Mà lúc nãy hắn bảo cô ở lại với hắn đêm nay thì phải ? Khúc Hồ đứng yên trơ trơ mắt nhìn hắn, Trác Ngiêm Đắc Dụ ngồi xuống giường rồi hướng ánh nhìn đến nữ nhân trước mặt :
-Đến đây.
-Ta … nghĩ … ta nghĩ nam nụ thọ thọ bất tương thân, dù sao cũng là cô nam quả nữ mà ở chung một phòng thì có vẻ không hay cho lắm. – Khúc Hồ có ý tránh né.
-Từ nay an phận làm thiếp của ta, ở trong phủ đến khi chết. – Trác Ngiêm Đắc Dụ nói.
-Đừng có điêu, ta còn phải về nhà, cha ta đang chờ. – Khúc Hồ vội nói.
-Ta sẽ đưa sính lễ đến nhà ngươi sau. – Hắn nói nhẹ nhàng nhưng lại cảm thấy rất chói tai.
-Biết Trung Sơn ở đâu không mà nói đến là đến, tên điêu ngoa này.
Trung Sơn ??? Đây là nơi nào chứ, Trác Ngiêm Đắc Dụ mơ hồ khi nghe tên, nữ nhân này loạn trí rồi hay sao không biết rằng Trung Sơn không hề có ở đây. Nhưng lại dám nói hắn điêu ngoa, giọng điệu thì rõ ràng là ngây ngô nhưng nét mặt thì như là một con nhím đang xù lông, Trác Ngiêm Đắc Dụ mất kiên nhẫn nên đứng dậy kéo cánh tay Khúc Hồ đi đến bên giường và đẩy cô nằm xuống, Khúc Hồ hoảng hốt :
-Không được, tôi không …
Khoảng cách hai khuôn mặt sát vào nhau, nhìn rõ từng đường nét nhất, lúc này Khúc Hồ mới nhìn rõ vết sẹo đã mờ chạy dài từ trên trán thẳng xuống mắt trái Trác Ngiêm Đắc Dụ, nam nhân này đang mê hoặc đối phương bằng ánh mắt đầy nghi vấn. Khúc Hồ nằm dưới người hắn mà cảm thấy như đang bị thiêu sống bằng ánh nhìn, cô im lặng. Trác Ngiêm Đắc Dụ chỉ đặt bàn tay áp lên khuôn mặt cô rồi suy nghĩ gì đó một chút mới đứng dậy và cho cô được rời đi. Lượn thật nhanh không khéo hắn nổi điên đổi ý thì người thiệt thòi chính là Khúc Hồ.
Ngày hôm sau, Y Nhi đánh thức Khúc Hồ khi cô đã ngủ đến tận trưa vẫn chưa dậy, Vương Gia đã ngồi chờ cô đến dùng điểm tâm ở bên ngoài hoa viên từ khá lâu, nhưng khi nghe nô tỳ bẩm báo rằng Khúc Hồ chưa dậy thì lại đổi ý cứ để cô ngủ thêm một chút, còn hắn thì ngồi chờ. Tam Tịnh đứng phía sau tỏ vẻ lo ngại, thì thầm to nhỏ cùng Nhị Tịnh :
-Khúc Hồ này đúng là tự rước họa vào thân, nữ nhi người khác đã thức dậy từ canh năm mà hiện tại mặt trời đã đứng bóng vẫn chưa chịu đến.
-Nghĩ xem Vương Gia sẽ lột xác cô ấy thế nào đây ? – Nhị Tịnh nói nhỏ.
-Hai người có tin tôi xé rách miệng hai người trước không. – Nhất Tịnh lên tiếng đe dọa.
-Thôi nào, sư huynh đã lên tiếng cảnh cáo thì sao hai huynh còn lải nhải. – Tứ Tịnh vội ngăn lại, bốn huynh đệ bọn họ thường hay đấu khẩu nhưng không có ác ý với nhau.
Nghe đến việc Trác Ngiêm Đắc Dụ đang ngồi chờ mình thì Khúc Hồ hoảng loạn có cờ, vội thay trang phục, và tức tốc chạy đến hoa viên, Y Nhi đuổi theo phía sau hét loạn gọi cô hãy chậm lại, khuôn mặt ửng hổng, mồ hôi nhễ nhãi trên trán, quần áo hơi thiếu ngay ngắn chính là bộ dạng lúc này của Khúc Hồ. Bốn gã phía sau lưng Trác Ngiêm Đắc Dụ ôm miệng muốn phụt cười, nữ nhân này đúng là không chú ý bề ngoài gì cả, lại còn đứng nhìn trân trân chủ nhân mà còn không chịu hành lễ. Y Nhi vừa đến vội vàng cúi rạp người xuống, còn kéo kéo tay áo Khúc Hồ ý muốn cô hành lễ, như là nhận ra nên Khúc Hồ vội quỳ xuống gọi một tiếng “Vương Gia” rồi ngẩng đầu lên. Bốn gã kia vẫn còn cười khúc khích phía sau, Khúc Hồ thật muốn lấy giày đánh vào mặt từng người mà, Trác Ngiêm Đắc Dụ lên tiếng :
-Ngồi xuống.
-Hả ? – Khúc Hồ mở to mắt nhìn hắn, bảo cô ngồi sao.
-Đã là thiếp của ta thì không cần câu nệ lễ nghi như đám người hầu. – Trác Ngiêm Đắc Dụ nhàn nhạt đáp.
Thiếp của Vương Gia … thiếp … Bốn người kia và đám người hầu xung quanh cũng đồng loạt trố mắt há miệng rộng khi nghe đến từ này, theo phò trợ chủ nhân đã hơn 10 năm nay thì đây là lần đầu tiên nghe đến từ “thiếp” của Vương Gia, cuối cùng cũng đã lập thiếp, bốn người kia xúc động nhìn nhau như là đang cố diễn thật sâu. Khúc Hồ ngẩn tò te nhìn đám người biến thái này, lại muốn làm cái trò quái gì thế này ? Đúng là cũng không bất ngờ gì nhưng người được Vương Gia chọn làm thiếp lại là cô nàng không biết phép tắc, lớn nhỏ trong phủ, hay lêu lỏng khắp nơi.
Bấy giờ ở các nước chư hầu nhỏ xưa nay đều chịu sự cai quản của triều Hạ hằng năm phải đưa lên cống phẩm cũng nhân cơ hội nội bộ triều đình đang loạn nên lập tức liên kết cùng nhau đứng dậy đấu tranh đòi quyền tự do cai trị đất nước mình. Nhưng lại thất bại ngay trận đầu tiên do mưu kế của Trác Ngiêm Đắc Dụ nên đành lui binh về nước chờ thời cơ khác, người được đưa lên để lãnh đạo tất cả quân lính các nước chư hầu là Tăng Ngô Trị, một vị tướng dũng mãnh nhất bấy giờ dưới sự cai trị của triều Hạ. Năm xưa y muốn theo phò trợ Dụ Vương nhưng do mâu thuẫn một số chuyện nên tạo ra ân oán sâu nặng, đành phải tìm đến các nước chư hầu ẩn binh chờ dịp nổi lên báo thù. Lư Sư Y chính là người giúp y đào tẩu đến đây và trở thành tướng giỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT