lai lịch, xuất thân, cùng công việc lúc trước của cô, anh chỉ biết sơ qua. Với trình độ này thì ngang bằng với cái trình độ không biết gì. Và anh cũng đồng ý cho phép Bạch Y ở lại nhà anh. Điều quan trọng nhất là anh đã dần quen thuộc với sự tồn tại của Bạch Y.
Trình Minh Ý vẫn luôn tự nhận bản thân có khả năng nhìn người rất tốt. Trong tất cả các mối quan hệ thì Trịnh Minh Ý luôn thích mình là người nắm sự chủ động. Nhưng khi anh đối diện với Bạch Y, anh lại có cảm giác mình luôn đi theo nhịp điệu tiết tấu của đối phương.
Dường như có một loại lực vô hình nào đó khiến người ta mê muội, buông lỏng sự cảnh giác và rất muốn được gần gũi, thân thiết hơn với cô
Những ngón tay thon dài mảnh khảnh gõ nhẹ xuống bàn. Trình Minh Ý dùng cặp mắt có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, anh nhìn thẳng vào mắt của Bạch Y, lạnh lùng nói: "Nói chuyện về cô đi, đã ở chung với nhau lâu như vậy, nhưng tôi lại biết rất ít về cô."
"Anh muốn nghe điều gì?"
"Bằng cấp, chuyên ngành cô từng học, sở thích, chức vụ cô từng làm."
Bạch Y hơi bất ngờ.
Vì trong tiểu thuyết, nguyên chủ cũng có ý định che giấu thân phận của mình với nam chính. Mà nam chính cũng chỉ coi nguyên chủ là thế thân cho nữ chính. Anh không quan tâm tới lai lịch, xuất thân của nguyên chủ. Cũng không muốn để lộ danh tính của mình cho nữ phụ biết. Nếu so sánh hai người này với nhau, thì cô thấy đều là kẻ tám lạng kẻ nửa cân, cả hai đều không chịu thành thật với nhau.
Đến khi nữ chính trở về nước, từ nữ chính cô ấy mới biết được nhiều thông tin hay tin tức liên quan đến nam chính. Mà nam chính từ sau khi bạn thân của nguyên chủ lộ diện, cũng mới biết được kẻ thế thân này là người có lai lịch xuất thân không tầm thường.
Cả hai đều có ý định muốn che giấu thân phận với đối phương, điều đó khiến cho mọi người cảm thấy nam chính này là người không quá cặn bã. Nên khi đọc tiểu thuyết, dù không ưu nam chính. Điều đó cũng khiến cho các độc giả không bị thổ huyết khi đọc truyện.
Cho nên, đột nhiên cô nghe thấy Trình Minh Ý muốn biết về những điều này. Mà ở trong truyện lại không có tình tiết này, cô không thể lấy ra tham khảo được.
Nếu cô vẫn một mực giữ im lặng, chắc chắn đối phương sẽ nhìn ra sơ hở của cô, từ đó có thể đoán ra được thân phận của cô. Mà cô không muốn chuyện này xảy ra? Đột nhiên lại xảy ra tình huống bất ngờ phát sinh, Bạch Y vẫn chưa kịp chuẩn bị, cô liên tục nói thầm ở trong lòng, cô định nói ra nhưng lại không biết mình nên nói điều gì?
Trình Minh Ý: "Tại sao cô lại giữ im lặng?"
"Anh uống nốt canh đi." Bạch Y nói, "Những chuyện mà tôi từng trải qua nó rất bình thường. Anh chắc chắn sẽ không cảm thấy hứng thú. Nên thôi."
"Tại sao cô biết tôi lại không có hứng thú."Trình Minh Ý lạnh lùng nói, "Cô cứ việc nói, còn tôi sẽ lắng nghe."
Trên thế giới này, làm gì có người nào trong một khoảng thời gian rất ngắn có thể bịa ra một câu chuyện xuất sắc. Đa số mọi người gặp phải trường hợp kiểu này, một là quyết định nói thật, hai là lắp bắp nói ra một lời nói dối có trăm lỗ hổng.
Mà Trình Minh Ý là người rất thông minh, nhưng cô cũng là người có khát khao sống rất mãnh liệt.
Cô thầm tự nhủ với bản thân của mình rằng cô sẽ vượt qua được thử thách này, chuyện này sẽ không gây khó dễ cho cô. Mặt không đỏ, tim không dám đập mạnh, Bạch Y giống như đang tiếp nhận một cuộc phỏng vấn xin việc, cô tự tin bình tĩnh nói sơ qua về sơ yếu lý lịch cùng kinh nghiệm của bản thân.
Trình Minh Ý giữ im lặng nghe cô nói, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Hóa ra, lúc trước cô từng làm chuyên ngành tài chính. Tại sao ngay từ đầu cô không nói cho tôi biết?"
Bạch Y hỏi lại: "Nói ra thì cũng đâu giúp ích được điều gì?"
Trình Minh Ý: "Công ty của tôi kinh doanh rất nhiều lĩnh vực. Cô có thể đến công ty tôi để làm việc."
Đó là lý do vì sao cô không muốn nói mình từng làm ngành tài chính? Vì nó có thể sẽ ảnh hưởng không tốt tới cốt truyện gốc.
Không phải là do Bạch Y quá tự tin về bản thân, nhưng dựa vào trình độ cùng năng lực của cô. Cô từng có cơ hội làm việc qua với các chuyên gia trong ngành tài chính, ai cũng không tiếc lời khen ngợi cô. Nên không có gì quá bất ngờ, khi cô gia nhập công ty của Trình Minh Ý thì chắc chắn cô sẽ đã tuột mất cơ hội để đi đúng cốt truyện.
"Tôi đã từ biệt tất cả mọi thứ trong quá khứ, rồi mới đi đến Bắc Kinh." Bạch Y thả lỏng hai tay ra, khuôn mặt hiện rõ ra bản thân mình đang rất vui, cô nở nụ cười hạnh phúc nói, "Vừa mới đặt chân tới Bắc Kinh, mà trên người cái gì cũng không có. Thật may mắn đây không phải là một bộ phim cẩu huyết. Nên tôi không đến mức phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Thế nên tôi nghĩ đây là ý của ông trời muốn để cho tôi bắt đầu một cuộc sống mới."
Nụ cười trong sáng thuần khiết kia khiến cho Trình Minh Ý cảm thấy có hơi bất ngờ, "Bây giờ cô đã mất tất cả, tại sao cô lại có suy nghĩ lạc quan như vậy?"
Nếu không lạc quan, chả lẽ tôi phải đi tìm tới cái chết à.
"Mọi chuyện tùy duyên." Bạch Y mỉm cười, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, "Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn[1]. Không phải tôi đã gặp được một người rất lương thiện sao. Anh ấy nguyện ý giúp đỡ tôi, thậm chí còn cho tôi ở nhờ. Trình tổng à, tôi thực sự rất muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến ngài."
[1] Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Là hai câu thơ nổi tiếng trong bài "Du Sơn Tây Thôn" của nhà thơ Lục Du.
• Dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng.
• Nghĩa bóng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy...
Trình Minh Ý là người trầm ổn, có tính cách hướng nội. Không thích nghe người khác tâng bốc hay nịnh nọt. Nhưng khi nghe được Bạch Y không tiếc lời ca ngợi anh. Anh không nói ra, nhưng ở trong lòng anh thực sự cảm thấy rất thoải mái.
Trình Minh Ý cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó anh mới hỏi cô: "Thực ra với lý lịch của cô, có thể đến công ty tôi để làm thực tập. Nhưng cô thực sự muốn đi quay phim? Nhưng công việc làm diễn viên, tôi thấy nó không được ổn định."
"Ừ, tôi thấy công việc này... rất thú vị." Bạch Y yên lặng thầm tính toán ngày mà nữ chính trở về. Chỉ còn vài tháng nữa. Cô lại phải lo lắng cho chuyện sau này của bản thân.
Cái cảm giác tức ngực, khó thở kia cô không muốn trải qua lần nào nữa. Cô bị nhiều lần như vậy, khiến cho Bạch Y suýt chút nữa nghĩ mình bị bệnh nhồi máu cơ tim.
"Có người nào gây khó dễ cho cô?"
"Không có, mọi người đều rất tốt."
Trình Minh Ý nghĩ một lúc, rồi nói: "Nếu có người gây khó dễ, nói với tôi... hoặc Minh Hi cũng được."
Thôi cô xin, cô còn muốn sống.
Bạch Y cười nói: "Tôi sẽ ngoan ngoãn hoàn thành thật tốt công việc của mình. Sẽ không gây rắc rối cho anh đâu."
Trình Minh Ý thản nhiên ừ một tiếng, uống hết bát canh rồi đứng dậy đi rửa chén. Lại ngồi xuống làm việc cùng máy tính, im lặng ngồi xử lý công việc.
Đây chính là cách sống thường ngày của nam chính. Bạch Y liếc mắt nhìn cái bộ dáng người lạ chớ đến gần kia, vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.
Cho nên chuyện xảy ra vừa nãy, là lỗi thiết lập nhân vật.
Khúc nhạc đệm kia, cô vất vả khổ sở mãi mới vượt qua. Bây giờ Bạch Y nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy sợ. Lúc trước cô chỉ muốn thăm dò cách để có thể chung sống hòa bình với nam chính. Nhưng giờ nghĩ lại cô càng cảm thấy mình rất ngây thơ. Dù cô có đi cẩn thận từng bước một. Nhưng ở phía trước vẫn còn nhiều tình huống nguy hiểm đang chờ cô đến để giải quyết.
Khác với nữ chính trong quyển tiểu thuyết, chỉ cần cầm kịch bản và đi theo con đường mà tác giả đã vạch sẵn. Bạch Y bất hạnh vớ phải kịch bản của nữ phụ pháo hôi. Mà cô muốn bình an đi hết cốt truyện thì phải trải qua con đường rất gian nan hiểm trở.
Vai phụ không có nhân quyền, nhân vật chính mới là con cưng của tác giả.
Sau khi đi đến đây, cô cũng từng thử lên mạng tìm kiếm tên của tác giả hoặc tên truyện. Nhưng cô chỉ tìm thấy những bộ tiểu thuyết cùng tên. Còn tên tác giả cô không tìm thấy dữ liệu. Điều đó làm cô rất bực bội nhưng không thể phát tiết ra bên ngoài.