Đông Quân: “Có muốn ngủ tiếp không?”

Lâm Tầm: “Không ngủ.”

Đông Quân: “Ăn tối chưa?”

Lâm Tầm: “Chưa.”

Đông Quân đặt hắn lên ghê sô pha.

Thật ra là chính Đông Quân ngồi lên ghế, nhưng anh còn ôm Lâm Tầm, thế là Lâm Tầm gián tiếp bị đặt lên ghế. Lâm Tầm suy nghĩ mình cũng không phải phái nữ nép vào người anh như chim non, lại sợ đè lên nam thần nên tự động rời đi; mà ngược lại còn dựa vào anh, dụi dụi mắt.

Đông Quân kéo tay hắn xuống không cho dụi.

Đông Quân hỏi: “Buổi chiều làm gì?”

“Mấy việc.” Hắn vừa nói, vừa giải thích mình đã làm gì: “Vẫn là người bạn kia của em, tên là Kỳ Vân, gã không có trợ lý rất nhiều chuyện đều không tiện, em đến đoàn làm phim với gã chơi một buổi trưa.”

“Ừm.” Giọng nói Đông Quân nhàn nhạt: “Rất mệt mỏi?”

Lúc này Lâm Tầm liền nghe ra lời ngầm, Đông Quân đang chất vấn hắn chỉ đến đoàn làm phim chơi, làm sao lại mệt đến mức ngủ trong xe cả một đường.

Hắn cũng không phải là không có cách nào đối phó với câu hỏi này.

Hắn nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là buổi chiều mệt.”

Đông Quân: “Hửm?”

Hắn: “Là đêm qua ngài gì vò em.”

Đông Quân không nói chuyện.

Lâm Tầm đã sớm phát hiện chữ “ngài” có hiệu quả với Đông Quân. Hắn nghĩ “ngài” là cách xưng hô với tiền bối, đặt mình ở vị trí thế yếu, có lẽ nó có thể gợi ra được một chút lương tâm không nhiều lắm của Đông Quân. Đông Quân nhẹ nhàng vuốt tóc hắn. Sau đó, Lâm Tầm nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh: “Vì sao anh lại giày vò em?”

Lâm Tầm: “?”

Lại đẩy cho mình?

Hắn: “Em không phải cố ý muốn chọc ngài.”

“Ồ.” Đông Quân: “Như vậy ư.”

Sao có thể lạnh lùng một cái “như vậy ư” chứ.

Lâm Tầm cắn anh, lại bị kéo vào trong lòng, quấn chặt nhau trên ghế sô pha, bắt đầu hôn.

Sau khi nghịch đủ, Lâm Tầm thở hồng hộc, di chuyển đến một bên khác ghế sô pha. Con Trỏ Chuột chơi chán với người máy rồi cũng nhảy lên ghế, ngồi xuống giữa bọn họ, nhã nhặn liếm láp móng vuốt.

Đông Quân đưa tay, Con Trỏ Chuột đi qua, lặng lẽ nằm xuống để anh vuốt lông.

Vuốt một hồi, con mèo này lại bắt đầu hoạt bát, ôm ngón tay Đông Quân làm bộ muốn cắn.

Đông Quân đẩy nó sang một bên.

Bờ môi Lâm Tầm vẫn còn hơi đau, khóe môi bị cắn rách da, bả vai bị dùng sức đè lại rồi buông ra cũng hơi nóng lên, hắn lạnh lùng nhìn nam thần.

— Lúc ngoan thì vuốt lông người ta, đến khi vượt qua phạm vi chịu đựng lại ném qua một bên. Nói cho cùng, đàn ông đứng trên đỉnh quá lâu, thói quen cũng tốt, bản tính cũng tốt, ngoan vẫn thích hơn.

Mà mình chỉ có lợi thế là nghe lời, nhưng có đôi khi cũng không nghe lời lắm.

Hắn không biết phạm vi chịu đựng của người này lớn bao nhiêu. Trong khoảng thời gian này hắn có được đãi ngộ quá tốt, khiến hắn luôn cảm thấy Đông Quân không có điểm mấu chốt với hắn. Nhưng con người không thể nằm mơ mãi được.

