*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Máy sưởi mới toang làm việc thật năng suất, Hòa Hòa và vài thành viên nòng cốt mỗi người gọi một ly cà phê, ngồi vào bàn bên cạnh cửa sổ sát đất, bàn việc của hội trong học kì tiếp theo.
Thật ra chuyện như thế này không nhất thiết phải gọi mọi người ra gặp mặt mới bàn được. Dựa vào những gì có sẵn trước đây, nàng chỉ đề ra hai ba phương án, quăng vào group làm một cuộc bình chọn là được. Nhưng lần này hội tập họp còn phải bàn chuyện tổ chức sinh nhật Từ Ninh, nàng cảm thấy phải hỏi ý kiến đương sự một chút. Ngoài ra còn có chút tâm tư riêng —— bị thi cuối kì tra tấn sắp hói đầu, nàng bây giờ cần phải nhìn ngắm nam thần để bổ sung năng lượng.
Hai đại nam thần của trường đang ngồi đối diện nàng, còn có một Vương Du Dư cũng là một anh đẹp trai không hơn không kém, nàng cảm thấy chính mình có chút phiêu. Nhìn Tạ Lan Chi và Từ Ninh vai sát vai ngồi bên cạnh nhau, nàng nhịn không được nếu giờ vẫn còn là fan của "Lan Ninh"cp, có khả năng đã thét chói tai rồi ngất xỉu. Nhưng mà nàng không phải.
—— hai người kia một chút cảm giác cp cũng không có, cho dù là mắt của mẹ ruột cũng chỉ có thể nhìn thấy bọn họ là "quan hệ chỉ quen biết", chèo bọn họ thật sự còn không bằng đi chèo Cp Voldemort* và Lâm Đại Ngọc**.
*Voldemort: nhân vật phản diện của phim Harry Potter
**Lâm Đại Ngọc: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng
Thơm thì vẫn là "Lan Thư" thơm, đáng tiếc bọn họ gần đây đều không phát đường, cho dù có phát nàng cũng không biết.
Hòa Hòa tạm thời thu lại tâm tư riêng của mình, hỏi: "Các cậu cảm thấy thế nào?"
Nàng tìm một khu phức hợp gần trường, bên trong có các loại hàng quán, các rạp chiếu phim nhỏ, phòng điện cạnh, máy trò chơi, trốn thoát khỏi mật thất, còn có đồ ăn đồ uống, cũng đủ cho một đám người chơi cả buổi sáng.
Vương Du Dư nhìn về phía Từ Ninh, ôn nhu nói: "Là sinh nhật cậu, cậu nói đi."
Từ Ninh bất đắc dĩ nói: "Chỉ là một buổi sinh nhật mà thôi, thiệt tình không cần phải gióng trống khua chiêng." Hắn dừng một chút, "Kỳ thật một mình em tự ăn sinh nhật cũng được."
Hòa Hòa cười hì hì nói: "Đừng có áp lực mà Từ Ninh, chúng ta ăn lễ Giáng Sinh sớm, thuận tiện ăn luôn sinh nhật của cậu."
Từ Ninh cười cười, "Tôi không có ý kiến gì, các cậu quyết định đi—— có thể mang theo bạn không?"
"Đương nhiên có thể chứ." Hòa Hòa ý vị thâm trường mà nói, "Lần trước hội chúng ta tụ họp không phải các cậu cũng mang theo bạn bè sao? Hoan nghênh bọn họ lần này cũng tới."
Tạ Lan Chi hỏi: "Không qua đêm?"
"Ai? Cậu muốn qua đêm bên ngoài sao? Nhưng tháng này còn thi, có không ít người buổi sáng hôm sau còn phải thi đó."
Tạ Lan Chi gật gật đầu, không nhiều lời.
Hòa Hòa chắp tay trước ngực vỗ tay, "Vậy quyết định như vậy, cảm ơn ba thành viên trong lúc trăm công nghìn việc bớt chút thời gian tham gia ~ nhưng mà hình như bên ngoài đang mưa, các cậu có mang dù không?"
Hiển nhiên không có, tuy rằng mấy ngày gần đây trời đều âm u, nhưng biết rõ trời có khả năng sẽ mưa nhưng vẫn không đem theo dù là kĩ năng sinh tồn đầu tiên của sinh viên.
"Bên ngoài chắc rất lạnh, không biết khi nào trời mới dừng mưa." Hòa Hòa không chút gấp gáp, được ba anh đẹp trai vây quanh, quả thực chính là đỉnh cao nhân sinh.
