Nó nhìn con khỉ cay đắng,mỗi câu "chết này" là nguyên 1 nải chuối nó phang thẳng mặt con khỉ làm con khỉ rú ầm càng kéo tóc nó mạnh hơn.Hắn và mấy tên quản lí gần đấy vội vàng chạy lại giúp nó,hắn lạnh lùng cầm tay con khỉ bẻ ra làm con khỉ đau quá sợ hãi lùi sâu vào trong chuồng còn mấy tên quản lí thì vất vả kéo nó ra,ngăn không cho nó xông vào...giết khỉ.
- Không sao chứ...ơ_hắn quay ra hỏi thăm nó đúng lúc thấy bộ dạng của nhếch nhác của nó,đầu tóc thì bị dất rối xù,áo thì xộc xệch,trên tay nó vẫn cầm nải chuối trơ cuống chỉ còn sót lại 1 quả bầm dập,mặt nó đỏ ửng bừng bừng khí thế môi mím chặt với nhau trông nó cu nhếch nhưng vẫn đáng yêu lạ.Hắn không giám cười sợ nó dỗi,chỉ "ơ" 1 tiếng rồi đút tay vào túi quần quay đi,mặt hắn cũng đang đỏ lên 1 phần vì phải nhịn cười và 1 phần cũng vì bộ dạng đáng yêu của nó.
- Không sao! Không sao! Đi thôi.hừ.con khỉ kia nhớ mặt tao này,lần sau thấy thì cạch mặt tao ra nhá!_nó và hắn bước đi để lại những tiếng xin lỗi rối rít của mấy tên quản lí và 1 con vượn trong chuồng đang ư ử vì đau.
- Hừ! Tao tưởng chỉ có con người mới lấy oán báo ân...ai dè đến con khỉ kia cũng thế.Đúng là thú tính mà!_nó vừa đi vừa lấy tay chải lại tóc càu nhàu với hắn.
- Tại ăn ở cả!
- Tao ăn ở làm sao..vừa tốt tính lại thân thiện,còn hay giúp đỡ người khác nữa chứ..ư..thế chưa đủ tốt à!
- Ở ác ăn đại bác!
- Ưư...đừng nói đi.tao ở hiền,mà ở hiền thì hay nhặt được tiền.híhí
- Nhặt được chưa???_hắn nhếch môi cười hỏi nó,nó đang tít mắt cười nge hắn hỏi liền tắt nụ cười,nhắc đúng chỗ ngứa khuôn mặt nó liều ủ rũ cúi xuống lắc đầu.
- 1 lần cũng chưa???_hắn vẫn cố xoáy sâu vào vết thương hơn,cúi xuống hỏi nó,lại nhận được cái lắc đầu buồn bã.
- Thế là tao đã chẳng muốn nói rồiiiii_hắn đút tay vào túi quần đi trước giọng nói như những nhà thông thái.
- Ấy...hề! Tao sao???_nó không hiểu gì cố chạy lên đứng trước mặt hắn hỏi.
- Ở...........bẩn!
- Mày...mày...hừ! Vừa cũng tại tự dưng mày cười nên con khỉ cái kia nó mới phấn khích thế đấy_nó không nói được hắn bắt đầu quay ra kiếm cớ đổ nỗi cho hắn.
- Hah! Đẹp cũng tội_hắn cười khẩy rồi cũng lách qua người nó đi tiếp.
- Ô.ô...mày ảo tưởng sức mạnh kìa.ai bảo chơi với Khang thân lắm làm chi,lây...lây hết cho nhau rồi_nó nhìn hắn bất lực,thấy hắn không nói gì mà vẫn cứ đi trước nó bắt đầu đi nhanh đến bên cạnh lải nhải_Mày thì đẹp con khỉ khô,tao thấy "anh họ" khỉ trong chuồng nhà mày còn đẹp hơn..bla..bla_nó đi cạnh liên mồm nói không nghỉ từ chuyện này sang chuyện kia,từ trên trời xuống dưới đất,hắn thỉnh thoảng mới nói lại 1 câu mà đã bị nó nhảy vào họng tranh nói.nó và hắn cứ thế đi khắp sở thú làm tâm điểm ọi người.Nó không để ý còn hắn thì cũng chẳng quan tâm mặc kệ người ta nhìn,hắn chỉ cần được đi bên cạnh nó,được thấy nó vô tư cười đùa như thế là đã đủ rồi,hắn quyết tâm làm mọi thứ chỉ để nó giữ mãi được nụ cười này.Hắn không ngờ 1 con nhỏ như nó lại có thể làm hắn thay đổi nhiều như vậy,hắn cảm thấy có nó cuộc sống xung quanh thú vị hơn,và cũng chỉ ở bên cạnh nó mới có thể khiến hắn cười tươi như thế...tiếng cười cùng bộ dạng vô tư trẻ con của nó giúp hắn như quên đi những lo toan của cuộc sống xung quanh hắn,và cuộc hẹn hò đầu tiên này...hắn sẽ mãi nhớ!