Hắn gọi Con Trỏ Chuột một tiếng, mèo con bò vào lòng hắn, nhỏ giọng khò khè.

Đông Quân đứng dậy đi tới bên này, Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn anh.

Đông Quân: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Để em nghĩ đã…” Lâm Tầm nói: “Muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc.”

Đông Quân đưa tay sửa lại tóc cho hắn, sửa xong, ngón tay dịch xuống phía dưới, lòng bàn tay lại nhẹ nhàng cọ xát đôi môi có chút sưng đỏ của hắn, ấn vào bên trong.

Lâm Tầm ngậm đầu ngón tay anh cắn cắn, hoàn toàn là động tác theo bản năng, hắn cảm thấy mình rất mâu thuẫn. Có đôi khi hắn thấy mình chưa quen thuộc lắm với người đàn ông trước mặt, lúc nào cũng lo được lo mất, có đôi khi lại cảm thấy những động tác thân mật theo bản năng giống như đã từng quen biết rất nhiều năm rồi.

Hắn đột nhiên hỏi: “Anh có biết chơi dương cầm không?”

Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy trên mặt Đông Quân có vẻ ôn nhu.

Chỉ nghe Đông Quân nói: “Biết.”

Lâm Tầm: “Vậy anh có thể đàn cho em nghe không?”

Đông Quân chậm rãi di chuyển ngón tay trên môi hắn, nói: “Được.”

Lâm Tầm liền đi theo Đông Quân vào căn phòng để đàn mà buổi sáng hắn không dám vào kia.

Thậm chí không cần chuẩn bị cái gì cả, khi Đông Quân ngồi xuống trước dương cầm, mặc áo sơ mi đen gọn gàng, cúc áo bạc rực rỡ dưới ánh đèn chiếu sáng, dáng người thẳng tắp và mười ngón tay thon dài đặt trên phím đàn giống như anh đến đây để đánh một bài vậy.

Người này xưa nay vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng thành thạo điêu luyện.

Sau mấy tiếng đàn không có quy luật, âm nhạc thành hình đã chảy xuôi ra.

Ánh đèn trong phòng đàn chiếu lên khuôn mặt của Đông Quân, giống như giai điệu dương cầm, có lẽ là ngọt ngào, lại không xoá được một loại u sầu bi thương triền miên.

Khúc nhạc du dương, không hề có những động tác lớn, người đánh đàn cũng rất yên tĩnh. Giống như cánh hoa đầu tiên rơi xuống trong đêm xuân.

Lâm Tầm nhìn Đông Quân, trong một nháy mắt nào đó hắn nhớ tới những cảnh trong mơ như có như không, cùng với mùi hương lững lờ trong đêm. Nhưng lại trong một nháy mắt nào đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy vẻ mặt lúc Đông Quân đánh đàn giống y như lúc anh viết mã nguồn.

Vẫn thành thạo điêu luyện như thế, giống như tất cả đều nằm trong tay anh, những thứ như sai lầm, ngoài ý muốn, sơ suất xưa nay sẽ không xảy ra trong cuộc sống của anh vậy.

Đối với vẻ mặt như thế, Lâm Tầm lại nhớ tới Cao Liêu buổi sáng. Lúc ông ta nhìn nhân ngư trên đá ngầm, trong đôi mắt lộ ra một vẻ ái mộ thâm trầm và điên cuồng mơ hồ, khi ấy Lâm Tầm tin tưởng ông ta có một vài thứ để theo đuổi suốt đời.

Vậy mà giờ phút này nhìn Đông Quân trước dương cầm, Lâm Tầm nghĩ, có lẽ anh đang hoàn toàn đắm chìm vào trong, hoặc có lẽ không, nhưng thật ra lại rất xa cách. Anh không giống một người sống, anh đang nhìn xuống phím đàn. Có lẽ, anh cũng đang nhìn xuống bàn phím.

Một người thật sự thích mã nguồn sẽ không thể bỏ bê bàn phím của mình ròng rã hai năm.

Vào lúc này, Lâm Tầm bỗng nhiên cảm thấy mê man.

Người đàn ông trước mắt, anh thật sự yêu quý cái gì? Trên thế giới này thật sự có thứ để anh đồng ý nỗ lực theo đuổi cả đời sao?

Hắn không biết.

Một khúc kết thúc.

Một cơn gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ, Đông Quân quay đầu nhìn Lâm Tầm.

Vào giây phút ánh mắt chạm nhau, Lâm Tầm hơi trố mắt.

Người đàn ông này nhìn chằm chằm vào hắn, đáy mắt như có biểu cảm hắn đã từng quen biết.

Hắn mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói: “Êm tai.”

Đông Quân mỉm cười, tay anh đặt nhẹ lên trên phím đàn: “Cha anh không thích nghe anh đánh đàn.”

Lâm Tầm: “Vì sao?”

Đông Quân nói: “Ông ta nói bên trong tiếng đàn của anh không có tình cảm. Trên thế giới có rất nhiều chuyện không có tình cảm cũng có thể làm tốt, nhưng âm nhạc thì không.”

Lâm Tầm: “Vậy mã nguồn thì sao?”

Rất nhiều người đều cho rằng viết mã nguồn là một công việc máy móc rườm rà, có lẽ ở trong mắt Đông Quân, đây cũng chỉ là một việc quen tay hay một kỹ năng, nhưng thật ra hắn không muốn nghe thấy câu trả lời như vậy.

Đông Quân: “Cũng không phải.”

Lâm Tầm chớp mắt.

Đông Quân: “Mã nguồn cần phải có một linh hồn.”

Lâm Tầm đảo tròn mắt: “Vậy mã nguồn của anh có linh hồn không?”

“Cho nên anh sẽ đi tìm ra linh hồn cho mã nguồn.” Đông Quân nói. “Một khoảng thời gian rất dài trước đây đều không có, nhưng mà…”

Còn chưa dứt lời, Lâm Tầm nói: “Anh!”

Đông Quân nhướng mày.

Lâm Tầm cười: “Anh thật là phiền.”

Đông Quân: “Phiền chỗ nào?”

“Em muốn bàn luận về vấn đề nghiêm túc với anh, chứ không phải muốn nghe cái này…”

Hắn bị Đông Quân cầm cổ tay kéo tới bên cạnh dương cầm.

Đông Quân: “Cái gì?”

Lâm Tầm: “…Loại chuyện hoang đường này.”

Nhưng phàm là người đã từng học một tiết máy tính nghiêm chỉnh đều biết từ trước đến nay, “linh hồn mã nguồn” là lời khen dành cho thuật toán, kết hợp với mấy câu trước, nhìn có vẻ người này đang trả lời đàng hoàng, nhưng căn bản lại không nghiêm túc.

“Bây giờ anh không nghiêm túc nổi.” Giọng nói của Đông Quân phả vào bên tai Lâm Tầm, thấp, chậm, lặp lại câu nói hôm nay của hắn.

— “Yêu em.”

Trong giọng nói của anh như có một loại từ trường dịu dàng, gió mùa và hải lưu đều do nó điều khiển, chim di trú sẽ nghe theo từ trường chỉ dẫn vỗ cánh bay về hướng nam, mãi đến khi rơi vào nước biển ấm áp.

Dù sao Lâm Tầm đã rơi vào rồi.

Những chuyện xảy ra về sau  hắn cũng không muốn miêu tả kỹ càn, nếu những chuyện này xảy ra ở trong thế giới của Quả Hạch, như vậy chắc chắn hai người bọn họ sẽ bị hệ thống khai trừ, đồng thời khóa tài khoản, không cho phép vào đó trong ba ngày. Trừ cái đó ra, đáng lẽ ra buổi tối hôm nay phải có thời gian đọc luận văn, nhưng về sau cũng không đọc được.

Sự thật chứng minh không chỉ yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, mà yêu muộn cũng thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play