Vương Du Dư nói: "Mùa đông mưa nửa giờ chắc không dừng nổi."
Từ Ninh thở dài, "Đồ án phác họa của em chắc lại phải nộp trễ rồi."
Vương Du Dư đứng lên, "Tôi đi mua dù cho cậu, cậu chờ tôi."
Từ Ninh còn chưa kịp từ chối, bỗng nhiên nghe được một trận gõ cửa thùng thùng thùng thùng. Bốn người nhìn về phía cửa sổ. Nước mưa làm cho lớp kính như tròng thêm một tầng pha lê, cảnh vật ngoài cửa sổ mông lung, hiện ra bóng một nam sinh.
Đôi mắt Từ Ninh lập tức sáng lên, vẻ đẹp giống như cảnh xuân, ngoài Tạ Lan Chi ra thì những người khác đều bị lu mờ thành người qua đường ất bính giáp.
Sở Thành nhìn về phía Từ Ninh lộ ra nụ cười, nhìn đến con mực Vương bên cạnh, nụ cười liền thành cười lạnh. Hắn cầm hai cây dù đi vào, Từ Ninh cười hỏi hắn: "Sao em lại tới đây?"
Sở Thành ném cho tình địch một ánh mắt khinh thường trước, nói: "Em vừa hay đi ngang qua."
Tạ Lan Chi bình thản nói: "Cậu cầm hai cây dù đi ngang qua?"
Sở Thành sắc mặt khẽ biến, kéo Tạ Lan Chi sang một bên, nhỏ giọng nói: "anh Lan anh nhìn thấu cùng đừng vạch trần mà."
"Cậu cho rằng những người khác không vạch trần?"
Vương Du Dư đẩy mắt kính, mỉm cười nói: "Năm người hai cây dù cũng không đủ,tôi vẫn phải đi mua thôi."
Hòa Hòa kích động đến mức nuốt trọng hết phần cà phê còn thừa —— đây là tình cảnh khốc liệt gì vậy, nàng hít được!
"Mày mua đi, cũng chẳng ai cản." Sở Thành đem một trong hai cây dù đưa cho Tạ Lan Chi, "anh Lan, nè. Phiền anh tiễn đàn chị về?"
Hòa Hòa thụ sủng nhược kinh, "Không, không cần, chị còn muốn ở đây trong chốc lát, hơn nữa lát bạn chị sẽ mang dù đến. Các cậu đi trước đi, không cần phải thêm chị vào." Đùa cái gì vậy, để Tạ Lan Chi tiễn nàng? Nàng không xứng! "Nhưng mà, sao Tần Thư không đến vậy. Ẻm không biết bọn chị ở đây à?"
Tạ Lan Chi nhìn về phía Sở Thành, cũng đang đợi đáp án.
"Biết chứ," Sở Thành không thể hiểu được, "Nhưng chỉ đưa dù thôi mà, còn cần tận hai người sao?"
Tạ Lan Chi nhướng mày, "Có đạo lý."
Xác định Hòa Hòa không đi cùng, bốn nam sinh đi khỏi khu phức hợp, bên ngoài vừa ướt vừa lạnh,trên mắt kính của Vương Du Dư phủ một tầng sương trắng. Chỗ bọn họ địa thế trũng, cửa đã đọng nước. Sở Thành nhìn giày thể thao màu trắng của Từ Ninh, nói: "Nếu không em cõng anh về trường học nha."
Từ Ninh: "......"
Vương Du Dư: "......"
Tạ Lan Chi: Ha hả.
Sở Thành khom lưng trước mặt Từ Ninh, "Lên, lên đi."
"Sở Thành," Từ Ninh buồn cười nói, "Anh không nghĩ là em cõng nổi anh đâu."
Sở Thành thực khinh thường: "Nói nhảm gì vậy, với cái tay cái chân ốm tong ốm teo kia của anh. Em có cõng anh chạy 800 m cũng không thở dốc."
"Đừng đùa Sở Thành," Vương Du Dư trầm giọng nói, "Chỗ này cách trường học cũng rất xa."
"Ai nói đùa, mày không được chẳng nhẽ người khác cũng phải vậy." Sở Thành thúc giục, "Từ Ninh, mau lên đây."
Từ Ninh dở khóc dở cười: "Không lên."
"Giày anh ướt thì sao."
"Không có gì, về thay đôi khác là được."
Sở Thành vẫn không cam lòng: "Nhưng mà em muốn cõng anh cơ."
Từ Ninh ngẩn người, xoa xoa quả đầu ngắn củn cỡn của hắn an ủi, "Để đợi đến chỗ ít người hơn được không."
