“Em có thể nhìn thấy những thứ kia.” Hắn nói, “Đại khái là từ mười ngày trước, bắt đầu xuất hiện ở bên cạnh anh. Anh không biết bọn chúng là cái gì, nhưng có vẻ chúng nó rất muốn đánh anh.”
“Anh không hứng thú với bọn chúng, chỉ muốn biết, trên người của anh rốt cuộc có thứ gì để thu hút sự chú ý của bọn nó?”
Ma vật, giới tu chân định nghĩa những thứ này là ma vật, bọn chúng chui ra từ cái khe giữa hai giới người ma, có ý đồ làm hại nhân gian.
Nhưng trước mắt, nhìn từ mấy lần Lâm Tầm bị ma vật tấn công, ma vật cảm thấy rất hứng thú với hắn.
Đầu tiên, ma chủng thứ nhất nhập vào Khương Liên, tấn công hắn – sau đó, khe hở Ma Giới xuất hiện ở khu nhà Triều Dương, ngay phía dưới phòng hắn. Cho dù là lúc nào, cho dù bên cạnh là ai, chỉ cần có ma vật, Lâm Tầm chính là đối tượng tấn công đầu tiên của chúng.
Hôm nay ở bệnh viện cũng như vậy, hắn không làm cái gì, mà trẻ con ở cả dãy hành lang lại biến thành ma vật đuổi giết hắn.
Đánh bại như thế nào thì để sau, quan trọng là hắn muốn biết vì cái gì.
Mà cô bé Lâm Khả Tâm này có thể nhìn thấy ma vật dưới trạng thái không tấn công, đồng thời có thể đối thoại với bọn chúng.
Dứt lời, ngón tay hắn gõ nhẹ mấy cái lên cán búa, sau đó thản nhiên nói: “Anh không có ý gì khác.”
Ánh mắt của cô bé dừng trên cái búa, nói ra câu đầu tiên: “Vậy anh để nó xuống trước.”
Lâm Tầm không có buông.
Hắn nhìn về phía Minh Minh ở một bên — nói chính xác, không phải Minh Minh, mà là rõ không gian hư vô sau lưng cậu bé.
“Tôi sẽ đưa búa cho cảnh sát Tào, anh ta sẽ điều tra rõ nguyên nhân cái chết của anh.” Hắn nói: “Anh nghỉ ngơi đi, đừng giày vò con anh nữa.”
Dường như có một cơn gió thổi qua trước mắt hắn, Minh Minh vẫn luôn thở hổn hển đã thong thả hơn rất nhiều.
Hắn quay đầu nhìn về phía cô bé, trong lòng tính toán thời gian.
Lâm Tầm: “Nếu như anh chém em, người bạnh không nhìn thấy kia của em sẽ ra ngoài bảo vệ em sao?”
Cô nhóc trả lời khẳng định: “Sẽ.”
“Ồ.” Lâm Tầm nói: “Vậy xem ra hắn không đánh lại anh, nếu không đã sớm ra tay rồi.”
“Không phải không đánh lại anh.” Cô bé nháy mắt, “Người bạn của em nói, không phải bọn họ muốn đánh anh, chỉ muốn biết một chút về anh.”
Lâm Tầm nhìn chằm chằm nó.
Lâm Tầm: “Em thấy anh tin sao.”
“Anh không tin, cũng không có cách nào.” Lâm Khả Tâm nghiêng đầu, bên trong đôi mắt toàn là vẻ ngây thơ vô tội.
Lâm Tầm: “Cho nên, bọn hắn muốn hiểu rõ cái gì của anh? Anh không có gì hay để phải hiểu rõ cả.”
Cô bé chỉ cười, gặp phải tình huống như thế này, cho dù là nụ cười ngây thơ thế nào đều vô cùng âm trầm kinh khủng: “Dù sao anh không trốn thoát đâu.”
Nó vừa nói xong, Lâm Tầm nghe thang máy nơi xa “tinh” một tiếng.
Đám quái vật và quỷ kia lại đi thang máy trở về.
Hắn bình tĩnh liếc về phía cửa kính, nhớ lại vị trí máy điều hoà, dự định lui lại.
Ngay một giây này!
Một luồn gió mạnh thổi qua trước người Lâm Khả Tâm, bỗng nhiên nhào về phía hắn!
Đau đầu.
Cơn đau kiểu long trời lở đất.
