Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đi đến trước cầu, cầu treo vẫn mang hình dáng một nửa lửng lơ không thấy tương lai. Lần này băng qua Vương Tuấn Khải không có chút do dự nào, ngay cả tiếng gầm than khóc vọng từ dưới vực sâu lên cũng không làm hắn chùn bước.
Hai người thuận lợi qua cầu, chạy về nơi đầu tiên bọn họ đặt chân vào không gian này.
Hồn thú là một loại hồn phách của thú được người thuần dưỡng trở về làm đồng hành. Đại đa số những gia tộc luyện hồn thú đều đã thất truyền từ nhiều trăm năm về trước, chỉ còn sót lại vài chi phân tộc như Đề gia, mà Đề La chính là hậu nhân cuối cùng sống còn.
Khi Vương Tuấn Khải vừa mới thành niên từng gặp qua Đề La, cả nhà Đề La đều bị giết, nhưng đứa trẻ này lại không hề gục ngã, bởi vì được ủy thác cho Vương tộc nuôi dưỡng nên Đề La nghiễm nhiên trở thành một thành viên trong tộc.
Vương Tuấn Khải biết không nhiều về đứa bé đó, nhưng có một chuyện hắn rất rõ, hung thủ giết cha mẹ và em gái Đề La là một chi tộc trong Vương gia.
Chuyện này vẫn luôn được Vương Tiêu Đồ lấp kín, nhưng hiện giờ để nắm rõ tình hình chân thực, Vương Tuấn Khải không ngại bán đứng anh trai một phen, dù sao thì hắn cũng nghi ngờ về những kẻ đang sống trong động trú ẩn kia, có bao nhiêu người không mang mặt nạ.
"Xuất hiện đi." Hắn trích máu của bản thân, vẽ một lá bùa vô hình trong không trung. Hồn thú sợ nhất là loại chú áp chế hồn phách này, chầm chậm bại lộ, một, ba, mười ba,. . .vô số đôi mắt dã thú đỏ tươi nhìn chằm chằm hai người bọn họ, mang theo ác ý lẫn hoài nghi không rõ ràng.
Hồn thú ra mặt, Đề La có nấp nữa cũng vô dụng, chậm rãi bước ra từ phía sau một gốc cây, không che giấu địch ý nhìn hai người Vương Tuấn Khải.
"Rời xa hắn ta đi." Đề La nói với Vương Nguyên: "Hắn họ Vương, không phải loại thiện nam tín nữ gì."
Vương Nguyên nghiêng đầu: "Nhưng tôi cũng họ Vương mà."
". . .Hắn là người Vương tộc, Vương tộc sống trong Hoan thôn." Đề La như cũ cố chấp, xem ra lúc trước cố ý hiện thân là để cảnh báo Vương Nguyên chứ không phải Vương Tuấn Khải. Cậu ta trừng mắt liếc Vương Tuấn Khải, dùng thái độ kẻ thù không đội trời chung đối kháng, nếu Vương Tuấn Khải không hiểu rõ nguồn cơn sự tình thảm kịch Đề gia, ắt hẳn không tránh khỏi cảnh đao kiếm loạn lạc.
Thấy Vương Nguyên không mảy may động đậy, cậu ta gấp gáp nói: "Vương tộc là chốn đầm rồng hang hổ, người Vương tộc bề ngoài giả nhân nghĩa, bên trong tim đen như mực, nơi nơi đều thiết kế bẫy, ngay cả người mình cũng không tha!"
"Cậu tại sao lại nói như vậy?" Vương Tuấn Khải trước giờ tự nhận mình chẳng phải người tốt, nhưng cũng không phải loại thích ám hại kẻ khác. Đề La không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục công tác tư tưởng cho Vương Nguyên, khuyên cậu tránh xa hắn ra: "Nếu như cậu không tin, sớm muộn gì cũng bị hắn đâm sau lưng!"
"Cậu biết chuyện gì?" Vương Nguyên lúc này mới từ từ lên tiếng: "Cậu nói ra thử, nếu có lý tôi sẽ nghe cậu."
Đề La nghe vậy, hồ hởi muốn lên tiếng, nhưng ngại Vương Tuấn Khải còn đứng chình ình ở đó, nhíu mày: "Không gian này nối liền với vùng đất trước kia Hoan thôn từng nằm, điều này chắc cậu đã biết."
