Trong phòng đá, Viêm Dương Tử và Tiêu Dao Tử đứng đối mặt nhau, Viêm Dương Tử nắm chặt trường kiếm, Tiêu Dao Tử ôm phất trần, bầu không khí hai bên giương cung bạt kiếm.
Chỉ nghe Tiêu Dao Tử trầm giọng nói: “Đây là chí bảo Thanh Thành chúng tôi, Viêm Dương, rốt cuộc ông có rắp tâm gì?”
Viêm Dương Tử nói: “Mấy người cũng chỉ được ở Thượng Thanh Cung, Thanh Thành chính thống, cuối cùng vẫn là của kiếm tu bọn ta!”
Tiêu Dao Tử nói: “Vậy cứ xem thực hư thế nào đi.”
Nói rồi, bỗng nhiên ông giậm chân một cái, khí lớn vô hình bay lên trong phòng đá.
Lão Hoắc cũng đi tới trước: “Viêm Dương, ông tự tiện xâm nhập núi Thanh Thành, lại đối xử với đồ nhi của tôi như thế, đương nhiên hôm nay phải cho chúng tôi một câu trả lời.
Hồ Điệp phu nhân cũng gọi ra các loại độc trùng, một con rắn xanh lè lưỡi xì xì, cuộn tròn trên bắp tay trắng như tuyết của cô.
Chỉ thấy Viêm Dương Tử nặng nề đảo mắt qua bọn họ, không trả lời, mà nói với Kỳ Vân: “Vân nhi, tới đây.”
Kỳ Vân yên lặng tiến lên.
Viêm Dương Tử bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Kỳ Vân!
Một giây sau, mặt đất trong phòng đá nổi lên gợn sóng vô hình, hai người đồng thời biến mất!
Lão Hoắc: “Đây là?”
Tiêu Dao Tử nhíu mày, nói: “Lúc Viêm Dương phản bội sư môn, có lấy mất linh phù Ngũ Hành, đây là phù thổ độn.”
Hồ Điệp phu nhân nói: “Chúng ta có nên đuổi theo không?”
Tiêu Dao Tử lắc đầu: “Phù độn thổ cực nhanh, không đuổi theo được. Nhưng tôi thấy khí tức của Viêm Dương, có vẻ như bị nội thương rất nặng, sau hôm nay, cảnh giới của ông ta ắt sẽ rơi xuống.”
Hồ Điệp phu nhân hừ lạnh một tiếng: “May cho lão.”
Khổng Tước phu nhân nhìn về phía Lâm Tầm: “Toán Nhi, cậu có bị thương không?”
Lâm Tầm lắc đầu, sau đó kể chuyện Viêm Dương Tử nhập định ở chỗ này, rồi bị mình dùng bàn phím đánh gãy cho các trưởng bối nghe.
Lão Hoắc chắp tay sau lưng tiến lên, dò xét quan tài bằng ngọc thạch kia, sau đó chuyển hướng sang Tiêu Dao Tử: “Đây là … kiếm Xích Tiêu Long Tước?”
Tiêu Dao Tử gật đầu: “Không sai.”
Ông cầm phất trần tuyết trắng, chậm rãi tiến lên, tay phải ấn trên nắp quan tài: “Người tu tiên, ai nấy đều hướng tới kiếm Xích Tiêu Long Tước, đến cửa cầu kiến, Thanh Thành không chịu nổi quấy nhiễu, tổ sư Thanh Sương Tử tiền bối phong ấn nó ở sâu trong núi, địa điểm chỉ có ông ấy mới biết… Chỉ là mười mấy năm sau, Thanh Sương Tử tổ sư đột nhiên chảy máu não, qua đời đột ngột, không còn ai biết vị trí của kiếm Xích Tiêu Long Tước nữa, không ngờ bây giờ lại bị Viêm Dương Tử phát hiện.”
Khổng Tước phu nhân nói: “Tính chất của kiếm Xích Tiêu Long Tước cực nóng, kiếm khí của Viêm Dương Tử lại thuộc hỏa, đánh bậy đánh bạ có cảm ứng cũng chưa biết chừng. Cho nên ông ta mới cảm ngộ chân ý ly hỏa trong kiếm khí của kiếm Xích Tiêu Long Tước, nếu như để ông ta đạt được, chỉ sợ…”
“Không sai, may có Lâm Toán tiểu hữu kịp thời đánh gãy.” Tiêu Dao Tử gật đầu, tay trái ông vẽ bùa trên hư không, ánh sáng của quan tài ngọc thạch dần tắt đi. Tiếp theo, ông mở nắp quan tài ra.
Trong nháy mắt nắp quan tài mở ra, khí áp trong cả căn phòng đá như tụt xuống.
— Chỉ thấy trong quan tài có một trường kiếm màu bạc dựng thẳng, khí thế doạ người.
Thân kiếm hẹp, lại cực kì sắc bén, giống như chỉ cần nhìn nó một chút, ánh mắt sẽ bị cắt vỡ.
Hào quang màu đỏ tươi chảy dọc trên lưỡi kiếm, giống như dung nham nóng nhất.
Lâm Tầm nhìn thanh kiếm này, cảm thấy trên đó có một loại sát khí cuồn cuộn.
Tiêu Dao Tử vuốt râu nói: “Ma chủng hiện thân, tai hoạ sắp tới, lúc này kiếm Xích Tiêu Long Tước hiện thế một lần nữa, chính là phúc phận lớn của tiên môn chúng ta.”
Hồ Điệp phu nhân: “Chỉ giáo cho?”
“Xích Tiêu Long Tước, kiếm của đế đạo, tru tà phá ma, lấy sát ngăn sát.” Tiêu Dao Tử nói: “Kiếm này, núi Thanh Thành của tôi chỉ là tạm thời bảo quản, chờ đợi một người đến lấy đi thôi.”
Đám người không trả lời, chỉ yên tĩnh nghe ông nói: “Mỗi lần qua mấy trăm năm, thực lực Ma giới sẽ tăng thêm một lần, sau đó xâm lấn nhân gian. Nhưng nhân gian thiên đạo, tự có cảm ứng, mỗi khi Ma tộc xâm lấn, đế tinh sẽ hàng thế, trở thành Đế Quân tiên môn. Kiếm Xích Tiêu Long Tước chính là kiếm do Đế Quân các đời sử dụng — cũng chỉ có Đế Quân thân mang khí vận thiên đạo mới có thể lấy nó ra từ trong quan tài ngọc. Kiếm Xích Tiêu Long Tước chính là khắc tinh của Ma tộc, có nó, chúng ta sẽ không sợ Ma giới.”
Hồ Điệp phu nhân đặt câu hỏi: “Sao biết ai là Đế Quân đây?”
Tiêu Dao Tử lắc đầu: “Đế tinh hàng thế, nam nữ già trẻ đều có khả năng, cần chúng ta đi tìm.”
Hồ Điệp phu nhân: “Chúng ta phải tìm khắp thế giới một người có thể cầm được kiếm Xích Tiêu Long Tước, mời hắn đi đối phó với Ma tộc?”
Tiêu Dao Tử gật đầu: “Đúng vậy.”
Hồ Điệp phu nhân: “Vậy phải tìm như thế nào?”
Tiêu Dao Tử thở dài một hơi: “Chúng ta mang quan tài ngọc về Thượng Thanh Cung, trước hết để cho các vị đạo hữu tiên môn, đệ tử thiếu niên thử một lần.”
Lão Hoắc: “Được.”
Sau đó, ông đột nhiên đi qua: “Lão phu tới thử một lần trước!”
Tiêu Dao Tử bật cười: “Lão già này!”
Lâm Tầm liền nhìn sư phụ nhà mình tiến lên, nắm chặt lấy chuôi kiếm, dùng lực nhấc lên.
— Kiếm Xích Tiêu Long Tước không nhúc nhích tí nào.
Tiếp theo, hai vị phu nhân cũng tới rút kiếm, không có kết quả, Tiêu Dao Tử tiến lên, cũng không thu hoạch được gì.
Lâm Tầm chỉ thấy bọn họ đưa mắt sang người mình.
Hắn cũng liền tiến lên, nắm chặt chuôi kiếm lạnh buốt.
Hắn dùng sức.
Bất động.
Hắn lại gắng sức.
Vẫn bất động.
Hắn lui ra, cảm thấy mình không phải người dùng kiếm.
Nhưng kiếm này thật đẹp.
Màu sắc lạnh lùng trang nghiêm, hoa văn, đường cong… đơn giản có thể so sánh với Cherry của hắn.