Giống như có một người khổng lồ trong suốt đang khống chế hắn, bàn tay giữ chặt đỉnh đầu hắn, cảm xúc lạnh buốt lan tràn từ đó ra toàn thân.
Trái tim của Lâm Tầm giống như bị người ta nắm lấy, máu nóng cả người dừng chảy, bên tai là tiếng ù ù và tiếng tim đập cực lớn. Cảm giác ngạt thở bao phủ hắn, đại não hỗn loạn, gần như không có cách nào suy nghĩ, trong đầu có một điểm cố định, phát ra đau đớn mãnh liệt, giống như có người muốn xé rách lấy thứ gì đó từ bên trong ra.
Hắn nắm chặt bàn phím, kiếm quang ngưng tụ lại quanh thân, cùng lúc đó, ngón tay cũng chuyển động trên bàn phim, thử ngắt mạng cho mình lúc đang đau đớn sắp chết.
Ngón tay run rẩy, không thể đến được vị trí chính xác.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Thời gian dừng lại.
Một giây tiếp theo, ngạt thở và đau đớn ở trên người hắn rút đi như thuỷ triều, biến mất không còn tăm tích.
Lâm Tầm thở hổn hển mấy cái, nhìn về phía trước.
Trong mắt Lâm Khả Tâm toàn vẻ mê man, nhìn về một phương hướng phía trước. Hắn cũng nhìn sang, trông thấy một bóng đen đang nhanh chóng biến mất ở cuối tầm mắt — có vẻ hốt hoảng đào tẩu.
Cả người đau đớn, nhất là đầu óc, hắn day huyệt thái fương, tầm mắt mơ hồ khôi phục rõ ràng.
Trên màn hình điện thoại là một cuộc gọi video.
Đến từ Đông Quân.
Hắn giật mình, bắt máy.
Bối cảnh là văn phòng của Đông Quân, ánh sáng chảy xuôi trên mặt bàn gỗ bóng loáng như mật ong.
Đông Quân mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, ngồi bên kia ống kính mỉm cười với hắn: “Đang làm gì đấy?”
“Em…” Vừa nói ra, hắn mới phát hiện giọng điệu mình suy yếu khàn khàn: “Vẫn còn ở bệnh viện thăm bạn.”
Đông Quân cau mày: “Em sao thế? Không khoẻ?”
Lâm Tầm lắc đầu: “Không có việc gì, hơi mệt.”
Hắn nhìn về phía hành lang bệnh viện trống rỗng, cửa sắt vẫn hoàn hảo, tất cả giống như chưa từng xảy ra, tiếng khóc trẻ con vẫn vang vọng, đám y tá mặc đồng phục mày hồng đi đi lại lại trên hành lang, những việc hắn vừa trải qua không còn sót lại chút gì, giống như thời gian bị đảo ngược lại về nửa giờ trước.
Giống một giấc mộng, hoặc một trận ảo giác.
Hắn hỏi Đông Quân: “Anh tìm em?”
“Con Trỏ Chuột đang tìm em.” Đông Quân ôm một cục màu trắng trên đầu gối lên mặt bàn, “Nó vẫn luôn kêu, anh đoán nó nhớ em.”
Con Trỏ Chuột không thèm nháy mắt, móng vuốt màu hồng vươn về phía hắn: “Meo.”
Lâm Tầm mỉm cười, chạm tay với nó.
Đúng lúc này, Lâm Khả Tâm phát ra một tiếng kêu khóc bén nhọn.
Nó lảo đảo chạy từ giường bệnh xuống, nhào tới chỗ Lâm Tầm: “Hắn đi rồi! Anh bắt hắn đi rồi—!”
Hai y tá phá cửa vào — có lẽ là nghe được tiếng kêu to của Lâm Khả Tâm, các cô thuần thục đè nó lên giường, tiêm thuốc trấn định lại, bắt đầu trấn an.
Đi rồi?
Một cuộc điện thoại của Đông Quân, tất cả ma vật, tính cả người bạn cô nhóc luôn nói chuyện từ trước đến nay đều rút hết?
Lâm Tầm nhìn về phía màn hình, đôi mắt màu xanh lam của Con Trỏ Chuột đang nhìn hắn.
Đông Quân nói là Con Trỏ Chuột vẫn luôn kêu, cho nên anh mới gọi điện.
