Chiếc quan tài im lìm nằm đó, không hề có động tĩnh gì, nhưng mùi máu tanh quanh quẩn khắp chóp mũi làm cho người ta khẩn trương.
Vương Nguyên sờ nắp quan tài, phía trên không hề trơn bóng sạch sẽ mà lại sần sùi thô ráp, không cần nghĩ cũng biết chiếc quan tài đã bị phong ấn bởi tầng tầng chú văn được tỉ mỉ khắc lên.
Truyền thuyết từng kể về một loại nghi lễ giam cầm quỷ dữ, nếu nhân lúc huyết nguyệt treo trên đỉnh đầu bắt được quỷ dữ, dùng bảy bảy bốn mươi chín giọt máu của các thiên sư nhỏ xuống mảnh đất nơi quỷ dữ sinh ra, đồng thời thi triển cấm thuật đóng đinh vào bảy chỗ trên cơ thể quỷ dữ sẽ có khả năng phong ấn được con quỷ đó. Nếu là phong ấn lâu dài cần có sinh mệnh liên kết với quỷ dữ, đó nhất định phải là người cùng huyết thống hoặc bị trói buộc thọ hạn với con quỷ đó – giết chết đối phương khiến con quỷ mất đi sức mạnh hỗ trợ từ thiên địa tuần hoàn, cô lập nó, làm cho nó không còn đường cầu cứu viện binh.
Có thể khiến kẻ thực hiện nghi lễ này e dè thận trọng như vậy, người bị nhốt bên trong chắc chắn là một kẻ có tầm ảnh hưởng cực kỳ khủng khiếp đến vận mệnh và nhân sinh thế giới. Người nọ bị giấu trong chiếc quan tài này, không thể động, không thể nói, không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể lẳng lặng nghe tạp âm bên ngoài, trong lòng chờ đợi một tia hy vọng được cứu giúp.
Vương Nguyên không thể nghĩ ra ai ngoài Vương Tuấn Khải.
Cậu không hiểu tại sao hắn lại bị nhốt trong quan tài, cũng không hiểu vì cái gì mình lại ở đây, nhưng cảnh tượng quen thuộc này dường như đã ủ kín trong đầu cậu hàng trăm hàng nghìn lần, giờ phút này biến thành chân thật, để cậu có cơ hội bật nắp quan tài.
Vương Nguyên không do dự cạy quan tài vỡ ra, chú văn phong ấn phía trên lập tức phát ra hào quang sáng chói. Nếu cậu là một kẻ tu tập tà thuật chắc chắn sẽ chịu không ít khổ, thậm chí có khả năng hồn phi phách tán vì bị chú văn nguyền rủa. Nhưng Vương Nguyên là phàm nhân, phàm nhân mang trên thân công đức vô lượng có thể tẩy sạch trần ai, cho nên chú văn kia dù rất có tính xâm lược lại không mảy may tổn thương được cậu.
Vương Nguyên chưa từng làm chuyện này, bàn tay cậu lại thuần thục như thể đã quen, không mất bao nhiêu thời gian liền cạy được nắp quan tài, nhanh chóng mở ra.
Cậu vươn đôi tay thấp thỏm mò mẫm vào bên trong, chạm phải một lồng ngực lạnh lẽo.
Trên ngực ghim một cây đinh dài bảy tấc, thân đinh chạm trổ chú văn rậm rạp. Giờ phút này chú văn bị máu tươi nhuộm thắm, yên ắng đè chặt sự sống của người bị đâm.
Vương Nguyên không dám đụng đến đinh, chỉ có thể lần mò phác thảo ngũ quan của đối phương, xác nhận quả thật chính là Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải nhắm chặt mắt nằm bất động trong quan tài, trên ngực, giữa trán, hai tay hai chân và đỉnh đầu ứa ra máu tươi không ngừng chảy ra ngoài. Nhưng hắn sẽ không chết, cũng không ngất xỉu, cho nên tất cả những gì hắn chịu lúc này chính là cảm giác đau đớn vô cùng tận đến từ bảy vết thương khủng bố kia.
Hắn không thể nói, không thể động, không thể làm bất cứ việc gì ngoài kêu gào trong im lặng, tuyệt vọng không thấy ánh mắt trời. Hắn chỉ có thể nằm ở đây, ngày ngày phẫn uất miên man trong bóng đêm, rõ ràng là không mù lại chẳng thể sống một cuộc sống bình thường. Hắn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, hắn biết được kẻ nào chính tay hạ sát mình, lại không thể làm gì được – sự đau khổ này như một chất độc đã chui vào lục phủ ngũ tạng, mỗi ngày ngấm sâu tận xương cốt, cho đến khi hoàn toàn lan tỏa hòa tan trong cơ thể con người, người nọ cũng trở nên điên loạn vì trúng độc quá sâu.
Vương Nguyên không dám tùy tiện rút đinh, chỉ có thể ngửa đầu hỏi: "Ta bây giờ phải làm gì?"
". . ."
Cậu không nghe thấy tiếng đáp lại của Vương Tuấn Khải, tưởng rằng hắn xảy ra chuyện: "Anh làm sao vậy? Chỉ cho tôi cách cứu anh đi, anh đâu rồi?"
Mãi đến khi một tiếng thở dài vang lên, Vương Nguyên mới hồi phục tinh thần. Cậu cúi đầu đối diện với cặp mắt không biết khi nào đã mở to của Vương Tuấn Khải, thất thần nghe hắn nói:
"Giết tôi đi."
Giết tôi đi?
"Không có sự thống khổ nào khủng khiếp hơn là bị giam cầm trong tiềm thức. Rõ ràng tôi còn sống, lại bị họ coi như người chết." Hắn khàn khàn nói, âm thanh có phần xa lạ: "Tất cả những gì chúng ta phải chịu đựng ngày hôm nay chính là kết quả của sự tồn tại bất hợp lí của tôi trong quỹ đạo luân hồi, chỉ cần tôi biến mất rồi, cậu sẽ được tự do."
"'Chỉ có giết tôi mới có thể mang lại sự giải thoát cho cả hai chúng ta', ý anh là như vậy sao?" Vương Nguyên rũ mắt, con ngươi đen bóng không rõ cảm xúc: "Tôi không hiểu gì cả."
"Rồi cậu sẽ hiểu, chỉ cần giết chết tôi." Vương Tuấn Khải lặp đi lặp lại ý muốn kết liễu bản thân, nhưng hắn không thể nhúc nhích, nằm ở đây cũng chỉ là vô dụng, còn không bằng quyên sinh để cứu vãn tình thế, tốt nhất là Vương Nguyên không chịu bất kỳ tổn thương gì.
"Giết chết tôi, đó là cách duy nhất."
Hắn thều thào, không giấu nổi tuyệt vọng.
"Tại sao anh không để bọn họ giết anh?"
"Họ không thể giết được tôi. Bởi vì. . ."
Cơn chấn động kịch liệt thình lình xuất hiện trên lồng ngực cho làm cho Vương Tuấn Khải trừng trừng hai mắt, hắn im bặt nhìn Trấn Ma Đao xuyên qua thân thể, biến thân thể hắn thành những điểm sáng li ti.
"Ngươi không phải Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên thọc thêm một nhát, lạnh lùng nói: "Vương Tuấn Khải không bao giờ tự đi tìm chết, càng sẽ không mướn người khác giết mình."
"Đừng cho rằng mình hiểu kỹ về hắn."
Âm thanh nơi xa xôi kia lại vọng đến, như là than thở, lại là cảnh báo. Vương Tuấn Khải nằm trong quan tài từ từ tan biến thành bột mịn, trên gương mặt là vẻ thanh thản hiếm thấy.
Tay Vương Nguyên khẽ run.
Trấn Ma Đao vẫn còn cắm trên quan tài, thân thể Vương Tuấn Khải đã hoàn toàn biến mất để lại một nắm bột trắng phiêu tán. Khi một tia huyết khí cuối cùng bay vào mắt Vương Nguyên, cả người cậu run lên.
Cậu bấu chặt trái tim, thật là đau quá.
Ánh sáng chói lóa bao bọc xung quanh Vương Nguyên biến mất, trả cậu về thế giới thực tại. Mà ngay lúc này Vương Tuấn Khải lại đột nhiên nhảy bổ vào Vương Nguyên, dùng hết sức lực cha sinh mẹ đẻ ôm cậu chặt cứng.
"Suýt chút nữa tôi mất đi cậu rồi!" Hắn gằng giọng nặng nề, trên người đầy cát bụi và mồ hôi, lại siết lấy cậu không kẽ hở: "Cậu đừng làm như thế nữa! Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống thương lượng, hứa với tôi là không được làm bậy khi không có sự cho phép của tôi!"
Vương Nguyên không hiểu gì cả: ". . .Tôi mới vừa giết anh."
"Cái gì?"
"Một đao, xuyên qua." Vương Nguyên làm động tác 'xắt người', nhưng vì Vương Tuấn Khải ôm cậu từ trước mặt cho nên không nhìn thấy, cậu lại không tiện đẩy hắn ra, phải ngửa đầu biểu thị sự chân thành: "Anh chết trong quan tài, tôi tỉnh lại."
Vương Tuấn Khải cũng là vừa mới bước ra từ trong ảo cảnh căn phòng kỳ lạ kia, biết mình hành động thất thố nên cũng hiểu mấy lời kia của Vương Nguyên là xuất phát từ đâu. Vương Nguyên ắt hẳn cũng đã gặp ảo cảnh như hắn, gặp phải cái người có diện mạo giống hệt hắn, nhưng cậu biết đối phương không phải là hắn nên rút đao múa, sẵn tiện tiễn đối phương lên mây xanh.
"Tôi cảm giác người nọ quả thật là anh." Vương Nguyên biết hắn suy nghĩ gì, rấm rứt nói: "Là anh, mà không phải anh bây giờ."
"Chúng ta chia sẻ chuyện của nhau đã." Vương Tuấn Khải đau đầu xoa thái dương, kéo Vương Nguyên ngồi xuống. Sau khi thoát ra khỏi ảo cảnh, nơi hai người họ đang đứng chính là căn phòng ban đầu Vương Tuấn Khải đến, nhưng khi vừa mới tới hắn chỉ ấn tượng kiến trúc và phong thái của nó giản dị hợp nhãn chứ không phải nhìn đâu cũng ra ám ảnh như bây giờ.
Vương Nguyên tóm tắt chuyện của mình cho hắn biết, nghe Vương Tuấn Khải nói: "Tôi gặp một người giống hệt cậu, mặc quần áo cổ trang màu đen, đối phương cũng tên là Vương Nguyên, cũng nhận thức một người tên là Vương Tuấn Khải."
Sau khi thiếu niên chơi dao đứt tay – đoạn này Vương Tuấn Khải rất là bất bình, khuyến cáo Vương Nguyên ít đụng đến đồ sắc bén – không biết là nhớ đến điều gì, đột nhiên lục lọi trong tủ quần áo ra một chiếc la bàn.
"Là viễn phương la bàn, nhưng lúc đó nó có một cây kim ở bên trên." Hắn mô tả một chút, lấy ra la bàn săm soi: "Bây giờ còn mất đi một dòng chú văn."
Thiếu niên cầm la bàn, nhanh chóng vẽ pháp trận dưới nền nhà, dùng máu tươi chính mình rưới lên bề mặt la bàn, sắp xếp bùa chú và linh vật ở tứ phương tám hướng, động tác thuần thục như thể đã làm vô số lần.
Mà câu tiếp theo cũng chứng minh suy đoán của Vương Tuấn Khải.
"Hôm nay ta mải mê suy nghĩ, suýt chút nữa quên mất. . ." Thiếu niên thì thầm một mình, cắt vỡ lòng bàn tay. Những vết sẹo chằng chịt trên đó chưa từng xóa đi, là bằng chứng của những lần cắt tay không chần chừ. Hóa ra thiếu niên bị thương là do cố ý thực hiện pháp trận chứ không phải vì sơ suất mà ra.
Cậu mỗi ngày đều làm như thế.
Ba nghìn sáu trăm ngày, mỗi một ngày cậu đều dùng máu huyết tẩy la bàn.
"Thiên địa hữu linh, thiên địa hữu linh, tứ phương chư thần thỉnh chỉ điểm, quỷ thế ma vương ngụ chi địa. . ."
Âm thanh của thiếu niên văng vẳng trong đầu Vương Tuấn Khải, tựa như một câu kệ hắn nghe tới thuộc lòng, hắn biết loại chú này dùng để truy tìm dấu vết của người mất tích, nhưng 'quỷ thế ma vương' là ai? Thiếu niên tại sao muốn tìm đối phương?
Hắn cau mày, thái độ của thiếu niên khẩn cấp cực kỳ, giống như là đã đợi quá lâu, tìm quá lâu, lại chưa từng có ý bỏ cuộc. Hắn có ảo giác rằng, cho dù máu trong cơ thể cậu có cạn, cậu cũng phải tìm cho được đối phương bằng bất kỳ giá nào.
Pháp trận triển khai thần tốc, rồi lại ảm đạm xuống vì không có kết quả. Thiếu niên quỳ sụp dưới đất, mãi cho đến khi lưỡi đao gãy trong tay áo rơi xuống.
Thiếu niên nhặt lưỡi đao lên, đặt tại vị trí tim mình: "Ta còn sống mà không tìm được ngươi, vậy nếu như ta chết thì sao. . .?"
"Đừng làm bậy!!" Vương Tuấn Khải giật mình hô lên, chạy đến trước mặt thiếu niên giành giật lưỡi đao, nhưng tay hắn xuyên qua người cậu, ngay cả một cọng tóc cũng không chạm được.
Nhưng trong một tích tắc đó, thiếu niên dường như tìm được phương hướng, hai mắt sáng rỡ cấp tốc chạy đến phía giường. Giường bây giờ không giống như trước nữa, màn trướng bị xốc lên, lộ ra một cánh cửa dẫn đến căn mật thất ngầm.
Thiếu niên không đốt nến mà vội vàng chạy xuống, cả một hành trình Vương Tuấn Khải đều theo sát, cũng phát hiện không ít thứ.
"Trong căn phòng mật thất đó có một pháp trận cổ đã thất truyền, gọi là truyền tống trận, dùng để di chuyển sang các địa phương khác trong tích tắc, có thể hình dung nó giống như rút đất ngàn dặm hoặc là dịch chuyển tức thời, tốc độ rất khủng bố."
Thiếu niên bước vào truyền tống trận xong, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi. Không còn căn phòng u ám vất vưởng hơi thở tử vong, mà không gian biến thành một nơi rộng lớn tràn ngập ánh sáng của vô số ngọn đuốc trải dài tít tắp.
"Người giống cậu truyền tống đến một hầm mộ, vừa đúng lúc người trong hầm mộ đang tổ chức nghi lễ phong ấn quỷ dữ." Hắn nói đến đây, sắc mặt không tốt lắm: "Cậu ấy vừa đến thì liền bị bọn họ phát hiện, bọn họ không nói hai lời xông lên đánh cậu ấy."
Hiển nhiên hình ảnh thiếu niên đơn đả độc đấu quay cuồng giữa đao kiếm triền miên và pháp thuật hỗn loạn khiến Vương Tuấn Khải không muốn nhớ tới. Những gương mặt già nua trẻ trung xen lẫn nhau thấp thoáng giữa ánh đuốc ngợp trời rõ ràng mang hình hài con người lại khiến hắn phát lạnh sống lưng. Bọn họ tự đại diện cho chính nghĩa, xuất hiện trước ánh mắt người ngoài dưới hào quang lẽ phải, giờ phút này lại chẳng ngần ngại đồng loạt tấn công một người đơn lẻ.
Vương Tuấn Khải không cho rằng thiếu niên có lỗi, vì vậy hắn nhìn bọn người kia rất gai mắt. Hắn không thể tham gia vào cuộc chiến giữa hai phe, ở bên cạnh không ngừng nhắc nhở thiếu niên cẩn thận đừng để bọn chúng đắc thủ. Mà thiếu niên cực kỳ thiện chiến, cho dù gặp phải không ít kẻ mưu mô đánh lén vẫn có thể hóa giải đại chiêu.
Vương Tuấn Khải theo cậu đánh một đường, dần dần nhận ra mục tiêu của cậu là trung tâm buổi lễ - nơi đặt một chiếc quan tài bằng gỗ đen hắc ám.
Thiếu niên đánh thẳng đến quan tài, mà người xung quanh như là kiêng kị cậu, một số khác dè chừng đứng ở xa xa quan sát cậu, cất giọng răn đe: "Việc đã đến cơ sự này rồi, ngươi không tiêu diệt hắn thì chính là kẻ thù của tam giới!"
Thiếu niên không nói gì, chỉ rũ mắt. Khi cậu đánh vào chỗ này, đã không còn là đồng bạn của bọn họ.
Quả nhiên là ở đây.
Quả nhiên là bọn họ giấu hắn đi.
"Các ngươi giết không được hắn, thả hắn đi đi." Thiếu niên cao giọng nói, hướng đao thẳng tới quan tài: "Giam giữ chỉ làm cho lòng hận thù của hắn tăng thêm."
"Thả hắn? Nực cười, hắn làm ra biết bao nhiêu là chuyện, nói thả là thả? Đại nhân, ngươi quá hồ đồ!"
"Y không phải hồ đồ, y đây là vướng mắc nhi nữ tình trường. Ái muội giữa y và hắn, kẻ mù còn nhìn ra!!"
"Không ngờ ngươi một kẻ tiên phong đạo cốt lại phạm vào tội nghiệt lớn như vậy. Đại nhân, ngươi thế này không phi thăng nổi đâu, sợ là thiên địa không chấp nhận người như ngươi nắm giữ công đức nhiều như vậy, chi bằng chia ra đưa chúng ta, phân phát đi khắp nơi cho bá tánh bình dân. . ."
Đối mắt với tất cả lời trào phúng chỉ trích, thiếu niên chỉ một lòng hướng về quan tài, khe khẽ bi ai than thở: "Ba nghìn sáu trăm ngày. . ."
"Có phải là ngươi đã chịu khổ hay không. . ."
Quan tài im lìm nằm đó, không ai đáp lại cậu.
Thiếu niên nhảy xuống, đứng bên cạnh quan tài, nghiêng đầu nhìn một loạt những kẻ buông lời xúc xiểm đến mình, lại chỉ lo người nằm bên trong khổ sở: "Mỗi ngày bọn họ đều nói với ngươi những lời như thế sao? Không thả ngươi ra, phong ấn ngươi, để mặc ngươi cô độc trong bóng tối, thậm chí ngăn cản ta tìm được ngươi. . ."
Thiếu niên cúi đầu, chạm vào quan tài, ôn nhu lưu luyến cùng với đau thương hòa lẫn chọc người xót xa.
"Nhưng mà ta đã tìm được ngươi rồi."
Hết Chương 84