Lúc hắn đang tập trung nhìn thanh kiếm này, trước mắt đột nhiên nhoáng một cái, xuất hiện giao diện mã nguồn của thanh kiếm này.
Mã nguồn lít nha lít nhít, rất khó hiểu, mà lại không phải hệ thống hắn am hiểu, hắn cảm thấy mình suy nghĩ không thông.
Cứ như vậy, bọn họ mang theo quan tài ngọc, cùng với kiếm Xích Tiêu Long Tước trong quan tài, rời khỏi sơn động.
Bên ngoài sơn động, Lão Đại và Lão Nhị còn đang nóng lòng nhìn quanh, các đệ tử kiếm tu nằm ngã trái ngã phải.
Chỉ nghe Khổng Tước phu nhân nói: “Toán Nhi, lúc chúng tôi nhận được tin cầu cứu của cậu, lập tức chạy đến đây. Hai người này nói cho chúng tôi biết, là bọn họ khăng khăng cầu tiên, dẫn cậu tới đây, có đúng không?”
Lâm Tầm: “Đúng thế.”
Khổng Tước phu nhân: “Ngày sau phải cẩn thận.”
Lâm Tầm: “Cảm ơn phu nhân.”
Lão Đại và Lão Nhị nịnh nọt nói: “Tiên nhân, chúng tôi luôn mong cầu tiên …”
Lão Hoắc hơi lườm bọn họ: “Không có chút tư chất nào!”
— Sau đó lạnh lùng rời đi.
Chỉ có Lâm Tầm dừng lại, nói với Lão Đại và Lão Nhị: “Nếu các anh thật sự không tìm được việc làm, có thể tìm một lớp học lập trình, dùng Python hay Glax đều được, thật đấy. Tu tiên không có tiền đồ, các anh nhìn họ mà xem.”
Hắn chỉ chỉ đám đệ tử kiếm tu kia.
Lão Đại và Lão Nhị trầm tư.
Lâm Tầm: “Tạm biệt, hy vọng có thể gặp được các anh trong thôn.”
— Hắn cũng đi mất.
Trở lại Thượng Thanh Cung, Lâm Tầm lại tiếp tục được các phu nhân hỏi han ân cần.
Cuối cùng, các trưởng bối nhất trí quyết định, Toán Nhi bị kiếm tu bắt đi, còn bị trói lại ném vào góc, nhất định đã chịu kinh hãi, buổi luận võ của các đệ tử trẻ tuổi ngày mai, sẽ không cho Toán Nhi tham gia.
Lâm Tầm cảm thấy sung sướng, mặc dù thật ra trong lòng hắn không hệ dao động, cũng không bị kinh sợ.
Sau khi trở về phòng, hắn liền tiến vào không gian hệ thống — lúc Tiêu Dao Tử nói ra sự thật về kiếm Xích Tiêu Long Tước, hệ thống liền nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh này, hắn nhận được phần thưởng là linh lực, bảo rương hỗn độn và pháp khí cấp 1.
Đầu tiên hắn lấy được bảo rương hỗn độn.
Sau khi mở ra, là một quyển bí tịch da màu lam, tên là «Thiên Nhãn Thuật».
Bên trên trang sách có giới thiệu vắn tắt: Thiên Nhãn Thuật, nhìn sơ hở địch.
Mặc dù không biết tác dụng cụ thể là gì, nhưng nghe có vẻ rất hữu dụng.
Kế tiếp, pháp khí cấp 1, giao diện nhận thưởng là một cái bàn phím Cherry lơ lửng, giống cái trong hiện thực của hắn.
Lâm Tầm chạm vào nó, nó liền hóa thành ánh sáng tiến vào thân thể Lâm Tầm.
“Hoàn thành cải tạo pháp khí.”
Lâm Tầm lập tức rời khỏi không gian hệ thống, nhìn về phía bàn phím đặt trên bàn.
Có vẻ như nó lại đẹp hơn, còn mỏng hơn một chút, không biết có cứng hơn giống hắn mong đợi không.
Hắn đưa tay muốn cầm bàn phím lên.
…Một giây sau, bàn phím đột nhiên trôi nổi, sau đó vững vàng dừng trước tay hắn!
Lâm Tầm gõ mấy lần, phát hiện vị trí này đúng là để gõ thuận tiện nhất.
Hắn đi về phía trước mấy bước.
Bàn phím cũng bay về phía trước.
Hắn đi về sau.