Con Trỏ Chuột.
Hắn nghĩ, có lẽ là do Con Trỏ Chuột?
Một con mèo có thể đi vào khe hở Ma Giới như dẫm trên đất bằng, hôm nay lại hời hợt xua đuổi mười mấy ma vật suýt nữa thì lấy mạng hắn?
Đồng thời, Đông Quân ở đầu bên kia cũng chú ý tới cảnh hỗn loạn chỗ hắn.
Chỉ nghe anh hỏi: “Sao thế?”
“Có một đứa bé.” Lâm Tầm giải thích: “Mắc bệnh, y tá đang trấn an.”
Đông Quân tiếp tục nhíu mày: “Cho nên rốt cuộc em đang ở đâu?”
Lâm Tầm: “…”
Hắn: “Bệnh viện tâm thần nhi đồng.”
“Sắc mặt em không tốt.” Đông Quân nói: “Cần anh đi đón em không?”
Lâm Tầm thở dốc một hơi, cảm giác mới chết quá mức chân thực, vào giây cuối cùng hắn thật sự sợ hãi, lúc này giống như một con chim sợ cành cong.
Mà giờ phút này, dường như chỉ có Đông Quân, hoặc có thể nói là Con Trỏ Chuột của Đông Quân có thể mang đến một cảm giác an toàn.
Hắn: “…Cần.”
Đông Quân trả lời rất ngắn gọn: “Gửi địa chỉ cho anh.”
Cúp máy, Lâm Tầm gửi địa chỉ.
Lúc này, tín hiệu điện thoại đã khôi phục bình thường, tất cả đều rất bình tĩnh.
Một y tá phát hiện cái búa trên đầu giường Lâm Khả Tâm, lớn tiếng kêu lên.
Lâm Tầm tiến lên giải thích, có lẽ y tá nghi ngờ hắn là tội phạm giết người, muốn báo cảnh sát.
Báo cảnh sát, vậy báo đi.
Lâm Tầm cầm điện thoại lên bấm số của cảnh sát Tào, nói cho anh ta biết mình phát hiện một cái búa ở nhà xác bệnh viện, có thể là chân tướng cha Minh Minh bị hại.
Báo cảnh sát xong, hắn nhìn về phía Minh Minh trên giường bệnh, đứa nhỏ này đang hô hấp đều đặn, sắc mặt cũng hồng hào, không giống một đứa trẻ bị bệnh.
Thậm chí, Trần Tiểu Thần trên giường bên cạnh cũng không còn hoảng sợ thét lên, lên án có quái vật muốn ăn mình nữa, mà yên lặng nhìn lên trần nhà.
Chỉ có Lâm Khả Tâm thét lên khóc nói Lâm Tầm dọa bạn của nó đi rồi, nó muốn liều mạng với hắn — cuối cùng cũng mê man dưới hiệu lực của thuốc.
Cảnh sát khu Triều Dương đến nhanh tới mức đáng sợ, chưa được mười phút, xe cảnh sát đã đến, Lâm Tầm bắt chuyện với cảnh sát Tào xong, thành viên đội cảnh sát lập tức triển khai điều tra tầng hầm bệnh viện.
Vừa điều tra, quả nhiên phát hiện một thi thể người đàn ông trưởng thành trong một cái tủ lạnh đã lâu không được sử dụng ở nhà xác, có vết thương do vật nhọn.
— Là cha của Minh Minh.
Dùng cách không khoa học để giải thích, từ đầu tới đuôi vấn đề này chính là hắn dùng tàn niệm gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi cho Lâm Tầm xin giúp đỡ, cuối cùng để mọi người điều tra ra nguyên nhân cái chết của mình, ai nên sa lưới cũng đều sa lưới rồi.
Về phần dùng cách khoa học để giải thích thế nào, Lâm Tầm không nghĩ ra được, tình trạng cơ thể cũng không phải do hắn suy nghĩ.
Từ chối đề nghị truyền nước của y tá, hắn đi ra khỏi phòng bệnh.
Tất cả đều như thường, hắn đi thang máy xuống, ngồi trên ghế dài dưới hàng cây xanh trước cửa bệnh viện.
Suy nghĩ rối rắm, trong đầu của hắn hiện ra vô số manh mối giống thật mà là giả.
Vì sao ma vật lại sợ Con Trỏ Chuột? Bọn chúng muốn lấy được cái gì từ trên người hắn?
