Lâm Tầm tuyệt vọng xác nhận mình không có cách nào tránh thoát.
Hồ Điệp phu nhân lại nắn bóp khuôn mặt hắn: “Sao tiểu bảo bối không có biểu cảm gì vậy? Tỷ tỷ xếp cho cậu nhân vật con thỏ mặt đơ nhé! “
Lâm Tầm: “…”
Hồ Điệp phu nhân rốt cuộc cũng buông tha mặt hắn, vuốt vuốt tóc hắn: “Đi cùng tỷ tỷ nha.”
“Không … Không được.” Lâm Tầm: “Em sửa máy tính là được rồi.”
Hồ Điệp phu nhân cười: “Còn mạnh miệng.”
Lúc này, Khổng Tước phu nhân mới ra tay cứu giúp: “Sư muội, người ta sợ em rồi.”
Hồ Điệp phu nhân nói: “Ngoan, chớ sợ chớ sợ, tỷ tỷ không ăn cậu đâu.”
Lâm Tầm sợ lắm.
May mắn Hồ Điệp phu nhân lại nghiêng mắt nhìn thấy Nguyên Tiêu sau lưng Tiêu Dao Tử: “Ai nha!”
Một giây sau, Nguyên Tiêu liền co rúm ra sau lưng Tiêu Dao Tử, nhưng mà cũng không có tác dụng.
“Sao vẫn còn một tiểu bảo bối thế này!” Hồ Điệp phu nhân phát ra tiếng cười vui vẻ.
Lâm Tầm nghĩ, sư đệ, anh đã vượt qua kiếp số này, em tự cầu phúc thôi.
— Nhưng mà, rất nhanh hắn đã phát hiện, mình còn lâu mới vượt qua.
— Vượt qua núi Nhật Nguyệt ở Nam Chiếu, còn có Đan Đỉnh Tông ở Nam Hải, vượt qua Đan Đỉnh Tông ở Nam Hải, còn có Thu Thủy Môn ở Hàng Châu.
Tóm lại, cho đến trưa, trên người hắn đã có không dưới hai mươi mùi nước hoa, bị các nữ tiền bối chăm sóc qua lại mấy lần.
Mà Nguyên Tiêu phía đối diện cũng không tốt hơn hắn là bao. Sau mấy giờ, hắn và Nguyên Tiêu nhìn nhau, phát hiện ai cũng giống như động vật bị vuốt lông quá độ, ỉu xìu.
Giữa sự yên lặng, hắn bỗng nhiên thấy hai mắt Nguyên Tiêu sáng rực lên.
“Sư phụ,” Nguyên Tiêu giật giật áo của Tiêu Dao Tử, tội nghiệp nói: “Con có thể trở về học thuộc lòng không? Sắp đến kì thi thử rồi, con lo lắng lắm.”
Tiêu Dao Tử suy nghĩ: “Thôi được, con đã gặp gần hết trưởng bối tiên môn rồi, vậy đi ôn tập cho tốt đi. Buổi chiều và tối là hội nghị của tông môn, ngày mai là Thí Kiếm Hội, mới có cơ hội để các đệ tử trẻ tuổi như con ra tay.”
Nguyên Tiêu nói: “Cảm ơn sư phụ!”
Ngay sau đó, cậu ta nhìn về phía Lâm Tầm: “Sư phụ, con muốn đi cùng Lâm Toán sư huynh, con còn có thể hỏi sư huynh đề toán.”
Tiêu Dao Tử dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía lão Hoắc: “Thanh Sơn huynh, ông xem…”
Lão Hoắc sảng khoái nói: “Đương nhiên là việc học tập của Tiểu Nguyên Tiêu quan trọng! Đồ nhi, con đi phụ đạo sư đệ làm bài tập đi.”
Lâm Tầm lên tiếng “vâng”, liền bị Nguyên Tiêu lôi kéo rời đi như chạy trốn.
Bên ngoài, gió mát phất phơ, sông núi rộng lớn, tươi đẹp biết bao.
Lâm Tầm hít thở không khí tự do mấy lần, rốt cuộc thu hoạch được sảng khoái lần nữa.
Hắn: “Chúng ta đi làm đề toán?”
Nguyên Tiêu nhíu mày khổ sở: “Thật ra em chỉ nói chơi…”
Lâm Tầm cười.
Hắn: “Vậy…”
Nguyên Tiêu như có chút vướng măc: “Nhưng hình như nên học tập thật.”
Lâm Tầm: “Vậy đi thôi.”
Nguyên Tiêu đầu tiên là làm một bộ đề toán, không biết liền hỏi Lâm Tầm, học xong lại chuẩn bị bắt đầu làm đề văn.
