Tiếng kêu thảm thiết của nhân viên đạo cụ còn mang theo vẻ run rẩy: “Cái này, cái này…”
Lâm Tầm đã sớm được trải nghiệm trình độ ngạc nhiên của người này rồi, nhìn sang, chỉ thấy bóng dáng cậu ta có vẻ run rẩy, đạo cụ rong biển đang cầm trong tay cũng run run.
Mà ở trước mặt nhân viên đạo cụ là một núi xúc tu. Những cái xúc tu ghê tởm và vặn vẹo kia quấn lại với nhau càng thêm phức tạp, Lâm Tầm nhìn thoáng qua cũng cảm thấy muốn ói.
Lâm Tầm: “Sao vậy?”
Nhân viên đạo cụ: “A!”
Lâm Tầm tiến lên.
“Anh đột nhiên nói chuyện, làm tôi sợ muốn chết.” Nhân viên đạo cụ nói.
Lâm Tầm: “Vừa rồi cậu nói cái gì?”
“Cái này, là cái này.” Nhân viên đạo cụ chỉ vào một đám xúc tu trên sàn nhà, nói: “Tôi vừa hoa mắt, trông thấy bọn chúng đang động, bây giờ lại bất động.”
“Đúng thật…” Giọng cậu ta hơi thấp xuống, ngồi xổm trên sàn nhà, nhặt một cái xúc tu nhỏ lên, giống như đang nói một mình: “Chất liệu cái này quá trơn, còn chồng chất một đống ở đây nữa, quá nặng, trượt một cái sẽ rất đáng sợ. Sao đạo diễn Cao toàn thích chơi những thứ này vậy, căn nhà đêm khuya lần trước đã làm mình sợ quá mức rồi, rõ ràng lá gan mình cũng không nhỏ, lại nằm mơ thấy ác mộng mấy đêm liên tiếp. Lần sau mình sẽ không tham gia phim có đạo diễn Cao nữa, làm đạo cụ cho phim cổ trang tốt bao nhiêu.”
Lâm Tầm nở nụ cười. Rốt cuộc nhân viên đạo cụ vẫn bị Hồ Điệp phu nhân dùng huyễn thuật xóa ký ức liên quan, không còn nhớ những thứ trái với thế giới quan chủ nghĩa duy vật nữa, nhưng ký ức có thể bị sửa đổi, cảm xúc lại vẫn khắc sâu, đây vẫn là một người đáng thương đã từng bị sợ vỡ mật.
Trong lúc nói chuyện, toàn bộ đống xúc tu lại khẽ động.
Nhân viên đạo cụ đưa tay tóm lấy một cái lăn từ trên đỉnh xuống, đặt nó sang một bên: “Đúng là rất trơn.”
Nói rồi, cậu ta còn vuốt ve mặt ngoài xúc tu.
Trong chớp mắt, Lâm Tầm kéo khóa ba lô, bỗng nhiên trở tay nâng lên!
“Sao thế?” Nhân viên đạo cụ quay đầu, lần này thì cả người ngồi bệt xuống đất: “A!!!!!”
Lâm Tầm dùng bàn phím đập vào một cái xúc tu bỗng nhiên rủ từ trên trần nhà xuống, thở dài một hơi, biến bàn phím thành kiếm, Khinh Thân Thuật bay lên, một đạo kiếm quang hiện ra, toàn bộ khu vực sương mù bị ánh sáng phá vỡ, tầm nhìn lập tức gia tăng thành một mét. Hắn nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy hoàn toàn yên tĩnh. Có mỗi nhân viên đạo cụ há miệng run rẩy nhặt đoạn xúc tu rơi từ phía trên trần nhà xuống: “Cái này… làm sao lại ở đây.”
“Sống.” Lâm Tầm nói.
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên.
“Khởi động nhiệm vụ chi nhánh “Bờ biển lạc lối”. Miêu tả nhiệm vụ: Ở nơi bạn không nhìn thấy, chuyện gì cũng đang xảy ra.”
Hắn đã sớm đoán được nơi này kỳ quặc, bởi vậy vẫn luôn mở Thiên Nhãn Thuật ra quan sát bốn phía. Ngay vừa rồi, một mã nguồn nhanh chóng sáng lên, hắn vô ý thức đỡ đòn, đánh rớt một cái xúc tu không biết vì sao lại rơi từ phía trên trần nhà xuống. Hắn không ngờ nguy hiểm ẩn nấp ở đây không đến từ đạo diễn Cao Liêu, mà bắt nguồn từ những đạo cụ bị tùy ý chất đống trong góc.
Hình như lần trước ở trong nhà ma dưới mặt đất cũng là đạo cụ.
Nhân viên đạo cụ: “Cậu đừng cố ý làm tôi sợ.”
Lâm Tầm không nói nhảm với cậu ta, nhấc cổ áo cậu ta lên kéo ra sau! Mặt đất rất trơn, nhân viên đạo cụ lập tức trượt ra hai mét, sau lưng chạm đất ngã rầm, nói: “Cậu!”
Lâm Tầm không nói nhảm với cậu ta, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ba cái xúc tu thịt hồng xấu xí bỗng nhiên chui ra từ bên trong đống xúc tu!
Hắn nhanh chóng điều động mã nguồn, ba kiếm khí lấy hắn làm trung tâm bắn ra ba hướng khác nhau, đối đầu chính diện với xúc tu, phát ra ba tiếng “ầm ầm ầm” nặng nề.
Xúc tu tuyệt đối không hề vừa mềm lại vừa trơn giống thạch như nhân viên đạo cụ nói, mà là bên ngoài mềm bên trong cứng rắn, Lâm Tầm nghe được như thế từ âm thanh. Ba kiếm khí này là tiêu chuẩn bình thường của hắn, mà khó khăn lắm mới chỉ cắt đứt một nửa xúc tu, có thể thấy được những cái xúc tu này tuyệt đối không phải tu vi kỳ Kim Đan bình thường.
Lâm Tầm: “Kỳ Vân!”
“Hả?” Giọng nói ngơ ngác của Kỳ Vân truyền từ đằng xa đến.
Lâm Tầm lui lại mấy bước, cầm bàn phím cẩn thận nhìn khắp bốn phía: “Nơi này có cái gì đó, anh qua đây hỗ trợ.”
“Cậu có còn lương tâm không?” Kỳ Vân nói: “Bây giờ tôi đi thôi cũng đã thở hồng hộc rồi, cậu không biết sao?”
Lâm Tầm: “Anh nghĩ biện pháp đi!”
Đang nói, một cái xúc tu thô to lại vươn ra từ một góc phòng khác, lặng lẽ đi tới sau lưng hắn, uốn cong xoay quanh giống một con rắn lớn châu Phi, có vẻ như muốn cuốn lấy hắn.
Nhưng Lâm Tầm là ai? Hắn là người có Thiên Nhãn Thuật, trước khi xúc tu tấn công đến, hắn bỗng nhiên xoay người lại, một đạo kiếm quang được nén cực độ giống như một lưỡi kiếm không gì không phá thực thụ va chạm vào xúc tu, tạo ra tiếng phá không chói tai! Sau đó, xúc tu bị cắt mất ba phần tư, chất keo bắn tung toé, Lâm Tầm nhấn bàn phím, lại thêm một kích, xúc tu mới mềm oặt rơi xuống đất.
— rơi thẳng vào trước mặt nhân viên đạo cụ.
Nhân viên đạo cụ ngã ngửa mặt lên trời cùng sử dụng tất cả chân tay nhanh chóng bò dậy, mặt mũi trắng bệch, nói cũng nói không rõ ràng: “Cậu… Tôi… Cái này…”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Tầm nhìn thấy người này bị doạ đến mất trí, cũng không cảm thấy kinh ngạc, Kỳ Vân lại lên tiếng nói chuyện.
“Đờ mờ.” Tiếng bước chân của Kỳ Vân chậm rãi dần dần tới gần: “Cậu đang làm cái gì thế?”
“Không có gì. ” Lâm Tầm cảnh giác nhìn bốn phía, chậm rãi lui lại: “Có ma vật, đạo cụ sống.”
“Những cái xúc tu kia?”
“Ừm.” Lâm Tầm nói. “Đồng loại của anh đấy, cẩn thận.”
“Cút, tôi là cá, không phải bạch tuộc.”
“Dù sao quê hương của các anh đều trong nước.”
“Dẹp đi, tôi là cá nước ngọt.”
Trong hơi nước, hai người bọn họ dựa lưng vào nhau.
Lâm Tầm: “Cẩn thận!”
Âm thanh xé gió vang lên, cùng lúc đó, một mùi tanh khó ngửi truyền tới, mười cái xúc tu vô cùng xấu xí nhào về phía bọn họ từ những phương hướng khác nhau!
Lâm Tầm gõ phím lạch cạch lạch cạch, kiếm khí đầy trời ngưng kết trong không khí, sau đó đâm về phía những thứ kia, kiếm khí có mỏng có dày, hình dạng cũng có lớn có bé, đối phó với tình xúc tu có cường độ và chiều dài khác nhau giống như có tâm trí vậy!
“Đờ mờ.” Kỳ Vân thốt ra một câu không đúng lúc: “Sao cậu lại dùng kiếm khí của tôi? Cậu trả tiền tôi chưa?”
“Ra ngoài cho anh thêm.” Lâm Tầm nói: “Cảm ơn nhé.”
“Không phải.” Kỳ Vân nói: “Mặc dù mấy đạo kiếm khí này đều là của tôi, nhưng có vẻ không giống lắm.”
Lâm Tầm: “Tôi điều chỉnh.”
“Không thể nào.” Kỳ Vân: “Kỳ tài ngút trời như tôi mà chỉ có thể đồng thời tung ra bốn mươi chín kiếm khí giống nhau, lại không thể để mỗi cái đều biến hoá, sao cậu có thể học một biết mười như thế được? Tôi không phục.”
Lâm Tầm muốn xoay người gõ mạnh bàn phím lên đầu Kỳ Vân, dưới tình huống nguy hiểm bây giờ mà người này vẫn còn tâm trạng nói dóc về kỹ thuật tu tiên luyện kiếm.
Thật ra hắn “học một biết mười” cũng không phải tuyệt kỹ độc nhất vô nhị gì, càng không phải bởi vì trí thông minh của hắn tương đối cao.
— là bởi vì hắn đã cho thêm hệ điều hành, một hệ điều hành hợp cách.
Năm chức năng chính của hệ điều hành là: Tiến trình và xử lý trình quản lý, quản lý bộ nhớ, quản lý CPU, quản lý thiết bị và quản lý hệ thống tập tin. Chính bởi vì những chức năng này, máy móc mới có thể vận hành trơn tru, xử lý các nhiệm vụ phức tạp mà người sử dụng giao cho nó. Tiến trình, cũng chính là tính toán nhằm vào những thứ khác nhau, không lúc nào là không xảy ra trên máy tính, một cái máy tính hợp cách, làm sao chỉ có thể duy trì một tiến trình chứ?
Dưới sự điều phối của hệ điều hành, chấp hành đồng thời nhiều nhiệm vụ thì có gì khó?
Nhưng đối mặt với Kỳ Vân, hắn cũng không thể giải thích như vậy.
Thế là hắn nói: “Bởi vì tôi lên Nguyên Anh rồi.”
“Hả????” Kỳ Vân phát ra một tiếng kêu thảm của kẻ tàn tật, hoà âm cùng voiws nhân viên đạo cụ đang co ro trong góc.
“Đờ mờ!” Sau khi Kỳ Vân hét thảm, bỗng nhiên lại kêu to một tiếng.
Xem ra kiếm tu tranh cường háo thắng này đã sụp đổ rồi, Lâm Tầm dự định sau khi thoát hiểm sẽ nói đạo lý với gã, kiếm tu thì phải luyện kiếm cho tốt, đừng có quấn lấy sư huynh đòi ăn thịt, đòi chơi game, đòi ở trong bồn tắm quý giá suốt ngày nữa.
Đang nghĩ như vậy, trái tim hắn bỗng nhiên run lên.
Hắn cảm thấy phía sau mát lạnh, rõ ràng vừa rồi còn ấm, hắn và Kỳ Vân dán lưng vào nhau để tiện phòng ngự.
Bây giờ lại hơi mát mẻ, hơi… trống trải.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, sau lưng trống rỗng, chỉ có sương mù màu trắng, nào còn bóng dáng của Kỳ Vân?
“Kỳ Vân?” Lâm Tầm hô to một tiếng.
Dường như có tiếng ồn ào truyền đến từ xa.
Lâm Tầm: “Anh ở đâu?”
“Tôi ở… đây.” Giọng nói yếu ớt của Kỳ Vân truyền đến từ bên phải, có vẻ như sắp ngạt thở.
“Có cái gì cuốn lấy chân tôi, kéo tôi đi, con mẹ nó cậu… mau tới đây! Bây giờ tôi không thể đánh được.”
Lâm Tầm bay vút qua, thấy một đống xúc tu cuồn cuộn quấn chặt lấy bắp chân Kỳ Vân đang nằm giãy giụa trên mặt đất, bọn chúng tiếp tục leo lên, có một cái xúc tu khác đang kéo chặt lấy cổ tay phải của Kỳ Vân. Lâm Tầm biến bàn phím thành kiếm chém về phía cái xúc tu kia, xúc tu đứt lìa, Kỳ Vân đưa hai tay ra bất lực vùng vẫy trong không khí mấy lần mới túm được tay Lâm Tầm, Lâm Tầm kéo gã ra ngoài, gã cũng cố gắng lao ra, hai chân giãy giụa muốn thoát khỏi đống xúc tu vẫn đang cuốn lấy gã.
“Đừng túm!” Giọng của gã bỗng nhiên trở nên rất thảm.
Lâm Tầm dừng động tác lại.
“Móa, có giác hút, da đùi tôi bị kéo chặt rồi.” Kỳ Vân há to miệng thở hổn hển: “Đau, đừng túm, cậu đánh xúc tu trước.”
Lâm Tầm một tay túm gã, cũng không thể kéo ra ngoài, lại không thể để gã bị xúc tu kéo lại, tay kia cầm kiếm, vô số đạo kiếm quang bắn về phía đống xúc tu.
“A!!” Kỳ Vân lại phát ra một tiếng kêu thảm, kết hợp với tiếng hét chói tai của nhân viên đạo cụ phía xa: “Đừng đánh! Cậu đáng bọn chúng sẽ động, động là tôi sẽ đau!”
Không còn cách nào khác, Lâm Tầm nhìn khắp bốn phía, muốn nhìn xem có công cụ gì hay không.
Không có.
Cả phòng không còn thứ gì khác, càng không có kiếm tu có thể sử dụng kiếm, ngoại trừ xúc tu thì chính là sương mù.
Sương mù…
Sương mù!
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên!
Máy tạo sương mù!
Bên tay trái của hắn có một cái, hắn bổ nhào qua, lục lọi mấy lần, mở công suất đến tối đa.
Cùng lúc đó, kiếm khí khuấy động, đẩy lui một vòng xúc tu muốn cuốn lấy hắn.
“Cậu lại thả tôi ra như vậy à??” Một cái xúc tu đã quấn lên cổ Kỳ Vân, đám xúc tu còn lại thì quấn chặt nửa người dưới của gã, mái tóc dài của Kỳ Vân cũng bị những cái xúc tu nhỏ bé níu lại, chỉ có mỗi nửa người trên lộ ở bên ngoài, hình tượng thê thảm lại bất lực.
“Chống đỡ đi.” Lâm Tầm chuyên tâm đối phó với những cái xúc tu muốn kéo cả hắn vào, thỉnh thoảng còn đánh giá nhân viên đạo cụ đang nằm rạp trên sàn nhà phía xa. Mặc dù người này còn nhát gan hơn lần trước gặp, nhưng lại không ngất đi, còn có thể nghe hiểu hắn, có thể thấy được chuyện xảy ra ở nhà ma dưới đất lần kia đã vô tình rèn luyện tố chất tâm lý của cậu ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lâm Tầm chạy đến góc tường, mở tất cả máy tạo sương mù ra!
Âm thanh ù ù vang lên cả phòng như thủy triều, sương trắng bỗng nhiên dày đặc hơn, không giống tạo sương mù, giống như như có mưa xuống. Lâm Tầm bị sương mù phả vào mặt, không khí trước mặt như muốn chảy ra nước, hắn cảm thấy mình đang bơi trong nước. Hắn lớn tiếng nói với Kỳ Vân sắp bị dìm ngập: “Nồng độ này đủ chưa? Anh có thể biến thân không?”
Kỳ Vân: “Hả?”
“Anh là cá!” Lâm Tầm nói: “Anh là quỷ nước!”
Hắn vừa dứt lời, những chiếc vảy màu xanh sẫm bắt đầu mọc ra bên tai Kỳ Vân, dần dần lan ra cả gương mặt. Mà ngón tay nắm chặt một cái xúc tu, đang so tài với nó của gã cũng dần dần trở nên thon dài, móng tay hiện ra màu xanh sẫm, dài mà sắc nhọn, cắm chặt vào bên trong xúc tu.
“Móa.” Chỉ nghe Kỳ Vân nói. “Cậu là thiên tài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT