Nếu hắn thật sự đẹp như vậy, hắn hy vọng...Sinh nhật Từ Ninh tháng mười hai, thời gian Sở Thành còn không nhiều lắm.
Ngủ trưa tỉnh dậy, Tần Thư nhìn thấy Sở Thành nằm trên giường đối diện xem di động, biểu cảm thay đổi thất thường, mỗi một biểu cảm đều có thể trực tiếp lấy làm meme. Trước mắt hắn đã có được 【 kinh ngạc ngây người 】, 【 đây mẹ nó đều được 】, 【 khó tin 】,【 diệu kì vãi 】.
"Mày đang xem cái gì?"
Sở Thành khiếp sợ, cực kỳ giống học sinh tiểu học lén xem sách 18+ bị ba mẹ bắt được, "tao...... tao đang học."
Tần Thư nằm nghiêng, một tay ôm ôm gối, một tay xoa đôi mắt, "Học cái gì vậy, tao cũng muốn học."
Sở Thành hàm hàm hồ hồ: "mày không cần học."
"why?"
"Bởi vì mày là chó độc thân."
Có cái gì mà chó độc thân không cần học? Tần Thư phát hiện mờ ám, lộ ra nụ cười, "mày không cần giải thích, tao hiểu rồi."
Huyệt thái dương của Sở Thành nhảy thình thịch, "Mày hiểu cái quái gì! Tao đang tìm quà sinh nhật cho Từ Ninh."
"À!" Tần Thư có chút thất vọng, "Mày tính tặng cậu ấy cái gì?"
"Tao đã xem mấy cái rồi, còn chưa nghĩ xong nên tặng cái nào."
"Chuyện này còn phải nghĩ? Ai mà chê quà nhiều chứ, đương nhiên là," Tần Thư giơ tay lên, chậm rãi nắm bàn tay lại, "muốn hết!"
Sở Thành như suy tư gì, "mày nói đúng."
Tần Thư tiếp tục chỉ điểm giang sơn, "Mày có thể mua một cái hộp thiệt là đẹp, bỏ hết quà vào, để Ninh Ninh tự mình vớt ra."
"Vớt? Vớt cá? Nói mới nhớ lâu rồi không ăn lẩu."
Tần Thư thành công bị dẫn lệch, vứt chuyện tặng quà cho Từ Ninh ra sau đầu, "Hình như là vậy á. Cuối tuần đi ăn đi, tao mời."
"Được, kêu thêm bọn anh Lan."
Tục ngữ nói, bùng người hôm trước, hôm sau người bùng. Sở Thành và Lữ Nho Luật bùng kèo bóng bàn với Tần Thư, Tần Thư cũng bùng kèo lẩu với họ, cho dù hắn không phải cố ý, vẫn làm hai người lạnh mặt.
Lữ Nho Luật: "Ra đời lăn lộn quan trọng nhất là gì? Trả lời anh, hiện tại phải trả lời anh!"
Tần Thư thật ngượng ngùng, "Chuyện đến nước này, em cũng chưa nghĩ tới. Nhưng đó là anh trai em, anh ruột đó, là loại sẽ cho em tiền tiêu vặt, em không thể từ chối ảnh mà."
Ngày hôm qua Tần Thư nhận được điện thoại của Tần Họa, Tần Họa nói cuối tuần bạn học đại học của hắn kết hôn, hắn vốn tính bay qua tham gia hôn lễ, nhưng một hạng mục lớn của công ty xảy ra vấn đề, hắn không thể không ra nước ngoài xử lý. Hôn lễ về không kịp, nhưng tiền mừng đã gửi 699999, nói thế nào cũng phải đến tiệc cưới ăn bù lại số tiền đó.
【 chú Tần: anh cảm thấy một mình em có thể ăn nổi 699999? ( cười khóc) 】
【 anh hai: Tiệc cưới mắc nhất là rượu, mày uống nhiều chút. 】
【 Chú Tần: anh, nhà của chúng ta thật sự rất có tiền sao? ( nghi hoặc) 】
【 anh hai: là sao. 】
【 chú Tần: 70 vạn hèn mọn thôi, cũng cần tính toàn chi li vậy à. 】
Tần Thư gửi tin xong, chính mình cũng sợ ngây người. Trời, "70 vạn hèn mọn"? Đây là những chữ tự tay hắn đánh ra sao?! Hắn thay đổi rồi, hắn trở thành một người toàn thân đầy mùi tiền, mua mô hình giống như mua cải trắng, mua skin giống như cho không, mua LV giống như mua túi đựng rác.
