Nhân viên gọi điện tới rất nhanh, Lâm Tầm thầm tán thưởng hiệu suất xử lý của Ngân Hà ở trong lòng.

Hiệu suất của Ngân Hà quả thật rất cao, nhưng chuyện của hắn lại rất khó giải thích.

Đối diện là một giọng nữ dịu dàng.

“Xin chào, xin hỏi là Lâm Tầm, Lâm tiên sinh sao?”

“Đúng thế.”

“Lâm tiên sinh, hệ thống chúng tôi báo rằng xe của anh bị mất tín hiệu, thông tin có lỗi chúng tôi cũng đã nhận được, xin hỏi xảy ra chuyện gì bất ngờ sao?”

Lâm Tầm không đổi sắc mặt: “Là thế này, tôi và bạn đánh nhau trong xe, không cẩn thận đập vào.”

Hiển nhiên giọng nói phía đối diện có chút do dự: “Tiên sinh, ngài chắc chắn chứ? Ngài có cần chúng tôi hỗ trợ không?”

“Không cần, chúng tôi đã làm hòa rồi.” Lâm Tầm nói.

“Được rồi, lát nữa chúng tôi sẽ gửi cho tiên sinh một tờ đơn…”

Lâm Tầm: “Được, tôi sẽ điền.”

“Vậy không quấy rầy tiên sinh nữa,” Đối diện nói: “Mong tiên sinh đừng quên liên hệ hậu mãi(*), lắp đặt lại một lần nữa.”

(*) Hậu mãi: những hoạt động sau khi bán hàng.

“Được, tôi hiểu rồi.”

Lâm Tầm cúp điện thoại, nhanh chóng xuống xe, trở tay khóa cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước cửa sân vận động.

Cửa sắt đã được mở ra — tốt, xem ra Thường Tịch sư huynh đã tới rồi.

Lâm Tầm đi vào, đẩy ra cửa kính ra, lập tức bị ánh sáng vàng chiếu chói mắt.

Sau khi thị lực khôi phục bình thường, trái tim của hắn lại bởi vì cảnh tượng siêu nhiên trước mắt mà bị đả kích không nhỏ.

Chỉ thấy chính giữa sân khấu, Thường Tịch ngồi xếp bằng ngay ngắn, một đóa sen Phật màu vàng to lớn nở rộ. Anh ta ngồi bên trong đóa sen, giống như tư thế trong những bức tranh tôn giáo.

Ánh sáng vàng lấy đóa hoa sen này làm trung tâm, tỏa ra tầng tầng lớp lớp, bao phủ…

Bao phủ 3/4 xung quanh.

Một vòng ngoài cùng, ánh sáng không chiếu tới, người bị ma chủng khống chế đang chạy ra bên ngoài.

Kỳ Vân nói: “Hòa thượng, rốt cuộc anh có làm được không?”

Thường Tịch nhíu mày: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Cũng không phải là tôi không muốn giúp anh,” Kỳ Vân miễn cưỡng chống kiếm, “Nhưng mà, anh muốn tôi giúp là giúp, chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao.”

Lâm Tầm rơi xuống sân khấu: “Không phải mặt anh đã mất hết rồi sao?”

Kỳ Vân ôm lấy kiếm của mình theo phản xạ, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt hiện ra vẻ oán hận: “Cậu còn biết trở về?”

Lâm Tầm gõ bàn phím mấy lần: “Sư huynh, tôi đến giúp anh.”

Thường Tịch: “Cảm ơn.”

Ngay lúc này, Kỳ Vân lại kêu lên: “Cậu dừng tay.”

Lâm Tầm: “?”

“Lúc đánh nhiều nhất thì cậu không đến, bây giờ mới đến, cậu đúng là biết tính thời gian.” Kỳ Vân châm chọc khiêu khích.

Lâm Tầm nhíu mày, hắn nghĩ hắn đã biết rõ logic của Kỳ Vân rồi.

Hắn nói: “Tôi nghĩ ít ra anh sẽ có tác dụng một chút, không ngờ vẫn là một mình sư huynh đối phó với ma vật.”

Sắc mặt Kỳ Vân méo mó.

“Đồ chó không tin ba cậu?” Gã nâng kiếm lên.

Lâm Tầm trông thấy Thường Tịch nhíu mày.

Hắn lại nhìn về Kỳ Vân.

Hôm nay tên này trang điểm lên sân khấu, mắt xanh mỏ đỏ, quần áo kì quái, cũng không khó coi, chỉ giống như tên đầu gấu đầu đường xó chợ thôi.

Kỳ Vân cười lạnh một tiếng: “Hôm nay ba ba sẽ dạy cho cậu một câu.”

Lâm Tầm: “Anh nói.”

Kỳ Vân nâng mũi kiếm lên, mỗi khi có một chữ, mũi kiếm lại nâng lên một phần.

Chỉ nghe gã gằn từng chữ: “Trước có kiếm tu… sau có trời!”

Một giây sau khi chữ “trời” rơi xuống, gã bỗng nhiên chuyển cổ tay, mũi kiếm cắm xuống sàn sân khấu!

Một luồng khí mạnh bỗng nhiên bốc lên vào chỗ mũi kiếm tiếp xúc với sàn nhà.

Kiếm khí gào thét, bay ra bốn phía, ép ma chủng tiến vào phạm vi chiếu sáng của sen Phật màu vàng.

Đá phật nhãn trên thiền trượng của Thường Tịch đột nhiên tỏa sáng chói lọi, trong miệng anh ta thì thào niệm kinh văn Lâm Tầm nghe không hiểu, ánh sáng giống như gợn sóng dập dờn quanh sân, càng sáng càng nhu hòa.

Lâm Tầm nổi lòng tôn kính — lần này không phải siêu độ vật lý nữa, là siêu độ hóa học thật sự.

Chỉ thấy đám ma chủng kia dần dần khép hai mắt lại, sau đó ngã nhào xuống đất, rơi vào hôn mê.

Thường Tịch mở to mắt, ánh sáng thu lại vào trong cơ thể anh ta.

“Chậc,” Kỳ Vân nói: “Con lừa trọc đúng là có bản lĩnh.”

— Thường Tịch lại nhíu mày.

Nhưng miệng của Kỳ Vân cứ như không dừng được: “Lâm Toán bảo bối đã biết ba ba lợi hại chưa?”

Lâm Tầm nhìn gã chằm chằm, không nói gì, sau đó ánh mắt từ từ dời xuống: “Kiếm của anh còn rút ra được sao?”

Kỳ Vân: “Đờ mờ.”

Hai tay gã nắm chặt chuôi kiếm, dùng lực rút lên.

— thật sự không rút ra được, một phần tư thanh kiếm đã cắm sâu vào trong sàn sân khấu rắn chắc rồi.

Hoạt động rút kiếm tiến hành mười phút, thẳng đến khi ba người bọn họ đi ra khỏi sân vận động.

Lâm Tầm cầm bàn phím, Thường Tịch cầm thiền trượng, Kỳ Vân tay không.

Kỳ Vân: “Lâm Toán, tôi nhớ kỹ cậu, đây là thanh kiếm thứ ba của tôi trong tháng này rồi.”

Lâm Tầm: “Anh lấy đâu ra nhiều kiếm như vậy?”

Kỳ Vân: “Đương nhiên là ba ba có con đường của ba ba rồi.”

Thường Tịch: “Ô ngôn uế ngữ.”

Lâm Tầm cười ra tiếng.

Kỳ Vân: “…”

Lâm Tầm gọi điện thoại cho Hồ Điệp phu nhân: “Phu nhân, tôi bị đánh.”

“Đúng, chương trình tên là Tôi là sao sáng… Toàn bộ sân vận động đều biến thành ma chủng, tôi đã đưa nguồn lây về rồi.”

“Không, không bị thương. Nhưng tôi không biết xử lý nơi này như thế nào, trong sân có rất nhiều người, hiện tại đã bất tỉnh hết, tôi còn đập phòng phát thanh của trường nữa.”

“Được rồi, cảm ơn phu nhân. Phu nhân, ngài thật tốt.”

“Tạm biệt phu nhân, tôi sẽ về ngay.”

Cúp điện thoại, hắn thấy Kỳ Vân và Thường Tịch đều đang nhìn mình.

“Xong rồi,” Hắn nói: “Phu nhân nói đoàn đội của cô ấy sẽ xử lý tình huống ở đây, bảo chúng ta yên tâm về sư môn.”

Kỳ Vân: “Vậy tiết mục của tôi thì sao?”

Lâm Tầm: “Không biết.”

Kỳ Vân: “Tôi sắp nổi tiếng rồi mà cậu lại gây chuyện xấu làm chương trình gián đoạn?”

Lâm Tầm: “Ma vật tới, tôi cũng không ngăn được.”

Kỳ Vân: “Hôm nay nhất định cậu phải nói rõ ràng cho ba ba.”

Lâm Tầm: “Cút, anh thích làm ba ba thì đi mà nuôi chó.”

Kỳ Vân: “Con trai chó, cậu—”

Gã đột nhiên im bặt.

Lâm Tầm quay đầu, trông thấy Thường Tịch đặt tay lên trên vai Kỳ Vân, rất có ý uy hiếp.

Kỳ Vân oán hận đảo mắt mấy vòng, ngược lại cầm điện thoại lên: “Nhất định cậu phải mua hot search cho tôi.”

Lâm Tầm chợt thấy gã trợn to mắt.

“Đờ mờ.” Kỳ Vân nói: “Tôi đã ở trên hot search rồi.”

Lâm Tầm đi xem.

Trên top 10 hot search, có một chủ đề sáng loáng.

# Kỳ Vân đờ mờ #

Trong chủ đề đang thảo luận cực kì sôi nổi, thế mà còn hiện ra số lượng không ít fans hâm mộ.

“Đáng sợ, dưới ánh mắt của hàng trăm người, vì sao thần tượng tuổi trẻ đột nhiên mất khống chế?”

“Tiết tấu ma tính của “Cất đao treo kiếm”, tui thấy anh ta có thể tự lập thành một trường phái, gọi là “Phong cách tiên hiệp”.”

“Kỳ Vân, hãy thuận theo suy nghĩ trong lòng anh, mang đến cho chúng tôi một bài rap tên là “Đờ mờ” được không?”

“Mấy chị có chú ý không? Lúc Kỳ Vân nói đờ mờ hình như là nhìn thấy cái gì dưới khán đài ấy!”

“Hàng trước có một anh trai rất ngon! Hình như ảnh đang cười! Đáng tiếc không nét lắm! Nhưng vẫn rất đẹp trai!”

Kỳ Vân mang tính lựa chọn không nhìn hai câu sau: “Tôi sắp nổi tiếng rồi!”

Lâm Tầm: “Vâng, anh sắp nổi tiếng rồi.”

— Kỳ Vân, một kiếm tu dùng “Đờ mờ” để debut trong showbiz, bỗng chốc Lâm Tầm không biết đây là showbiz bất hạnh, hay là phái kiếm tu bi ai.

Theo sát phía sau hot search này là: #Livestream Tôi là sao sáng gián đoạn# #Tôi là sao sáng tuyển chọn quá chán#

— Hóa ra việc livestream gián đoạn khiến mọi người chú ý, Kỳ Vân làm ra hành động kinh người cũng bị càng nhiều người chú ý tới, từ đó thành công leo lên… hot search, tiện đà lướt qua chủ đề chính, mà vị trí còn đang ổn định lên cao.

Về phần sự cố livestream, còn có chuyện kì lạ ở hiện trường phải giải thích thế nào, thì phải xem đoàn đội giỏi quan hệ xã hội của Hồ Điệp phu nhân là thế nào, Lâm Tầm chỉ cần xóa camera là được rồi.

Bọn họ nghe lời phu nhân, lái xe về nhà, nhiệm vụ chính là đưa Tiêu Tiêu có thể đã bị ma vật cao cấp phụ thân về.

Kỳ Vân ngồi vào trong xe, ôm điện thoại, trên mặt hiện ra nụ cười vui sướng.

Gã cứ duy trì trạng thái hạnh phúc đó đi theo Lâm Tầm xuống xe, vào khu nhà Triều Dương, lên đến tầng bốn.

Thẳng đến khi cửa tầng bốn mở ra, gã mới như tỉnh mộng: “Đây là nơi nào?”

“Chúc mừng, anh đã bị bắt.” Lâm Tầm nói: “Kỳ Vân tiên sinh, đây là đại bản doanh của tiên môn.”

Kỳ Vân bật dậy như hấp hối sắp chết, chuyển người một cái, sử dụng bộ pháp muốn bỏ chạy ra ngoài, lại bị Thường Tịch túm gáy, không chút nể mặt đẩy vào trong cửa.

Kỳ Vân: “Hai người ám toán tôi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play