Đây coi như là một pháp thuật được sáng tạo bởi tổ tiên Vương tộc – những người đã xây dưng nên Vương tộc ngày hôm nay, truyền thừa huyết thống, dạy dỗ bí thuật để đào tạo ra những con người sống vì nghĩa cử tế thế cứu người. Bởi vì trái đất này ngày càng đông người, linh khí loãng ra, sinh vật mất đi linh tính, đồng thời khoa học bắt đầu hình thành niên kỷ hiện đại, tổ tiên không thể gieo trồng hay nuôi dưỡng những tài vật bình thường, đành tạo ra không gian này để lưu trữ chúng nó.
Nhưng trải qua năm dài tháng rộng, đối mặt với vô số các vấn đề phát sinh trong quá trình hình thành dòng tộc, mối liên kết giữa hai không gian dần dần mỏng manh, cuối cùng cắt đứt hẳn bởi những trận chiến tranh thế giới. Sau khi Hoan thôn bắt đầu ẩn cư tránh xa đời sống nhân loại, những người trẻ mới bắt đầu kết nối lại mối liên hệ đó, nhưng vì tài hèn sức mọn nên chỉ có thể mở một cửa, giấu trong cấm địa.
"Lẽ ra cánh cửa này vĩnh viễn cũng không mở được, nhưng vì lòng tham và sự đam mê uy quyền, Vương Tiêu Đồ và một vài trưởng lão đã cố gắng mở nó ra." Đề La buồn bực, giận chó đánh mèo liếc Vương Tuấn Khải: "Để mở được cánh cửa này, bọn họ đã trù tính gần ba mươi năm, giết người, sát vật, tàn hại thai nhi, tất cả đều là âm mưu của bọn họ."
"Giết người sát vật hẳn là chỉ thảm chiến diệt tộc năm xưa của Đề gia." Vương Tuấn Khải cắt ngang lời cậu ta: "Nhưng chuyện đó không phải do Vương tộc khơi ra, nguyên nhân chính là gì cậu có biết không?"
Nói rồi hắn chẳng để Đề La kịp trả lời, phủ đầu nói: "Đề gia muốn phục sinh thiên quỷ."
"Nói dối! Thiên quỷ đã biến mất từ ngàn năm trước, làm sao có thể phục sinh?! Vương tộc các người tế máu Đề gia chỉ để thử xem hồn thú rốt cuộc có bị khống chế bởi cương thi hay không." Đề La như đã hận rất lâu, cay đắng mà rằng: "Nếu có thể, các người sẽ đem người Đề gia luyện thành cương thi mình đồng da sắt, tùy nghi sai sử!"
"Nói rất có lý, nhưng chế tạo cương thi không phải là nghề của Vương tộc." Vương Tuấn Khải chém đinh chặt sắt: "Nghe cho rõ đây, năm đó người muốn phục sinh thiên quỷ chính là ông nội cậu Đề Bác. Đề Bác có hai người vợ, trừ bà của cậu ra còn có một tiểu thiếp bằng tuổi cha cậu. Tiểu thiếp này vốn là mật thám của tà đạo cài vào để đánh cắp bí mật luyện hồn thú nhà cậu, sau bị bà cậu phát hiện liền tự sát rồi vu họa cho Vương tộc."
Đề Bác vô cùng yêu thương tiểu thiếp, không tiếc thân mạng người khác xây dựng phòng ốc thu hút âm khí, cài phong thủy cực sát oán hung, hằng ngày tế thiên hòng mong gọi được thiên quỷ trở lại. Chẳng ngờ thiên quỷ không đến, lại đến một hung thần, gọi Trạch Toái.
"Trạch Toái năm đó mất trí, điên lên giết chết cả nhà cậu, Vương Tiêu Đồ não ngắn kia từng hứa sẽ duy trì nòi giống Đề gia, liền mạo hiểm đối đầu với Trạch Toái, cướp cậu từ tay gã trở lại, nuôi dưỡng cậu cho đến ngày hôm nay."