Cái này thuộc về điểm mù tri thức của Lâm Tầm rồi.
Hắn nhìn về phía núi xanh ẩn hiện ngoài cửa sổ, nhớ tới thời hạn nhiệm vụ “Bí ẩn Thượng Thanh”, hỏi Nguyên Tiêu: “Phía sau núi có chỗ gì đặc biệt không?”
“Chỉ có núi thôi,” Nguyên Tiêu nói: “Rất nhiều khu du lịch nhỏ, có vài nhà dân, sư huynh muốn đi chơi sao?”
Lâm Tầm: “Đều là phàm nhân à?”
Nguyên Tiêu: “Vâng, linh khí phía sau núi không được tốt, các sư phụ sư thúc đều không thích đến đó.”
Lâm Tầm như có điều suy nghĩ.
Hắn nói với Nguyên Tiêu: “Anh ra ngoài một chút, không chắc sẽ về ngay.”
Nguyên Tiêu ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
Lâm Tầm liền cầm bàn phím ra cửa.
Hắn dùng Khinh Thân Thuật, lên xuống mấy lần ở Thượng Thanh Cung, rời đi nơi này, tiếp tục tiến lên, đi vào khu vực sau núi Thanh Thành.
Nguyên Tiêu là đệ tử mới nhập môn, đương nhiên sẽ không biết bí mật Thanh Thành, mà lấy thân phận của mình, hỏi những người khác trong Thanh Thành cũng không được.
Nhưng bản thân nhiệm vụ này lại có một manh mối nhắc nhở từ hệ thống —
“Kiếm tu nhất mạch, mơ ước một bí mật bất truyền của núi Thanh Thành đã lâu.”
Nói cách khác, có lẽ kiếm tu đang thăm dò tin tức liên quan tới bí mật này.
Mà bọn họ đi vào núi Thanh Thành khiêu khích, tất nhiên là sẽ có một chỗ đặt chân trong núi.
— Chắc chắn nơi đó không phải Thượng Thanh Cung, vậy chỉ có thể là gia đình nông dân hoặc khu dân cư sau núi.
Nếu như ra tay từ một điểm này, rất có thể sẽ thu hoạch được manh mối.
Lâm Tầm quyết định xong, liền mở bản đồ trên điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm.
— Núi Thanh Thành là núi lớn, chu vi rất rộng, nhưng có Khinh Thân Thuật, cũng không tính phí sức.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, hắn đã đến khu dân cư.
Khu du lịch núi Thanh Thành đã dừng bán vé từ ba ngày trước, vé đã bán ra được trả về toàn bộ, việc làm ăn của dân cư cũng cực kì tiêu điều.
Lâm Tầm đi vào một nhà khá to, hỏi ông chủ gần nhất có mấy người trẻ tuổi ăn mặc kỳ quái, phong cách giống lưu manh xã hội vào ở không, hoặc có gì kì lạ xảy ra không.
Ông chủ do dự nhìn hắn, sau đó lắc đầu: “Không có.”
Hỏi mấy nhà đều là câu trả lời này.
Nhưng nếu như vừa lúc gặp được bà chủ, Lâm Tầm sẽ còn thu hoạch được một chai nước uống.
Lại hơn một giờ qua đi, vẫn không thu hoạch được gì. Xem ra đám kiếm tu kia cũng không lựa chọn ở địa giới phàm nhân.
Đường này không thông.
Lâm Tầm rời khỏi khu vực này, chọn một chỗ yên tĩnh, ngồi trên núi đá, ngón tay chạm lên bàn phím, suy nghĩ cách khác.
Hắn đang trầm tư, bỗng nhiên nghe thấy phía trên rừng cây vang lên tiếng rì rào, hình như có vật sống đi lại.
Hắn bỗng nhiên cảnh giác, cầm lấy bàn phím, nhìn lại hướng kia.
Chợt nghe được một tiếng hét thê thảm bén nhọn: “A!!!”
Sau đó, âm thanh xào xạc bỗng nhiên to hơn, kèm theo là tiếng vật nặng lăn xuống.
Có người ngã xuống!
Lâm Tầm nhìn khoảng cách và tốc độ người kia rơi xuống, thả người bay lên, nhảy đến dốc núi đá thì đứng lại tại một vị trí cao vừa vặn, kéo lấy ba lô của người kia!
Nhờ sức hắn kéo, cuối cùng người kia đã ổn định được thân hình, không còn chuyển động gia tốc nữa, khó khăn lắm mới thắng lại được.
Là một thanh niên, rất thon gầy, cân nặng cũng nhẹ, Lâm Tầm kéo hắn ta đến một chỗ bằng phẳng trên núi đá.
Hai chân người này run lên, ngực phập phồng kịch liệt, nhìn trời khoảng chừng ba phút mới xem như bình tĩnh lại, nhìn về phía Lâm Tầm.
“Cảm… Cảm ơn người anh em, tôi…” Giọng của hắn ta vẫn còn như nhũn ra: “Tôi … Tôi sắp bị dọa chết rồi, mẹ nó, người anh em, tí thì tôi ngã chết thật.”
Lúc này, Lâm Tầm nghe thấy phía trên truyền đến tiếng la lên: “Lão Nhị? Lão Nhị? Còn sống không?”
Lão Nhị hít sâu một hơi: “Còn sống!”
Người kia nói: “Cậu ở đâu?”
Lão Nhị: “Em ở chỗ này!”
Lâm Tầm: “…”
May mà đầu óc của Lão Nhị chưa chết máy hẳn, một lát sau mới bổ sung: “Phía dưới!”
Người kia nói: “Được!”
Lâm Tầm: “Đừng, nhỡ may anh ta cũng ngã xuống thì sao.”
Lão Nhị vội vã đổi giọng: “Anh đừng xuống! Để em leo lên!”
Hắn ta chật vật chống thân thể lên, nói với Lâm Tầm: “Bên trên là anh cả của tôi, tôi phải đi tìm anh ta.”
Lâm Tầm ngẫm nghĩ, vẫn đi theo.
— Nhỡ may này xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai sẽ xuất hiện tin tức “Dưới núi Thanh Thành xuất hiện thi thể vô danh, là du khách trượt chân”.
Sau đó, cảnh sát sẽ đến đây điều tra.
Mà một khi điều tra, chắc chắn Thượng Thanh Cung sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó một đám người tu tiên mang theo hung khí, rắn độc, bọ cạp bị bắt, cảnh sát khu du lịch núi Thanh Thành lại lập một công lớn trong việc quét sạch cái ác rồi.
Hắn đi theo Lão Nhị, bởi vì có Khinh Thân Thuật, người nhẹ như yến, thỉnh thoảng còn có thể kéo Lão Nhị đầu đầy mồ hôi.
Cuối cùng Lão Đại và Lão Nhị gặp được nhau ở nửa đường.
Lão Nhị: “Không phải bảo anh đừng xuống sao?”
Lão Đại: “Vậy cậu chết thì xử lý thế nào.”
Lão Nhị giới thiệu Lâm Tầm cho Lão Đại: “Anh, người anh em này đã cứu em.”
Lão Đại chỉ thiếu nước quỳ xuống tại chỗ: “Ân nhân!”
Lâm Tầm: “…”
Hắn hỏi: “Các anh tới đây làm gì?”
Lão Đại khỏe mạnh hơn Lão Nhị một chút, nhưng cũng chỉ là tương đối thôi, hai anh em này đều rất gầy gò.
Lão Đại gãi sau gáy: “Chuyện này … Chuyện này…”
Lâm Tầm lắc lắc điện thoại, mặt không cảm xúc: “Săn trộm? Chặt cây? Tôi báo cảnh sát.”
“Đừng!” Lão Đại nói: “Thật ra … Hai chúng tôi đi cầu tiên.”
Lâm Tầm: “?”
Chỉ nghe Lão Đại nói: “Hai chúng tôi muốn lên núi sinh sống! Nửa ăn nửa làm, lúc đầu nghĩ muốn đến núi Chung Nam ẩn cư … Không ngờ bên núi Chung Nam đang quy hoạch, không cho xây nhà. Muốn làm hòa thượng đạo sĩ, bọn họ lại chỉ nhận người có bằng đại học, chúng tôi liền.. liền nghĩ đến núi Thanh Thành dựng một căn phòng nhỏ.”
Lâm Tầm: “Sau đó hai người liền ngã xuống?”
“Vậy cũng không phải …” Lão Đại nói: “Không phải chỉ muốn tìm chỗ tốt thôi sao…”
Lâm Tầm: “…”
Hắn nghĩ đến một câu “Em ở chỗ này” thần kỳ kia, nghĩ lấy trí thông minh của hai người này, có tu cũng không thành tiên.
Núi Thanh Thành có không ít nơi hiểm trở, không đi đường núi đứng đắn, xác suất trượt chân rất lớn, nếu mà ngã xuống liền mất mạng luôn.
Hắn nhớ tới lúc trước lên đại học, đêm khuya nhàm chán, ngồi chém gió cùng Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu trong ký túc xá.
Vương An Toàn đưa ra một vấn đề triết học rất có độ sâu.
Cậu ta nói, lấy thuyết tiến hoá Darwin — vạn vật cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sống, dưới môi trường tự nhiên tàn khốc, động vật có gen ưu tú mới có thể sống sót, kéo dài gen, toàn bộ vốn gen của các loài cũng dần được tối ưu hóa sau việc đào thải từ đời này qua đời khác — như vậy xã hội loài người chúng ta rất an ổn, tất cả mọi người đều có thể an toàn sống sót, chẳng phải vốn gen sẽ ngừng tiến hóa? Chẳng phải quá trình tiến hóa của con người sẽ chấm dứt sao?
(*) Học thuyết tiến hóa của Darwin: mọi
loàisinh vật xuất hiện và phát triển nhờ quá trình chọn lọc tự nhiên. Trong quá trình này, những biến dị cá thể nhỏ nhặt, nếu làm tăng khả năng cạnh tranh, sinh tồn và sinh sản của cá thể thì sẽ được chọn lọc – với nội dung là: giữ lại, củng cố và tăng cường – trở thành đặc điểm thích nghi. (Trong sách sinh học 12 (thì phải??) có dạy về thuyết này).
Đêm đó bọn họ không bàn bạc ra kết quả.
Hiện tại, Lâm Tầm đã biết đáp án của vấn đề này.
Cho dù thế giới hòa bình ổn định, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn có người chăm chỉ nếm thử những cách tìm đường chết khác nhau, vì thế chủ nghĩa Darwin vẫn còn đẩy đủ không gian phát huy.
Hắn: “Vì sao lại muốn tu tiên?”
Lão Đại rũ mắt: “Xã hội bây giờ coi trọng vật chất, tôi rất mệt mỏi. Tôi nghĩ, chỉ có trong núi mới có thể tìm được vui vẻ.”
Lâm Tầm: “Không tìm được việc làm? Hay là bị bạn gái đá?”
Lão Đại trầm mặc.
Lâm Tầm: “Thôi, tôi đưa các anh xuống núi, về sau sống cho thật tốt.”
“Không được.” Lão Nhị kêu lên: “Thật sự có tu tiên!”
Lâm Tầm: “Hử?”
Lão Nhị nói: “Nửa đêm hôm qua, ở chỗ này có vật sáng lên, hai đêm liên tiếp đều như vậy, chắc chắn là có đại sư đang thi pháp!”
Lâm Tầm quan sát vẻ mặt hắn ta kỹ càng, không giống như đang nói dối.
Hắn nói: “Ở đâu?”
Lão Nhị nói: “Khi đó tôi và Lão Đại đứng trên cao, thấy rõ ràng, còn đánh dấu nữa.”
Nói rồi hắn ra lôi một bàn đồ chi tiết khu vực Thanh Thành từ trong ba lô ra, vẽ một cái vòng xấu xí ở phía tây.
Lão Nhị: “Đại khái ngay ở chỗ này.”
Lâm Tầm híp mắt, xác nhận đây không phải vị trí của Thượng Thanh Cung, nói: “Dẫn tôi đến đó.”
Lão Đại và Lão Nhị liếc nhau, cuối cùng Lão Đại gật đầu.
Ba người bọn họ liền lên đường cùng nhau.
Trên đường, Lâm Tầm nhìn rừng cây như biển, cảm thấy như vậy cũng không phải cách hay.
Hắn lấy bàn phím ra, học theo lão Hoắc, mở một trình thu thập web.
Về phần phải dùng nó để thu thập cái gì, hắn cũng không rõ ràng, dứt khoát đặt giá trị không — không ngờ nó lại chạy thật.
Thế giới trước mắt Lâm Tầm thoáng qua một cái, giác quan như được mở rộng ra phạm vi năm sáu mươi mét, sau một trận choáng váng mới có thể thích ứng.
Loại cảm giác này… giống như trong phạm vi sáu mươi mét, bạn dồn hết lực chú ý vào chỗ nào, là có thể nhìn thấy chỗ đó, còn nếu có một chỗ nào đó có đột nhiên biến hóa, ánh mắt cũng sẽ tự động bị hấp dẫn sang.
Lão Đại Lão Nhị có kinh nghiệm từ vừa nãy, không đi đến những nơi xó xỉnh nữa, bọn họ dẫn đầu vào sâu sau núi, cuối cùng thực sự không còn đường để đi, mới bắt đầu leo núi.
Càng đi càng sâu, càng đi càng vắng vẻ, hơi lạnh ùa lên, trong núi chỉ còn tiếng chim kêu chiêm chiếp.
Lão Nhị có chút run rẩy: “Lão Đại, thật sự là nơi này?”
“Là chỗ này.” Lão Đại chỉ về phía trước: “Thấy cái cây cổ thụ nghiêng kia không, đêm hôm qua lúc có ánh sáng, đã chiếu sáng cái cây này, tôi nhớ rõ.”
Ba người liền tiếp tục đi về phía trước, chuyển qua một khúc quanh, bỗng nhiên rộng rãi sáng sủa, trên dốc núi đột ngột xuất hiện một khu đất bằng phẳng.
Lâm Tầm thấp giọng: “Hai người các anh đứng đây đừng nhúc nhích.”
Hai anh em không rõ lắm, nhưng vẫn dừng lại.
Lâm Tầm híp mắt, nhìn về phía trước.
Khu đất bằng phẳng này nhìn qua thì bình thường, nhưng lại có rất nhiều lùm cây thấp để ẩn nấp, ngoài ra còn có một tảng đá xanh.
Mà lúc này, mấy đệ tử kiếm tu áo đen đang nhắm mắt ngồi thành một vòng tròn ngay tại chỗ.
Hắn quan sát mã nguồn trên người những người này, phát hiện bọn họ đang liên kết thành một nền tảng điện toán, đang tiến hành một loại tính toán cỡ lớn nào đó — hắn không rõ mục đích tính toán này lắm.
Lâm Tầm ngẫm nghĩ, trốn ra sau núi đá lần nữa.
Hắn thấp giọng nói: “Lạc.”
Màn hình điện thoại sáng lên, hệ thống điều khiển thông minh của hắn tỉnh lại.
“Giữ lại thông tin vị trí.” Lâm Tầm nói: “Chờ đợi mệnh lệnh bằng giọng nói…”
Hắn nghĩ: “Mệnh lệnh bằng giọng nói: ‘Tu tiên’, thao tác: đồng thời gửi thông tin vị trí và thông tin cầu cứu cho cho sư phụ, Tiêu Dao tiền bối, Hồ Điệp phu nhân, Nguyên Tiêu.”
Màn hình hiện ra một hàng chữ: Đã chấp hành.
Lâm Tầm không còn nỗi lo nữa, mới cất điện thoại đi, lấy bàn phím ra, rồi đi về phía trước.
Trước mắt hắn chỉ có một kỹ năng là Khinh Thân Thuật, không có gì loè loẹt, gặp được chuyện gì, hình như cũng chỉ có thể trực tiếp xông lên.
Ở trước mặt kiếm tu mà đi bộ xuyên qua lùm cây có vẻ hơi mất mặt, hắn dùng Khinh Thân Thuật, thả người nhẹ nhàng bay lên lại rơi xuống, khó khăn lắm mới rơi vào trước mặt mấy đệ tử kiếm tu kia.
Chỉ thấy người đối diện hắn mở mắt ra.
“Là cậu?” Người kia nói.
Giọng nói rất quen, là Kỳ Vân, trông gã ta cũng khá đẹp, chỉ cần làm lơ đi làn da hơi nhạt, quần thâm ở mắt rất to, còn hơi sưng phù lên.
Những kiếm tu khác đều mở to mắt, cảnh giác nhìn hắn.
Thái độ của bọn họ khác hẳn với vẻ ngang ngược hôm qua, Lâm Tầm cảm thấy có điều kỳ quặc.
Nhưng thái độ của Kỳ Vân vẫn rất hống hách.
“Làm sao?” Kỳ Vân nói: “Hôm qua chỉ là cười nhạo vũ khí của cậu, hôm nay còn chạy đến tận đây trả thù?”
Lâm Tầm cảm thấy không đúng.
Kỳ Vân nói vậy, càng giống đang nói nhảm, hỏi mục đích hắn tới nơi này.
Cần câu quá thẳng, hắn lười đến cắn.
Hắn nhìn về phía Kỳ Vân, bình thản nói: “Tôi không ghi thù.”
Kỳ Vân rút kiếm lên, kiếm rất mới, giống như vừa ra lò, hàn quang chói lóa: “Vậy vì sao cậu lại tới đây?”
Lâm Tầm không trả lời, nhìn lướt qua chương trình của Kỳ Vân — đã khôi phục bình thường, xem ra là được sư phụ gã chải vuốt lại kinh mạch.
Kinh mạch rất tốt, đáng tiếc lại sắp hư.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào bàn phím.
— Hắn thật sự không ghi thù.
Bởi vì, hắn thường hay trả luôn tại chỗ.