Tạ Lan Chi không rảnh ngắm mấy đứa trẻ tiểu học trêu đùa tình cảm. Hắn hỏi Vương Du Dư: "Đi không? Chúng ta đi mua dù trước"
Bầu không khí giữa Từ Ninh và Sở Thành người khác không chen vào được, Vương Du Dư cảm nhận được sự bất lực, mím môi: "Cậu không thèm để ý chút nào?"
Tạ Lan Chi: "hả?"
Vương Du Dư chua xót nói: "Từ Ninh và Sở Thành."
Tạ Lan Chi có chút kỳ quái: "Sao tôi phải để ý bọn họ."
Vương Du Dư châm chước tìm từ: "Tần Thư nói, cậu và Từ Ninh......"
"anh Lan!" Sở Thành cắt ngang lời Vương Du Dư nói, "Còn không đi à?"
"Ngay đây." Tạ Lan Chi hỏi Vương Du Dư: "Tần Thư nói gì cơ?"
Vương Du Dư vừa muốn nói chuyện, một loạt tiếng còi ô tô khiến cho bọn họ chú ý.
Ven đường có chiếc xe đánh bóng sáng lóe, chậm rãi ngừng lại, Tạ Lan Chi liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xe của mình. Nhìn xe của mình dịch tới dịch lui, thật vất vả mới đỗ lại được, hắn cong cong môi, đưa dù cho Vương Du Dư, "Tôi cũng có người đón rồi."
Sở Thành mờ mịt nói: "Ủa đây không phải xe anh Lan sao? Hiện tại hình như là Tần Thư đang lái......Đậu má? Nó có ý gì chứ!" Hắn đột nhiên cảm thấy mình tự đi bộ tới đón người hoàn toàn không có tư cách nói gì.
Từ Ninh bung dù, nhích lại gần Sở Thành, "Không cần phải xen vào, bọn họ có niềm vui của họ, chúng ta có của chúng ta."
Vương Du Dư: Vậy niềm vui của tui đâu?
Tần Thư lần đầu tiên lái xe vào ngày mưa, mất hết nửa ngày mới tìm được chốt mở cần gạt nước, còn may là mọi thứ sau đó đều thuận lợi. Hắn dừng xe đàng hoàng, lấy di động gửi tin WeChat cho Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi lại nhắn đến trước: 【 mở cửa. 】
Tần Thư ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ xe, quả nhiên thấy được hình bóng thon dài xinh đẹp.
Tạ Lan Chi không bung dù, Tần Thư vội thò người ra mở cửa ghế phụ, trong mảng không gian tiếng mưa bị phóng lớn, Tạ Lan Chi ngồi vào, đóng cửa lại, tiếng mưa nhỏ lại.
Tần Thư cứng đờ cười cười, "Anh, em tới đón anh nè."
Tạ Lan Chi phát hiện trên người Tần Thư cũng có chút ướt, duỗi tay sờ sờ tóc của hắn, miết miết lau lai, "sao cũng mắc mưa vậy?"
"Từ phòng ngủ đến bãi đỗ xe có một đoạn đó," Tần Thư buồn bực nói, "mà dù của em bị Sở Thành lấy mất rồi."
Tạ Lan Chi: "Khó trách nó cầm hai cây dù."
Tần Thư oán giận: "Em muốn cản nó, nhưng nó lẹ quá, không uổng một tuần đi phòng tập 3 lần. Không thể trêu vào không thể trêu vào, sợ sợ."
Tạ Lan Chi nhìn hắn, hỏi: "Sở Thành cũng đã tới đưa dù, em còn tới làm gì."
Tần Thư nắm chặt tay lái, nói: "Nó đón Ninh Ninh là được rồi, còn anh...... Anh thì nên để em đón chứ."
Tạ Lan Chi cười, "Cũng có đạo lý."
"Vậy đi thôi," Tần Thư nhìn về phía trước, buông thắng khởi động, "Em đưa anh về nhà."
Nhà Tạ Lan Chi rất gần, bình thường lái vài phút sẽ đến. Cũng may trên đường ngày mưa hơi trơn, Tần Thư lái xe rất chậm, đi ngang qua đèn giao thông lại còn gặp đèn đỏ, trong lòng hắn còn thầm cảm thấy may mắn.
Vào lúc chờ đèn xanh Tần Thư vẫn luôn dẫm lên phanh, tay thì luôn đặt lên côn đổi hướng. Tạ Lan Chi nhìn thấy đèn đỏ đến tận 100 giây, nói: "buông tay đi."
Tần Thư nhất thời không phản ứng kịp, "hả?"
Tạ Lan Chi nắm lấy tay Tần Thư, kéo lấy nó rời khỏi côn, "Thời gian đợi dài, không cần thiết phải luôn phanh xe."
Tay Tạ Lan Chi rất lạnh, lại làm Tần Thư có cảm giác điện giật.
Tần Thư hít một, cưỡng ép chính mình đặt chú ý vào tình hình giao thông, "...... Được."
Vì tiện cho Tạ Lan Chi, Tần Thư trực tiếp lái xe vào gara, dừng ở vị trí khá gần thang máy. "Anh, tới rồi."
Tạ Lan Chi tháo đai an toàn, lại không có ý xuống xe. Gương mặt Tần Thư nhanh chóng nóng lên.
Tới tới, khoảnh khắc xấu hổ nhưng lại làm người ta mong đợi lại tới rồi.
Bây giờ ngay cả tiếng mưa cũng không nghe thấy, trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy sưởi hô hô.
Tạ Lan Chi hỏi: "Ôn tập sao rồi."
"......" Tại sao lại muốn bàn vấn đề học tập vào lúc này chứ, hắn cảm thấy chính mình muốn ngất.
Tần Thư ghé vào tay lái, sống không còn gì luyến tiếc, "Không ổn, chắc là em sẽ học lại với Sở Thành òi. Đặc biệt là 《 nguyên lý biên dịch 》, kỳ trước thi đã rớt một lần......"
Tạ Lan Chi nói: "Em sẽ không học lại đâu."
Tần Thư một bộ "Được rồi được rồi, em biết anh đang an ủi em" biểu tình, "Thật vậy không? Em không tin."
"Thật sự."
"Vì sao?"
"Bởi vì có bạn trai em ở đây."
Một thông cáo quan trọng. Tạ Lan Chi là bạn trai hắn—— là bạn trai hắn!!!
Bạn trai học giỏi nói hắn sẽ không rớt môn, hắn tin!
Tần Thư đôi mắt sáng lấp lánh, "Bạn trai sẽ dạy em sao?"
"Sẽ dạy em" Tạ Lan Chi nói, "Cũng sẽ cho em ôm."
Trong thời gian thi,hắn chọn dùng mê tín **, treo Conan cũng ôm học bá, nhưng cuối cùng vẫn không qua môn. Có thể là chỉ ôm thì không cứu được hắn, chắc phải làm gì khác mới được.
À, đều là đàn ông, nói chuyện yêu đương trong đầu tất cả đều là chuyện bậy bạ. Cũng không biết Tạ Lan Chi có ý tưởng này hay không.
Tần Thư ngắm Tạ Lan Chi, hắn dính chút mưa, trên tóc mái có chút ướt, sụp xuống đôi mắt hắn khiến nó càng thêm mê người thâm thúy. Thật sự rất khó tưởng tượng, loại nam sinh hoàn mỹ chỉ có trong sách như Tạ Lan Chi cũng giống như những người đàn ông khác sẽ nghĩ đến những chuyện tình dục này.
Không lẽ là đúng như Lữ Nho Luật nói đúng, trước khi phát sinh những chuyện thân mật, có một loại bạn trai luôn cho người ta cảm giác không chân thật.
"nghĩ cái gì vậy?" Tạ Lan Chi ngồi dựa, ngữ khí mang theo chút lười biếng.
Tần Thư đương nhiên không thể mình đang nghĩ đến chuyện tiếp xúc thân mật, hắn cùng không phải chỉ thèm thân thể của Tạ Lan Chi. Hắn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Nghĩ chuyện thi cử cùng với...... Bạn trai."
Tạ Lan Chi lệch nhịp hô hấp. Trong xe máy sưởi bật hơi cao, hắn giảm độ ấm lại một ít.
Tần Thư không biết nói gì tìm chuyện để nói: "anh, anh nóng sao?"
"Ừ, có chút." Tạ Lan Chi nói, "Cốp xe có dù, lúc về đừng để dính mưa."
Tần Thư buồn bực, Tạ Lan Chi đang đuổi hắn sao?
Cho dù không thể cùng ở một chỗ, Tần Thư vẫn muốn ở cùng Tạ Lan Chi thêm chốc lát, nhưng người ta đã nói như vậy, vậy...... Được thui.
"Em biết rồi, anh đi lên đi, thay em vuốt Tuyết Cầu một chút."
Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, nói: "Tuyết Cầu gần đây học được nhảy lò cò, muốn đến nhà anh xem không."
Tần Thư: "???"