Đề La nghe tới đây, không hề tin tưởng cười nhạt: "Đừng nghĩ dùng dăm ba câu trơn tru là có thể dụ được tôi, chuyện năm đó không người làm chứng, ai dám đứng ra đảm bảo lời anh nói là đúng hay sai? Đề gia đời đời chỉ biết luyện hồn thú, làm sao biết tế thiên gọi quỷ, làm sao dám triệu hồi thiên quỷ? Triệu hồi để làm gì?"
"Để hồi sinh vị tiểu thiếp kia."
Bất ngờ là người lên tiếng lần này lại không phải Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên đứng đối diện với cậu thanh niên không hơn tuổi mình là bao kia, bình tĩnh nói: "Truyền thuyết từng đồn thổi, thiên quỷ có hai cái mạng, bởi vì được hình thành từ oán khí và đau buồn than khóc của người chết trong chiến trận, hắn rất khó chết, lại sống không vui vẻ gì, nên tự phân ra thành một cái mạng thứ hai."
"Sau khi hắn bị đám người tự xưng là danh môn chính phái đánh tan, liền có một lời truyền, ấy chính là nếu triệu hồi được thiên quỷ, thiên quỷ sẽ tặng tính mạng thứ hai đó cho người gọi hắn trở về, để đổi lại, hắn sẽ dùng máu huyết của những kẻ thân cận nhất làm thức ăn."
"Cho nên Đề gia liền bị thảm sát?" Đề La không giận mà cười, chỉ vào Vương Tuấn Khải: "Hắn vừa mới nói kẻ thảm sát Đề gia tên Trạch Toái, cậu lại bảo thiên quỷ chính là hung thủ, hai người viết kịch bản không khớp. . ."
"Câu nào của tôi nói thiên quỷ là hung thủ?" Vương Nguyên lắc đầu: "Thiên quỷ cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trước mặt Đề gia."
Vương Tuấn Khải: "Ông của cậu không hồi sinh được tiểu thiếp, lại gọi tới hung thần, toàn gia bị diệt, đây đều không phải là lỗi của Vương tộc. Nhưng có người nói cho cậu đó là sai, chỉ cần cậu thoát khỏi nhóm tiểu bối Vương tộc, một mình đơn thương độc mã ở đây thủ cầu, chờ Vương Nguyên xuất hiện thì sẽ có đáp án, đúng không?"
Đề La ôm tâm trạng không huyết chiến không lùi bước, ai ngờ đối phương nắm được chiêu số tiếp theo của mình, cậu ta không nén nổi ngạc nhiên há hốc mồm.
Vương Nguyên thở dài: "Là Đại Hỷ sao?"
Vương Tuấn Khải gật đầu, nói với Đề La: "Tuy rằng động cơ xuất phát của cậu không đúng, nhưng hành vi thì đúng."
Đề La không hiểu gì cả: "??"
Vương Tuấn Khải tiến đến gần cậu ta. Đề La lập tức lui ba bước, thủ thế tấn công.
"Định." Hắn niệm chú, Đề La nhất thời không động đậy được, cứng đờ đứng yên đó trơ mắt nhìn Vương Tuấn Khải đi lại trước mặt mình.
Vương Tuấn Khải vốn muốn cứng rắn lấy ký ức trong đầu cậu ta ra xem, lại nghĩ biện pháp đó chỉ làm cho Đề La hoảng loạn, ảnh hưởng đến ký ức, liền ngoắc Vương Nguyên tới.
Đề La trừng mắt nhìn bàn tay thon dài của Vương Nguyên đáp trên trán mình, sau đó. . .
Vương Nguyên bắt đầu đọc ký ức của cậu ta.
Cảnh tượng khá hỗn loạn, xem ra Đề La cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài. Ban đầu khi cậu ta chui vào không gian này thì đi cùng với bốn người, Vương Nguyên nhận ra bốn người nọ là nhóm tiểu bối bị cậu chỉ điểm trong động trú ẩn. Đề La đi cuối cùng, chẳng bằng nói là lén lút đi theo bọn họ, tận mắt nhìn thấy bọn họ chém giết thú dữ, đánh đuổi yêu ma, lại thêm hằng ngày trông thấy từ xa, mà địa vị của bọn họ tại Vương tộc không thấp, Đề La trong lòng thật sự tin tưởng bọn họ là người tốt, chuẩn bị khai báo bản thân nhập bọn.
Cho đến khi cậu ta phát hiện cứ cách một đoạn thời gian, nhóm bốn người kia lại tách ra, quay về một hang động khuất sâu trong rừng. Đề La tò mò đi theo, rốt cuộc trông thấy hang động nhốt một người, cậu ta không nhìn rõ đối phương là ai, nhưng từ thể trạng mà trông, đối phương sống không yên với bốn người kia.
Đúng lúc này, Đề La bại lộ. Nhóm bốn người có vẻ không biết Đề La đã phát hiện bí mật của mình, nhưng vì giao tiếp có khoảng cách nên không chú ý cậu ta cho lắm. Từ đây Đề La nắm được tung tích của bọn họ, đồng thời từ từ tìm cớ tách ra, cuối cùng trong một lần chiến đấu với hổ dữ, cậu ta giả vờ 'chẳng may' bị hổ tha đi.
Bốn người kia cung không cứu, Đề La liền thuận lợi chạy thoát.
"Con hổ kia tên là Đại Hỷ." Vương Tuấn Khải không còn gì để nói: "Đưa tôi đi gặp Anh Kiệt."
"Anh Kiệt?"
"Chính là người bị bốn kẻ kia giấu."
Đề La cắn răng: "Tôi làm sao biết anh có hại cậu ta hay không. . ."
"Bằng vào việc tôi có thể giết cậu."
Đề La im bặt.
Rốt cuộc thì Vương Tuấn Khải cũng tìm được Vương Anh Kiệt, đứa nhỏ này bị quấn trong một cái lồng bằng dây leo gai góc, đã bị gai đâm đến độ suýt thành cái sàng.
Hắn kéo Vương Anh Kiệt ra rồi, nhét cho nó thuốc bí truyền của Tạ gia, ném nó ở một bên.
"Chúng ta không thể quay trở lại động trú ẩn được nữa." Hắn nói: "Không chỉ là bốn người kia, mà cả Vương Tiêu Đồ cùng với những kẻ đang sống ở đó đều đáng ngờ."
Vương Nguyên nhíu mày: "Nhưng khi bọn họ phát hiện chúng ta biến mất-. . ."
"Nếu trùng hợp gặp lại, chúng ta cứ nói là ra ngoài tìm Anh Kiệt." Hắn quay đầu nhìn thằng nhóc co quắp dưới đất, mặt mũi đã bớt tái: "Trước khi Anh Kiệt tỉnh lại, tôi không thể để cậu mạo hiểm."
Vương Anh Kiệt là đang ngủ, ngủ thành heo, sau đó bị câu này của chú Tuấn Khải giật tỉnh, ngốc trệ tỉnh dậy.
Đề La cho cậu ta nước rửa cổ họng một chút, chờ cậu ta nói chuyện. Tuy rằng Đề La vẫn không ưa gì Vương Tuấn Khải, lại không phản cảm hành vi tư bản chuyên quyền của hắn, dẫu sao hắn đi cùng Vương Nguyên, mà Vương Nguyên lại là người quan trọng phải được bảo vệ.
Hổ lớn nói như vậy – Đề La suy tư, bởi vì vấn đề huyết thống, Đề La đối với bất kỳ con thú nào đều rất khoan dung hiểu rõ, tâm tư của Đại Hỷ có cố che kín cỡ nào cũng bị cậu ta nhìn được, cậu ta cho rằng Vương Nguyên rất quan trọng với Đại Hỷ. Một con thần thú lại xem trọng một nhân loại như vậy, cho thấy nhân loại này là người cực kỳ cực kỳ tốt, tốt đến quý hiếm.
Nhưng nhân loại này bị mù. Đề La nhìn Vương Nguyên một lúc mới biết được điều này, cho nên để lỡ cơ hội gặp cậu, vốn dĩ định nhào ra cướp cậu khỏi tay Vương Tuấn Khải trước khi hai người bọn họ qua cầu, ai ngờ Vương Nguyên tiên cơ đi trước một bước.
Đề La mải quan sát Vương Nguyên, bỗng dưng cảm giác được một tầm mắt nguy hiểm lia tới.
Vội vã thu quân.
Bên kia, Vương Anh Kiệt bưng đầu ngồi dậy, vừa mở miệng lập tức khóc rống: "Chú, cứu Vương gia! Cứu!!!"
Hết Chương 79