"Cậu chính là biên tập?"

Đáp lại câu hỏi của Vương Nguyên là một nụ cười sáng lóa ánh mặt trời, đối phương vui vẻ híp híp mắt, mở miệng nói: "Không phải."

"Ớ?"

"Xin tự giới thiệu, tôi là Đinh Trình Hâm, năm nay mười chín tuổi, là nhân viên trực thuộc công ty XXX chuyên về các mặt hàng sản phẩm nâng cấp thể hình dành cho nam giới, ở cửa hàng chúng tôi có đủ loại thương hiệu từ bình dân cho đến thời thượng phù hợp với túi tiền của bất kỳ khách hàng nào, dù kinh tế eo hẹp hay là dư dả đều có thể sử dụng mà không cần phải đắn đo. Hơn nữa khi mua trực tiếp từ tôi cậu có thể được giảm giá 20% và sử dụng thử trong vòng một tuần, nếu không có kết quả có thể tìm tôi giải quyết. . ."

"À. . ."

"Hiện nay khi xã hội phát triển đến một lĩnh vực nhất định, vẻ ngoài của người đàn ông cũng trở nên quan trọng trong mắt người đối diện, đặc biệt là khi giao tiếp cùng những nhân vật có tầm ảnh hưởng đến công việc của mình càng phải chú trọng diện mạo cùng nhan sắc. Một người có bề ngoài chỉnh chu gọn gàng luôn tạo ấn tượng tốt cho người nhìn, thậm chí là yếu tố chủ chốt dẫn đến thành công ngoài mong đợi. ."

"Này. . ."

"Chỗ chúng tôi hiện đang khuyến mãi sản phẩm chuyên dụng để tăng cường cơ bắp và làm nở nang vòng một vòng ba, thu gọn vòng hai trong vòng một tháng. . .Ủa cậu làm gì thế?"

Đinh Trình Hâm nhìn cây chổi quét trần chĩa thẳng vào mặt mình, nghiêng đầu né đi: "Cậu không hài lòng với sản phẩm này sao? Tôi có thể đổi cho cậu cái khác, chẳng hạn như là. . ."

"Tôi không cần sản phẩm nâng cấp thể hình." Vương Nguyên chém đinh chặt sắt nói, vẻ mặt thấy chết không sờn: "Thật đấy."

"Hiện giờ cậu chưa thấy rõ tác hại của việc khiếm khuyết thân hình nam giới nên mới nói vậy, cho nên hôm nay tôi đến đây là để. . ."

"Kỳ thật tôi cảm thấy, là nam nhân thì không cần quá lưu ý hình thể. . ."

"Sao có thể thế được? Thời nay công bằng bình đẳng giới, phụ nữ và đàn ông đều có quyền được làm đẹp như nhau. . ."

"Nhưng tôi cảm thấy trời sinh như vậy là đủ rồi." Vương Nguyên chém bàn tay làm động tác 'ngừng', chỉ chỉ phía sau Đinh Trình Hâm: "Người nhà tôi về rồi kìa."

Đinh Trình Hâm quay đầu lại muốn chào hỏi, nhưng phía sau làm gì có ai.

Cửa đóng mất rồi.

Vương Nguyên nheo nheo mắt bưng cằm suy nghĩ, không ngờ cậu thế mà đón nhầm một nhân viên bán hàng đa cấp. Cậu ta còn trẻ như vậy khẳng định là đang đi học, lâm vào tình cảnh này cũng chỉ trích đời trớ trêu chọc ghẹo người nghèo. Vương Nguyên thở dài, cùng là đồng loại ở tầng đáy xã hội dĩ nhiên phải biết thông cảm nhau nha, nhưng đáng tiếc chủ cơ ngơi này không phải là cậu, biết làm sao bây giờ.

Chuông cửa ring ring kêu lên lần nữa, Vương Nguyên nhếch miệng , thực sự không muốn mở cửa, không muốn đối mặt cùng cậu ấy!

"Sao cậu còn chưa đi-. . ." Vương Nguyên nói chưa hết câu, vội vàng ngậm miệng lại, trợn mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Người đến lùi về sau hai bước, sau khi xem kỹ số nhà cùng địa chỉ xác nhận mình không có đến nhầm chỗ, liền nói: "Vương Tuấn Khải chuyển nhà à? Anh ta sợ tôi đòi bản thảo nên ôm của chạy luôn người sao?"

Hóa ra thực sự là biên tập. Vương Nguyên chột dạ cười gượng, mời anh vào nhà.

Đinh Trình Hâm nấp phía sau giàn hoa tigôn tím nhạt, híp mắt nguy hiểm nhìn cái khăn vắt trong túi của thanh niên kia, bụng dạ cồn cào một loại cảm giác gọi là acid trào ngược. Tại sao cùng là kẻ chào hàng nhưng anh ta được vào còn mình thì không? Nhìn cái kiểu tây trang giày da bóng loáng thế kia, dám chắc đều là hàng second hand! Xem ra tên này muốn tranh mối làm ăn cùng mình, còn dùng mỹ nam kế lừa gạt con trai nhà lành, quả thật là ngàn độc vạn ác, thiên địa nan dung!

. . .

"Bản thảo lần này hoàn thành có hơi chậm so với dự tính, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến quá trình xuất bản." Tây trang nam hạ bút tick một cái vào ô trống trong tài liệu, đẩy thùng giấy qua: "Sau khi in ấn tôi sẽ gửi cho cậu một quyển như trước kia, còn lại có việc gì liên lạc sau. Đây là đồ cậu nhờ tôi mua giúp. Giờ tôi đi trước."

Vương Tuấn Khải gật đầu, cầm lấy thùng giấy trong tay biên tập, nghiêm trang nhìn biên tập một cái: "Bảo trọng, thượng lộ bình an."

Biên tập: ". . .Tốt."

Biên tập đi ra đến cửa, quay đầu: "À, trước giờ không thấy cậu thuê bảo mẫu?"

Nhà văn: "Cậu ấy là một trợ thủ đắc lực."

Biên tập: "Thay thế cậu cosplay các vai như là thi thể và nạn nhân các loại?"

Nhà văn: "Đúng vậy, năng khiếu diễn xuất rất cao, sau này có thể áp dụng vào các vai như là maid shota, gothic lolicon (*), tinh linh huyền thoại và cả người thú thần thánh. . ."

Biên tập: ". . .Tốt. Chúc mừng cậu.."

Biên tập mặt than lượn đi rồi, Vương Nguyên cắn góc áo phẫn nộ dựng ngón giữa. Các người thật sự xem tôi là vô hình à?! Ông đây vẫn còn đứng sừng sững này!

Có bàn chuyện tính kế người ta thì cũng phải đợi người ta vắng mặt chứ! Hai cái tên này!

Hoàng Vũ Hàng xách cặp táp đi đến bên cạnh chiếc Jeep, cảm thấy có gì không đúng lắm. Nhìn kỹ lại một chút, phát hiện lốp xe trước đã bị thủng xẹp lép. Anh nhíu mày suy nghĩ, sáng nay vẫn còn tốt lắm mà, lẽ nào trong lúc đi đường đã đắc tội ai rồi? Hoàng Vũ Hàng cũng không ngại bẩn, nhanh chóng lôi từ cốp xe ra một cái lốp dự phòng, ném cái cũ vào rồi bắt đầu cặm cụi thay thế.

Cách đó không xa, có một người thập thò sau gốc cây, trên đầu cắm một hàng hoa tigon tím rải rác như Bách Hoa tiên tử, ánh mắt sắc bén tựa diều hâu tập kích con mồi, phẫn nộ siết chặt nắm tay.

Đụng phải địch thủ truyền kiếp rồi!

Không ngờ đối phương thế nhưng lại thuận lợi giao dịch như vậy! Lẽ nào công ty cạnh tranh có chiêu bài hạ gục khách hàng trong vòng ba nốt nhạc, và chỉ cần một thủ đoạn kích sát toàn bộ sự cố gắng của Đinh Trình Hâm y?

Tốt lắm, thế thì y càng phải thỉnh giáo anh ta một lần!

Đinh Trình Hâm nheo mắt nhìn con bọ rùa Jeep, lén lén lút lút, co chân đi rón rén tới phía sau xe, leo vào cốp xe, lẳng lặng đóng lại.

Về phía Vương Nguyên, sau khi nghe được đoạn đối thoại của hai vị nhà văn - biên tập tinh anh xuất chúng, bỗng cảm giác hình như mình đã bị lừa.

Ban đầu cậu đồng ý nhận hợp đồng của Vương Tuấn Khải chỉ thuần túy là vì nghĩ cùng lắm hắn chỉ bắt mình đóng vai thi thể trong hiện trường án mạng, xác chết trên đồi hoang hoặc cùng lắm là trình diễn một trăm lẻ một kiểu chết các loại, làm gì có cái maid shota, rồi lolita gì gì đó - toàn từ chuyên môn nghe như pháp chú diệt yêu của siêu nhân điện quang? Đối với một người chưa từng có duyên với phương diện giải trí như Vương Nguyên, những từ này, không chỉ lọt vào tai như sương mù cuối thu mà còn là điều khiến cậu bất an nghi hoặc, bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ kỳ quặc về Vương Tuấn Khải.

Không phải. . .ông chủ có sở thích biến thái chứ?

Chắc không đâu.

Ha ha. . .

Vuốt mặt một cái, bỗng dưng cảm thấy đường công danh mờ mịt chênh vênh.

"Này?" Kẻ nào đó như cái bóng lượn lờ tạt qua, ghé sát đầu vào mặt Vương Nguyên thì thầm trong mép lá. Cậu ôm ngực nhảy ra xa, vô lực nhìn Vương Tuấn Khải khờ dại nhìn mình, giơ bàn tay lên: "Ông chủ, anh đi như mèo vậy, không chút tiếng động. . ."

"Không thể so sánh như vậy nha, đó là khinh công của tôi tốt. . ."

". . .Được rồi, lần này có chuyện gì vậy?"

"Chắc cậu cũng đã nghe tôi và Vũ Hàng nói gì." Vương Tuấn Khải hào hứng bày tỏ, trong mắt lóe lên lục quang chói lóa.

Vương Nguyên đột nhiên có cảm giác không ổn, cậu đề phòng nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, đáng tiếc da mặt tên này vừa dày vừa cứng lại còn cài đặt chương trình phòng hộ như Kapersky (**), khó có thể xâm nhập chôm dữ liệu. Vương Tuấn Khải lôi kéo cậu lên phòng, đóng sầm cửa lại, chưa đầy năm phút sau, bên trong truyền ra tiếng hét gió giật sấm rền át cả bão bùng.

Biên tập Hoàng trật tay một chút, dầu nhớt dính lên mu bàn tay màu mật, như có như không nhìn cánh cửa nhà của nhà văn, vừa đồng tình vừa xa xăm thấu triệt chẳng hiểu đã ngộ ra chân lý gì.

Mà Đinh Trình Hâm cũng bị dọa không nhẹ.

Tên tây trang này vừa đi khỏi nhà chẳng bao lâu thì sự việc này xảy ra, tiếng hét cao như đĩa vấp đúng đoạn nhạc tông Son trưởng khiến đầu óc Đinh đồng học hoảng loạn ôm chặt cây, đoán chừng bên trong đang xảy ra hỗn chiến rất kịch liệt, khỉ ho cò gáy, gà bay chó sủa, khiến tam quan đảo loạn, nhân sinh vỡ nát! Đinh đồng chí không nhịn được siết chặt nắm tay, khủng khiếp như vậy, có phải là do sản phẩm mà tây trang nam bán chính là. . .

Cái đó?

Nhất thời, mặt Trình tiên sinh đen đi vài phần.

Ý chí đả bại K.O tây trang nam càng thêm kiên quyết!

Hết Chương 6

(*) Maid shota: bé trai mặc quần áo phục vụ maid.
Gothic Lolicon (Lolita): Phong cách thời trang kết hợp gu ăn mặc của quỷ hút máu và sự ngây thơ của bé gái tại Nhật Bản.
(**) Kapersky: phần mềm diệt virus máy tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play