Không được, hắn sao có thể như vậy! Đó là 70 vạn lận! Có thể cái này không tính là gì với người có tiền, nhưng với hắn mà nói, chính là mấy tháng tiền tiêu vặt của hắn đó!
【 anh hai: mày hiểu cái đách gì, tiền dù ít cũng tiền, là tiền thì không thể lãng phí. 】
【 chú Tần: ( cấp đại lão dập đầu jpg) 】
【 chú Tần: Tuân chỉ. 】
【anh hai: Thiệp mời và địa chỉ lát anh chuyển tiếp cho em, nhớ ăn mặc cho đàng hoàng. 】
Tần Thư từ sâu trong tủ quần áo tìm được một bộ tây trang kinh điển màu đen, phối với áo sơmi trắng, vô cùng đơn giản, không có chỗ nào hoa hòe loè loẹt.
Sở Thành và Lữ Luật Nho chơi bóng về, thấy Tần Thư đã thay đồ xong, đều sửng sốt.
Trong phòng ngủ không có gương, Tần Thư không thấy toàn thân mình, không quá tự tin hỏi: " kỳ lắm hả?"
Sở Thành: "......"
Lữ Nho Luật: "......"
Tần Thư 囧 nói: "Thật sự kì đến vậy sao?"
"Không có không có," Lữ Nho Luật vội vàng nói, "Đù mé, tiểu Tình Thư thì ra eo em nhỏ như vậy, chân cũng thẳng, sao trước đây anh không phát hiện nhỉ."
Tần Thư bình thường mặc đồ chủ yếu quan tâm hưu nhàn thoải mái, hoàn toàn nhìn không thấy eo và chân. Mà một thân tây trang vô cùng vừa người hôm nay của hắn, nơi nơi phác họa đường cong sườn eo của hắn, nhỏ như chỉ cần một bàn tay to là có thể gom trọn.
Lữ Nho Luật không bủn xỉn lời khen chút nào: "Bộ tây trang này của em chắc rất mắc nhỉ, nhìn rất đẹp, đẹp trai quá nha."
Sở Thành cũng nói: "Quả thật...... Không tồi."
"Thiệt hay giả." Tần Thư thụ sủng nhược kinh. Mọi người đều biết, muốn được ngạo kiều đến chết khen là vô cùng khó. Hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, "sao em lại cảm thấy em chẳng giống bá đạo tổng tài tí nào."
Sở Thành cười nhạo nói: "Là do mày không đủ khí thế."
"Tiểu Tình Thư vẫn quá non," Lữ Nho Luật trêu ghẹo nói, "Tây trang cũng không giấu được vẻ trẻ tuổi. Bá đạo tổng tài thì không đảm đương nổi, bất quá em có thể làm vợ đẹp nhỏ của tổng tài bá đạo đó."
"Em sẽ xem xét một chút. Đúng rồi," Tần Thư từ tủ quần áo lấy ra một cái cà vạt thuần đen, "Các anh ai biết thắt cà vạt không?"
Sở Thành: "Loại kỹ năng này sao tao biết được, lúc tốt nghiệp cấp ba là ba tao thắt cho đó."
Lữ Nho Luật: "Thêm một người không biết nè. Em lên mạng search thử xem? Chắc chắn có hướng dẫn."
Tần Thư tìm được không ít video trên mạng, cái gì mà "thắt cà vạt trong một phút", "tàn tật cũng có thể học được cách thắt cà vạt", "mười cách thắt cà vạt của người thành công". Ba người mân mê tới mân mê lui, cuối cùng quyết định từ bỏ.
"Đây đều là cái quỷ gì vậy," Lữ Nho Luật biểu cảm ông lão trên tàu điện ngầm xem di động, "Lúc xem, não nói: Tao biết; lúc làm, tay lại nói: Không, mày không biết."
"Quá khó khăn," Sở Thành nói, "Nếu anh Lan ở đây thì tốt rồi, ảnh chắc chắn biết."
Tần Thư tim đập nhanh, hỏi: "mọi người thật sự thấy em mặc tây trang đẹp hả?"
"Đẹp chứ," Lữ Nho Luật cười hì hì nói, "Nếu không phải anh thích con gái, anh chắc chắn sẽ "cứng" luôn, lấy đó để thể hiện thành ý của anh."
Sở Thành miễn cưỡng nói: "Dù sao cũng được hơn mày ngày thường rất nhiều, rất kinh diễm."
Tần Thư ngượng ngùng mà "Ừ" một tiếng.
Nếu...... Nếu hắn thật sự đẹp như vậy, hắn hy vọng Tạ Lan Chi có thể nhìn thấy.
Tần Thư nghĩ nghĩ, bỏ cà vạt vào trong túi, gửi tin Wechat cho Tạ Lan Chi.
【 Chú Tần: Ca ca! 】
Tạ Lan Chi một lát sau mới rep hắn: 【 đây. 】
【 Chú Tần: Anh bây giờ đang ở đâu? 】
【 oniisan: Ở nhà. 】
【 oniisan: Làm sao vậy. 】
【 Chú Tần: Emmuốn đi ra ngoài một chuyến, lấy xe của anh nha. 】
Xe thể thao của Tần Thư có sửa nhanh thì ba tháng cũng chưa xong, hình như nói là màu sơn với linh kiện phải đợi nhập khẩu, một đống thủ tục phiền toái. Cũng may hắn ngày thường ít dùng tới xe, ngẫu nhiên phải dùng cũng là đi cùng Tạ Lan Chi, chìa khóa xe Tạ Lan Chi còn ở trong tay hắn. Chiếc xe kia xứng với một thân tây trang này của hắn, lái đi những lúc cần nghiêm túc như tham gia hôn lễ rất thích hợp.
【 oniisan: Một mình em không sao đó chứ? 】
【 Chú Tần: Em cảm thấy em có thể! 】
【 oniisan: Ừ, trên đường cẩn thận. 】
Tần Thư cố ý xuất phát trước. Hắn lái xe Tạ Lan Chi ra khỏi trường học, trên đường ghé qua tiệm trà sữa mua hai ly, đi vào cửa tiểu khu của Tạ Lan Chi.
【 Chú Tần: ( hình ảnh) 】
【 Chú Tần: anh, bồ câu đem trà sữa tới rồi! 】.
harry potter fanfic【 Chú Tần: trà sữa của anh đến rồi, phiền xuống nhận. 】
【 Chú Tần: Hay là em đưa lên cho anh? 】
Tạ Lan Chi trực tiếp gọi một cuộc điện thoại đến, "Em đang ở đâu."
Tần Thư: "Ở dưới nhà anh."
Tạ Lan Chi ngữ khí bất đắc dĩ, "Phải nói trước một tiếng chứ, ngốc."
"Hả? Không phải anh nói anh ở nhà sao."
"Anh về nhà rồi," Tạ Lan Chi nói, "Anh đang ở cùng mẹ anh."
Tần Thư sửng sốt, "Hả......" Vậy Tạ Lan Chi không thấy được bộ dáng hắn mặc tây trang rồi.
"Tần Thư?"
"Đây, anh." Tần Thư lên tinh thần, cười nói, "Vậy em sẽ uống hết hai li, lần sau lại mời anh."
Tạ Lan Chi cười, "Không phải nói có việc muốn ra ngoài sao, sao lại đột nhiên tới tìm anh vậy."
Tần Thư nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt lên tay lái của mình, "Tiện, tiện đường."
"Chỉ là tiện đường?"
Tạ Lan Chi thanh âm vừa thấp vừa nhẹ, giống như đang kề sát bên thì thầm vào tai hắn.
Tần Thư cảm thấy nhiệt độ trong xe đột nhiết tăng cao, "Cũng...... Cũng muốn gặp anh."
Đầu bên kia Tạ Lan Chi im lặng.
Tần Thư ý thức được lời của mình không đúng lắm, vội vàng bổ sung: "Bởi vì có việc muốn nhờ anh giúp."
"Chuyện gì?"
Tần Thư rút ra cà vạt trong túi, "Hiện tại không có việc gì nữa. Anh, em cúp máy đây."
"...... Được."
Tạ Lan Chi cúp điện thoại, quăng điện thoại qua một bên, gắn mấy cái nút ở cổ tay áo sơ mi trắng. Mẹ Tạ mặc váy lễ phục dài, tóc dài xõa trên vai gõ cửa phòng, "Lan Chi, chuẩn bị xuất phát đi."
Tạ Lan Chi cầm áo khoác tây trang mặc vào, nhìn nàng một cái, "Mẹ mặc ít như vậy, không lạnh?"
"Mẹ còn mặc áo khoác nữa." Mẹ Tạ nhìn con trai soái khí ưu nhã, lại lần nữa phát ra lời cảm thán lặp lại suốt hai mươi năm: Đứa con đẹp trai như vậy, cũng chỉ có nàng mới sinh ra được.
Hai mẹ con ra khỏi biệt thự, tài xế đã lái xe đến. Tạ Lan Chi mở cửa xe, để mẹ Tạ đi lên trước. Mẹ Tạ tâm tình rất tốt, ngay từ đầu nàng bắt Tạ Lan Chi cùng nàng đến hôn lễ, Tạ Lan Chi nói trường học có việc, cuối tuần hắn không về, sau lại nói đã hủy lịch, nàng rốt cuộc có thể "khoe con" trước mặt đoàn chị em.
"Lan Chi, con còn nhớ dì tiểu Trương sao?"
"Không nhớ rõ."
"chính là cái dì tiểu Trương đó đó! Học cùng lớp cấp ba với mẹ, nam sinh dì ấy yêu thầm thích mẹ, dì ấy vẫn luôn ghi hận trong lòng, hai mươi năm rồi mà dì ấy còn gây chiến khắp nơi với mẹ. Lần trước uống trà chiều xong, chồng và con trai đều tới đón dì ấy, con không thấy cái bộ dạng khoe khoang kia đâu, hất mặt lên tận trời luôn! Không phải mẹ nói, chỉ một ông chồng nhìn giống Tạ Quảng Khôn, thì có gì đáng khoe chứ." Mẹ Tạ phàn nàn xong, ánh mắt doanh doanh mà nhìn Tạ Lan Chi, " mẹ cùng có một cậu con vô cùng đẹp trai đưa đón mà."
Mẹ Tạ trước khi kết hôn được cha mẹ chiều, sau khi kết hôn được chồng chiều, hơn bốn mươi nhưng vẫn như một cô nàng hai mươi tuổi, Tạ Lan Chi sớm đã quen, "Mẹ có thể để ba đến đón mẹ."
Mẹ Tạ nghiêm túc mà nói: "Nhưng mà ba con bây giờ già rồi, không đẹp bằng con."
Tạ Lan Chi: "......"
Mẹ Tạ thoả mãn nói: "Hôn lễ lần này, bạn thân của mẹ đều đến, mẹ muốn cho họ biết con trai của ai mới đẹp nhất!"
Tạ Lan Chi đưa ra nghi ngờ, "Mọi người thật sự là bạn thân sao?"
"Tình bạn của phụ nữ, con không hiểu."
Hôm nay con gái của một trong số những người bạn của mẹ Tạ gả đi, tiệc cưới cử hành ở khách sạn 5 sao. Ba Tạ bận rộn không thể rút mình ra được, không thể cùng nàng tới, mẹ Tạ không buồn chút nào, có con trai đi cùng còn hay hơn.
Tài xế dừng xe, Tạ Lan Chi nói câu "Vất vả", cùng mẹ Tạ xuống xe. Thời tiết thật đẹp, trời xanh mây trắng, rất thích hợp tổ chức tiệc cưới ngoài trời.
Mẹ Tạ kéo con trai vào trong, trên mặt mang theo nụ cười hào phóng khéo léo. Nàng thấy được một chiếc Audi quen thuộc, ngay từ đầu không để ý, mà khi nàng thấy được biển số xe Audi thì không thể không để ý nữa.
"Ủa? Lan Chi, đây không phải chiếc xe mẹ mới mua cho con sao?" Mẹ Tạ kinh ngạc nói, "Sao lại ở đây?"
Tạ Lan Chi ngẩn ra, chậm rãi nở nụ cười, "Em ấy cũng ở đây."
Mẹ Tạ: "' Em ấy '? Con cho người nào mượn xe sao?"
"Vâng."
"Ai vậy," Mẹ Tạ nổi lên hứng thú, "Nam hay là nữ?"
"Một đàn em," Tạ Lan Chi nói, "Mẹ, mẹ đi vào trước, con gọi điện thoại."
"Thôi không cần, mẹ cũng muốn gặp đàn em của Lan Chi."
Tạ Lan Chi: "...... Không cho."
Mẹ Tạ: "???"
Tần Thư tới rất sớm, người trong tiệc cưới hắn đều không quen biết, hắn dứt khoát ở quán cà phê trong khách sạn gọi một ly cà phê, chơi vương giả. Hắn vẫn có một giấc mộng dã vương không thực tế, ngẫu nhiên sẽ luyện luyện, hiện tại cũng coi như có chút thành tựu, mười trận thì sẽ có năm trận sẽ không bị đồng đội chửi.
Trận này hơi ngược, pháp sư bên kia chơi rất tốt, hắn đột kích từ phía sau nhưng bị người ta giết ngược, đang buồn bực, một bóng dáng từ đằng sau bước đến, tiếp theo một đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy tay đang đặt trên màn hình của hắn, "Để anh giúp em, đàn em."