Khúc Hồ lấy chiếc khăn được thấm nước sạch vắt khô và chậm chậm bước lại gần Trác Nghiêm Đắc Dụ đang ngồi trên giường, Khúc Hồ được dịp nhìn rõ khuôn mặt hắn, cô còn dám đưa tay gạt tóc Trác Nghiêm Đắc Dụ ra phía sau lưng và đặt khăn lên vai hắn, nhẹ nhàng di chuyển. Trác Nghiêm Đắc Dụ nhắm mắt lại, không khí trong phòng trầm lặng đến nghẹt thở, Khúc Hồ lau nhanh hơn, cô đặt khăn vào trong chậu nước lại và nói :

-Xong rồi đấy, Vương Gia nghỉ ngơi nhé.

-Đêm nay ở đây cùng ta. – Trác Nghiêm Đắc Dụ vừa đứng dậy vừa nói.

Trác Nghiêm Đắc Dụ thản nhiên đi đến làm tắt bớt nến trong phòng, hắn còn hiên ngang giúp Khúc Hồ cởi lớp y phục bên ngoài và kéo tay cô đi đến giường của hắn, Khúc Hồ hoảng hốt vội thu tay lại và hỏi :

-Ngài đang bị thương đấy Vương Gia ?

-Ta biết. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nhìn cô và đáp.

-Đừng sợ, ta không làm gì nàng.

Nói rồi Trác Nghiêm Đắc Dụ liền kéo Khúc Hồ nằm xuống bên cạnh, lần đầu tiên ngủ chung giường cùng một người đàn ông, Khúc Hồ thật muốn hét lên gọi người cứu mạng, nam nữ ngủ chung một giường thế này thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Trác Nghiêm Đắc Dụ gác hai tay lên đầu và nhắm mắt lại giống như đang ngủ, Khúc Hồ nằm yên không dám nhúc nhích, cô cố chống cự cơn buồn ngủ đang ập đến, cổ cô đau quá, muốn đổi tư thế quá, hu hu. Gần nữa đêm thì Khúc Hồ cũng đã chịu không nổi mà ngủ thiếp đi, Trác Nghiêm Đắc Dụ nhẹ nhàng mở mắt, hắn quay sang nhìn Khúc Hồ rồi hết sức cẩn thận mà chỉnh lại tư thế khác thoải mái hơn cho cô.



Sáng hôm sau, cái viễn cảnh hết sức thoát tục đang hiện diện trên giường ngủ của Trác Nghiêm Đắc Dụ, Khúc Hồ đang dùng chân gác thản nhiên lên người Trác Nghiêm Đắc Dụ, váy tốc lên khoe chân trắng thon thả. Tay phải của Trác Nghiêm Đắc Dụ thành gối gác đầu của Khúc Hồ cả đêm, chăn thì bị cô giành hết và ném xuống nền nhà, Trác Nghiêm Đắc Dụ vừa giữ tay cô lại khi nhận ra hành động đánh người trong mơ của cô đang chuẩn bị giáng xuống khuôn mặt hắn. Ngay lúc tay bị giữ lại thì Khúc Hồ chợt bừng tỉnh, cô mở mắt ra và suýt nữa là hét lên, Trác Nghiêm Đắc Dụ đang bị cô chèn ép, nhưng vẻ mặt hắn không có chút gì là muốn nổi giận cả.

Ngủ thì thoái mái vô cùng, nhưng mà mặt mũi đâu đối diện người trước mặt đây, Khúc Hồ được Trác Nghiêm Đắc Dụ cho phép đi cùng hắn đến miền Nam, cũng muốn cô giúp hắn trấn an lòng dân chúng ở đó, Ô Vân đi bên cạnh Xích Thố nhưng mà sự u ám trên lưng nó thật là mất hứng mà, nhà đầu này lại bị gì thế nhỉ ?

Bá Tuần Chi sau khi thương thảo lần hai thành công cùng Ngụy đã du ngoạn đến miền Nam, hắn muốn nhân cơ hội này làm lòng dân oán hận Trác Nghiêm Đắc Dụ hơn, nhưng may mắn thay là hắn lại đến trước vài ngày và nghe bách tín nơi này truyền tai nhau về việc Dụ Vương cùng ái phi của hắn hạ cố ghé qua nơi này, lại sắp được nhìn thấy nữ nhân kia khiến lòng y có chút vui mừng. Tăng Ngô Trị liên lạc cùng Bá Tuần Chi qua bồ câu đưa thư và hẹn gặp nhau ở miền nam, trước khi về Tề quốc, Tăng Ngô Trị theo chân đám người của Dụ Vương đến đây.

Bách tín trăm họ sống ở đây đều là dân làm nông từ nhiều thế hệ trước, nhưng lại bị nộp thuế quá nhiều nên khiến cuộc sống của những người này luôn gặp nhiều khó khăn, quan liêu tham nhũng mồ hôi nước mắt của dân lại càng giàu có hơn. Khúc Hồ muốn Trác Nghiêm Đắc Dụ bản thống kê tổng số thuế mà người dân bị bắt nộp hằng ngày, dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay, Trác Nghiêm Đắc Dụ hạ lệnh cho Tam Tịnh dẫn quân theo đến tất cả các phủ quan lại và uy hiếp đe dọa phải đưa ra sổ sách. Khúc Hồ khẽ giật giật khóe môi khi nghe được cách này của hắn, đúng là hiệu quả nhanh gọn lẹ.

Buổi tối, Trác Nghiêm Đắc Dụ ngồi trên ghế đối diện Khúc Hồ, hắn nhìn cô chằm chằm, nữ nhân này lại muốn giở trò gì nữa đây, vì muốn yên tĩnh nên hắn đã bao trọn khách điếm này làm nơi dừng chân của bọn họ, còn Khúc Hồ thì lại nói là hắn khoa trương, hai người đang đấu nhau bằng mắt. Khúc Hồ đấu không lại, mỏi mắt quá nên cô chống tay đứng dậy và nói :

-Ngày mai chàng có thể làm được chuyện đó không ?

Trác Nghiêm Đắc Dụ nhìn cô rồi cũng đứng dậy, hắn kéo vai cô lùi lại phía sau và tự mình bước ra khỏi phòng trước, Khúc Hồ bực mình nên giơ nắm đấm và đấm gió vào phía sau lưng Trác Nghiêm Đắc Dụ, tên tự kiêu tự mãn đang ghét. Nhưng Khúc Hồ không nhận thấy sự độc ác đến mất nhân tính như lời thiên hạ đồn đại ở Trác Nghiêm Đắc Dụ, tiếp xúc hắn hơn 5 tháng qua, Khúc Hồ thật sự thấy hắn là một người công tư phân minh, không vô cớ giết hại người không liên quan, nhưng sau sử sách ghi chép Dụ Vương là người độc ác tàn nhẫn giết người không ngừng tay ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play