Bàn phím bay về sau.
Hắn bay lên.
Bàn phím cũng bay lên.
Tóm lại, cho dù như thế nào, bàn phím đều lơ lửng tại vị trí thích hợp nhất để gõ. So với việc trở nên cứng hơn đơn giản như Lâm Tầm kỳ vọng, chức năng này quả thực là niềm vui lớn từ trên trời giáng xuống. Cuối cùng về sau hắn không cần khó khăn khi dùng một tay gõ bàn phím nữa rồi — tốc độ và trải nghiệm đều là tăng vọt.
Lâm Tầm cảm nhận được thỏa mãn không giống bình thường, gần như muốn ôm bàn phím đi ngủ.
Một đêm này trôi qua rất nhanh, ngày thứ hai, hắn ngồi chung một chỗ với sư phụ, Hồ Điệp phu nhân, quan sát các đệ tử luận bàn.
Trước khi luận bàn, là hoạt động rút kiếm oanh oanh liệt liệt.
Các đệ tử tiến lên từng người một, nhưng vẫn không ai có thể rút được kiếm.
Mà Lâm Tầm vừa ngồi xem, vừa nhanh chóng gõ những đoạn mã nguồn có vẻ quan trọng trên kiếm Xích Tiêu Long Tước trên điện thoại, gửi cho Vương An Toàn.
Lâm Thuật Toán: An Toàn, nhìn mã nguồn này đi.
Lần này Vương An Toàn không trả lời ngay, qua khoảng mười phút, điện thoại của Lâm Tầm mới vang lên một tiếng.
Vương An Toàn: Trâu bò.
Vương An Toàn: Cậu lấy đâu ra vậy? Không phải cậu ở trên núi sao?
Lâm Thuật Toán: Đây là cái gì?
Vương An Toàn: Tớ thấy hình như là mã nguồn phần mềm diệt virus, tuyệt đối không phải những thứ trên thị trường, lấy đâu ra vậy?
Lâm Thuật Toán: Rất lợi hại?
Vương An Toàn: Nói với cậu thế này nhé, tớ có đi học thêm mười năm hai mươi năm nữa, chưa chắc đã viết ra được. Đây là của nhà ai? Nhanh chóng mua cổ phần đi, chờ nó được tung ra, chúng ta sẽ giàu to.
Lâm Thuật Toán: Khó mà nói, cái này được viết trên một thần khí tru tà phá ma, lấy sát ngăn sát trong giới tu chân.
Vương An Toàn:…
Vương An Toàn: Cậu đùa tớ hả.
Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn kiếm Xích Tiêu Long Tước lấp lóe ánh hồng, lại cảm thấy nó rất đẹp một lần nữa.
Nhìn lại bàn phím có đáy màu bạc, ánh sáng màu đỏ rất giống với màu của kiếm Xích Tiêu Long Tước, Lâm Tầm vững tin vào gu thẩm mỹ của mình.
Hắn thừa nhận mình cũng muốn.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều thử xong.
Không ai có thể cầm được kiếm Xích Tiêu Long Tước.
Chỉ nghe Tiêu Dao Tử bàn bạc với các vị tiền bối, quyết định chuyển kiếm và quan tài ngọc đến thủ đô.
Tiêu Dao Tử nói với lão Hoắc: “Nếu muốn bình ổn ma chủng, tiên môn phải phái người đến đóng quân ở thủ đô, không bằng đưa kiếm Xích Tiêu Long Tước đến nơi đóng quân, để tìm kiếm người có duyên — chính là tòa nhà Triều Dương lần trước tôi và ông bàn nhau, Thanh Sơn huynh nghĩ như thế nào?”
Lão Hoắc: “Cũng được.”
Lâm Tầm tiếp tục gửi tin cho Vương An Toàn.
Lâm Thuật Toán: Thần khí sắp chuyển đến ở trên tầng chúng ta.
Vương An Toàn: Vậy tất nhiên mã nguồn của nó sẽ thuộc về tớ.
Lâm Thuật Toán: Tớ muốn thể xác nó.
Vương An Toàn: Vậy cậu cứ…
Lâm Tầm nghĩ rằng Vương An Toàn có cách, lập tức tập trung tinh thần.
Kết quả —
Vương An Toàn: Vậy cậu cứ muốn đi.
Lâm Tầm mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm câu nói này.
Wechat, đóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT