Kết Tử có chút ngốc, nhưng nàng cũng có lúc thông minh.

Mẫu thân đem tiền tích cóp đều đưa cho sư phụ, như vậy sư phụ đã thu của hồi môn, chính là đáp ứng làm tướng công của nàng.

Nàng ngồi trên bàn đu dây ở trong viện, một bên chậm rãi lắc lư, một bên nhìn nam nhân đối diện đang chẻ củi.

Làn da của sư phụ có chút đen, nhưng mà rất đẹp, đặc biệt là lúc hắn giương cung bắn tên, cả người sẽ tản ra một loại hơi thở làm nàng mê muội.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lớn tiếng hô lên: "Sư phụ, để ta làm tức phụ cho ngài đi!"

"Rắc......" Tay Giang Hàn run lên, rìu chém sai chỗ rồi.

Hắn bình phục hô hấp một chút, nhíu mày nói: "Chớ có nói bậy, ta là sư phụ nàng, một ngày vi sư, chung thân vi phụ."

Hôm sau, Giang Hàn đưa Kết Tử vào trong thị trấn, mua cho nàng mấy bộ váy hoa. Nữ đại bất trung lưu, hắn phải sớm một chút tính toán cho Kết Tử.

Kết Tử ở bên trong thay quần áo, hắn đứng ở ngoài cửa hàng, nhàm chán mà nhìn người đi đường.

"Sư phụ, ta mặc bộ này đẹp không?" Giọng nữ e thẹn ngọt nhu phiêu nhiên lọt vào tai.

Hắn kinh ngạc xoay người, sau đó bỗng nhiên nói không nên lời.

Kết Tử mặc váy dài màu hồng đào phấn nộn, trên đầu búi tóc theo kiểu song nha, mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền động lòng người.

Nguyên lai đồ đệ mặc nữ trang lại đẹp như vậy. Tâm Giang Hàn không chịu khống chế nhảy lên, hắn tự mình giải thích đó là vì cao hứng.

Vì sớm ngày đem Kết Tử gả ra ngoài, hắn còn cố ý mang theo Kết Tử ở trong thôn qua lại vòng một vòng, sau đó đi tới nhà Hoàng bà mối.

Hoàng bà mối lôi kéo tay Kết Tử, đánh giá từ trên xuống dưới nàng một lần, nhịn không được gật đầu, "Không tồi không tồi, Kết Tử còn xinh đẹp hơn nương nàng, cho dù...... Khụ khụ, ngươi chờ xem, mấy ngày tới người tới cửa cầu thân sẽ xếp thành hàng dài......"

Ở trong đầu Giang Hàn tưởng tượng ra cảnh tượng vô số công tử ca xách theo lễ vật tới cầu hôn, trong lòng bỗng nhiên giống như bị bóp nghẹn lại, vô cùng khó chịu.

Kết Tử cắn môi đứng ở giữa sư phụ cùng Hoàng bà mối, nàng không muốn rời khỏi sư phụ, nhưng mà sư phụ kiên trì muốn đem nàng gả ra ngoài, nàng không nghe lời thì sư phụ sẽ rất tức giận, nàng không muốn chọc sư phụ không cao hứng.

Không biết là Kết Tử mỹ lệ đả động tâm của người trong thôn hay là Hoàng bà mối bản lĩnh cao siêu, ngày thứ hai, người cầu thân liền tới cửa.

Kết Tử ngồi ở trong phòng, Giang Hàn ở nhà bếp tiếp đãi khách nhân.

Trời còn chưa sáng, Trương đồ tể trên mặt có một vết sẹo dài liền tới rồi, hắn đem nửa cân thịt heo hung hăng mà quăng lên thớt nhà Giang Hàn, hét lên: "Giang Hàn, đem đồ đệ ngươi gả cho ta đi, ta bảo đảm làm nàng cơm ngon rượu say." Vừa nói vừa dùng ngón tay đào lỗ mũi.

Giang Hàn chán ghét mà nhíu mày, người này đã hơn 30 tuổi, thường thường uống rượu đánh người, Kết Tử nếu gả qua đó chắc chắn sẽ bị khi dễ. Thôi, bỏ qua.

Tới buổi trưa, tú tài duy nhất trong thôn tới, hắn hai tay dâng lên một cái quạt xếp tự mình đề thơ, rung đùi đắc ý nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tiểu sinh ái mộ Kết Tử cô nương, còn thỉnh ngài thành toàn......"

Giang Hàn nhìn tú tài nhỏ gầy, đầu chỉ tới chỗ ngực hắn, cái gì cũng không nói liền đem người đuổi ra khỏi cửa. Cả người không có nửa lượng thịt, tương lai làm sao có thể vì Kết Tử che mưa chắn gió?

Đến lúc hoàng hôn thì thôn trưởng tới, tóc hắn đã trắng bệch, đôi tay chắp ở sau lưng, nghiêm trang nói: "Ta cùng với nương của Kết Tử có chút tình cảm không bình thường, hiện giờ có thể thay nàng chiếu cố Kết Tử, đương nhiên, đưa nàng cho ta làm phòng tiểu thiếp thứ tám đi."

Giang Hàn trực tiếp thụi cho hắn một quyền thật đau.

Lúc chạng vạng, bạn tốt của Giang Hàn, Tô Phong Dương tới, vừa lúc Kết Tử ra ngoài uống nước, chỉ xem một cái, người liền sững sờ ở nơi đó, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm và đánh giá Tô Phong Dương.

Tô Phong Dương năm nay vừa tròn mười tám, phong lưu phóng khoáng, ôn tồn lễ độ. Hắn khí độ nhẹ nhàng mà hành lễ với Kết Tử, liền quy quy củ củ mà dời tầm mắt đi, chắp tay với Giang Hàn nói: "Tô mỗ bất tài, nguyện cưới Kết Tử làm vợ, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, vĩnh không tương phụ."

Thanh âm của hắn thật là dễ nghe, Kết Tử nghe quá si mê nên đã quên mất về phòng.

Giang Hàn mặt trầm như nước, hắn chọn không ra Tô Phong Dương tật xấu, bởi vậy càng thêm tức giận, Kết Tử là hắn đồ đệ, dựa vào cái gì muốn chắp tay đưa cho hắn làm vợ?

Sau một lúc lâu hắn nói không nên lời, thấy Kết Tử còn đang nhìn Tô Phong Dương, nhịn không được nói: "Kết Tử, nàng nguyện ý gả cho hắn sao?"

Kết Tử sợ hãi mà nhìn hắn, cúi đầu nói: "Tất cả do sư phụ làm chủ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play