Nghĩ tới đây, hắn lập tức nghĩ đến hệ thống.
Hắn nhắm mắt lại, muốn tiến vào không gian hệ thống.
Ba giây sau, hắn mở choàng mắt.
— không vào được.
Một loại sợ hãi trước đó chưa từng có bao phủ lấy hắn, hắn nhắm mắt lại nếm thử lần nữa.
Tầm mắt màu đen trống rỗng, giống như mỗi lần nhắm mắt bình thường, không thấy cái bóng của không gian hệ thống.
Hắn liều mạng tập trung sự chú ý, cuối cùng phát hiện một điểm xanh ảm đạm ở cuối tầm mắt.
Hắn dùng suy nghĩ tới gần nó.
Điểm xanh chớp động, trước mắt hắn xuất hiện một hàng chữ.
“Hệ thống bị hao tổn, đang bảo trì, xin chờ.”
Vẫn còn ở đó.
Hắn thở dài một hơi.
Hệ thống bị hao tổn.
Như vậy, mục đích người bạn không nhìn thấy tấn công mình là phá hủy hệ thống này sao?
Lâm Tầm nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.
“Mục tiêu ma vật là mày sao?”
Một hàng chữ vừa rồi biến mất, thay vào đó là một câu khác.
— “Có lẽ.”
Lâm Tầm tiếp tục hỏi: “Tác dụng của mày là gì?”
— “Giúp cậu.”
“Tại sao là tao?”
Không trả lời.
Lâm Tầm đổi câu hỏi: “Giúp tao làm cái gì?”
Hệ thống: “Độ kiếp phi thăng, xé rách hư không.”
Lâm Tầm: “…”
Tốt, đây đúng là hệ thống tu tiên hàng thật giá thật.
Lâm Tầm: “Mất phải bao lâu mày mới có thể khôi phục?”
Hệ thống: “Ba ngày.”
Lâm Tầm: “Vậy… Tao có thể giúp mày được gì không?”
Hệ thống: “Đừng chết.”
Lâm Tầm: “Tao sẽ cố gắng.”
Hệ thống: “Vậy tôi offline.”
“Khoan đã!” Vất vả lắm mới có thể giao lưu với thứ này như người — bình thường nó chỉ là một âm thanh máy móc lạnh băng tuyên bố nhiệm vụ, Lâm Tầm không dễ dàng buông tha cho nó, hỏi: “Mày có cái gì muốn nói với tao không? Nguyên lý của mày là cái gì? Vì sao ma vật lại sợ Con Trỏ Chuột? Vì sao Đông Quân không có chương trình?”
Một hàng chữ vừa rồi biến mất, xuất hiện cái mới.
“Rời xa…”
Lúc chữ cái mới vừa mới hiện ra, kiểu chữ đột nhiên bóp méo mấy lần, giống như là TV mất tín hiệu, biến thành điểm rè, tiếp theo hoàn toàn biến mất khroi tầm mắt Lâm Tầm.
Rời xa — rời xa cái gì?
Lâm Tầm xác nhận mình không được hệ thống đáp lại nữa mới mở hai mắt ra.
Nhưng vào lúc này, cuối tầm mắt xuất hiện xe của Đông Quân.
Đông Quân đi xuống xe, đến trước mặt hắn, anh mặc áo sơ mi tuyết trắng, ánh nắng phản xạ, soi sáng hai nút cài cổ tay mà hắn tặng.
Lâm Tầm mỉm cười.
Đông Quân: “Còn ổn chứ?”
“Em hơi choáng đầu.” Hắn bắt lấy cổ tay Đông Quân, lúc này mới đứng lên khỏi ghế dài.
Đến gần, hắn trông thấy Con Trỏ Chuột trong xe nhìn mình.
Hắn ngồi lên ghế lái phụ, Con Trỏ Chuột lập tức chui vào trong lòng hắn, có thể là bên trên lông mèo dính nước hoa của Đông Quân, tràn đầy hơi thở quen thuộc.
Đông Quân khởi động xe, hỏi hắn: “Đi đâu?”
Lâm Tầm không nói nên lời.
Từ lúc nhìn thấy Con Trỏ Chuột, cả người hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại từ trạng thái kéo căng, thân thể tiêu hao quá độ đã đưa ra phản hồi.
Hắn mất đi ý thức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT