Bố trí ngược hoàn toàn biểu thị điều gì?
Đối với một căn nhà mà nói, gia chủ sẽ chọn hướng dựng tốt, phong thủy tốt để dưỡng sinh cầu phúc, nhà thầu xây dựng chung cư cao tầng càng phải để ý đến vấn đề này. Một khi phong thủy bị thay đổi theo hướng ngược lại, rất có thể sẽ tạo nên âm trạch hung địa, thu hút sát khí và oan khuất oán linh.
Vương Tuấn Khải vừa bước vào đã nhíu mày, hiển nhiên hắn phát hiện bố cục trong nhà không đúng. Theo lẽ thường, nếu ngôi nhà bố trí như vậy thì phải có rất nhiều âm linh lảng vảng gần đây, nhưng hắn nhìn một vòng cũng không tìm thấy bất kỳ ai, ngoài cảm giác không thích hợp ra chỉ có lạnh lẽo u ám.
Hắn nhanh chóng triển khai la bàn chờ nó tìm phương vị dao động âm khí nặng nhất. Từ sau khi biến nhỏ lại, rất nhiều thuật pháp hắn đều không dùng được, đành phải nhờ cậy vào thứ này, nhưng trong lúc sử dụng hắn phát hiện ra không ít thứ, ví dụ như la bàn này đã từng nằm trong tay ai.
La bàn không kim quay vòng vòng vô định, căn bản không có cách nào xác định nơi nào âm khí thịnh. Nói cách khác, nơi này không có hung sát tế trận hoặc khắp nơi đều là cái trận pháp đó. Vương Tuấn Khải thiên về tình huống thứ hai hơn, hắn nhíu mày càng chặt, ngồi xổm xuống triệu hồi thanh đao ra, 'ầm' một tiếng đâm thẳng vào sàn nhà!
Sàn nhà nứt toác ra trong nháy mắt, dư chấn lan ra rúng động cả chung cư. Nhưng điều Vương Tuấn Khải quan tâm lúc này không phải là bị người khác phát hiện, mà là sau khi trường đao đụng vào nơi này, cũng chẳng hề có động tĩnh gì xảy ra.
Hắn tuyệt sẽ không cho rằng mình nhầm lẫn, vậy chỉ có thể là kẻ bố trí trận pháp tâm cơ thâm sâu. Lôi trường đao đi một vòng quanh nhà, không gian im ắng lạ thường làm cho tiếng tích tích của đồng hồ phá lệ vang dội, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường chạm đến con số mười, không khỏi đề phòng cảnh giác.
Tiếng chặt chặt băm băm từ phòng bếp vọng ra làm hắn sửng sốt.
Hắn chạy một mạch đến phòng bếp, chỉ thấy một bóng người im lặng đứng cắt rau củ. Bởi vì vấn đề hiện trường vụ án, cảnh sát không hề động đến những đồ vật trong nhà nạn nhân, chỉ đem đi bằng chứng đáng ngờ cùng với vài thứ cần điều tra. Dao và thớt gỗ là hai thứ nằm trong danh sách loại bỏ, vì thế từ lúc nạn nhân chết cho đến nay chúng nó đều không hề bị dịch chuyển.
Lúc này người nọ đang cầm lấy lưỡi dao, cạch cạch mà cắt rau củ, điều đáng nói ở đây là mớ rau củ kia cứ như đã quay ngược thời gian trở về hình dáng ban đầu, tròn trịa sạch sẽ, chẳng chút sứt mẻ. Vương Tuấn Khải ngờ ngợ, trong nháy mắt hiểu được sự tình, hắn lao ra cửa chính, dùng tốc độ tên bắn tông cửa định rời khỏi nơi này. Nhưng hắn chỉ vừa đi tới bệ cửa, một luồng sóng cực mạnh ập đến đánh hắn văng về sau, linh lực tràn trề lại không chấp nhận sự tồn tại của hắn, ngăn cản hắn đi qua phía bên kia cánh cửa.
Cùng lúc đó, người trong bếp đột nhiên xoay lưng đi về phía cửa chính, hai mắt đờ đẫn không chút tiêu cự đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải. Vốn là người nọ muốn đi xuyên qua cánh cửa kia nhưng cũng bị ngăn chặn giống như Vương Tuấn Khải, liền đứng ở trước cửa lắc lư, đầu đập vào cánh cửa phát ra tiếng động bộp bộp không ngừng.
Vương Tuấn Khải mặt xanh mét, linh hồn này tàn khuyết bất kham, nhưng sự mất mát này đã tồn tại trong quá trình luân hồi chuyển thế chứ không phải là do tử trạng kinh khủng gây ra. Đối phương sở hữu tiên khí mỏng manh, hiển nhiên đâu đó ở những đời trước đã có tu vi không tồi, nhưng xem bộ dạng thẫn thờ ngơ ngác này, rành rành là bị người hại chết, giam cầm tại căn phòng này mãi mãi không được siêu thoát.
Khiến hắn càng phẫn nộ hơn nữa, đối phương ăn mặc chẳng khác linh hồn mà hắn cho là nạn nhân thứ ba kia, nói cách khác, người này mới chính là nạn nhân trong vụ tự sát hàng loạt, còn kẻ mà hắn thu về căn bản không phải nạn nhân!
Sao hắn có thể sơ suất đến vậy!
Vương Tuấn Khải không hiểu nổi rốt cuộc chính mình đã bị cái gì, hắn hoảng hốt mà nghĩ, chẳng lẽ sức mạnh của hắn đang dần dần suy kiệt, không phát hiện kia là hàng giả?!
. . .
Nắp bình được mở ra, linh hồn người thanh niên vọt vào không khí, khẩn cấp thúc giục: "Mau, tôi đưa các người đến chỗ thiên sư kia, nếu để hắn gặp nạn trong căn phòng đó, sẽ không ai có thể cứu chúng ta được nữa!"
Vương Nguyên vội đứng lên, vấp phải chân ghế lảo đảo suýt ngã: "Vương Tuấn Khải gặp phải chuyện gì bất trắc?"
"Loại bố trí phong thủy ngược kia chính là cực sát chi địa, sẽ dẫn đến huyễn thế ma vương hàng không tìm đến, nuốt chửng mọi sinh hồn có mặt ở đó! Nếu như thiên sư ân nhân còn đứng ở nơi nọ thêm một giây phút nào nữa, sinh lực của hắn sẽ bị xói mòn, dần dần không thể phản kháng mà trở thành phược linh bị giam giữ vĩnh viễn!"
Vương Nguyên nghe đến đây, sốt ruột há miệng thở dốc. Sắc mặt cậu trắng bệch, hai tay nắm chặt buông ở hai bên người, linh hồn thấy thế liền muốn tiến lên hỗ trợ cậu, nhưng Vương Nguyên lại lùi ra sau.
Diệp Khai nhanh như chớp bổ tới, mười ngón tay giăng thành lưới võng, trùm lên linh hồn kia.
Đối phương dễ dàng tránh thoát, giẫy mấy cái bay lên không trung, trầm mặc nhìn Vương Nguyên một chút, nói: "Các ngươi phát hiện từ khi nào?"
"Lúc ngươi giải thích chuyện hung trạch." Diệp Khai đón đầu, vẻ mặt đanh thép: "Ngươi lúc trước từng nói, bản thân không nhớ rõ rất nhiều chuyện, ngay cả việc trước khi chết từng tao ngộ thứ gì cũng không nhớ, lại rõ mồn một như thế nào là bố trí phong thủy."
Thần côn giãn khoảng cách với linh hồn, sẵn sàng chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào: "Huống hồ thân phận của ngươi là một người lao động bình thường, làm sao có thể hiểu được những thứ đạo lí huyền thuật như thế?"
"Là ta gấp quá rồi." Đối phương không phản bác, thừa nhận chính mình gian dối. Lúc gã nói những lời này, vẻ ngoài lập tức thay đổi lộ ra nguyên hình là một đoàn sương đen quay cuồng không ngừng, chỉ xuất hiện một cặp mắt đỏ tương tự mắt Diệp Khai.
Diệp Khai vốn chỉ tưởng thứ kia bất quá là một ác linh giấu mình lừa gạt bọn họ, hoàn toàn không ngờ tới việc oan gia tìm đến quá nhanh.
"Diệp tướng quân, chúng ta lại gặp nhau." Nam thi vương Trạch Toái khàn khàn nói, vung lên hung sát âm tà lao tới: "Hơn một ngàn năm trước, ngươi phanh thây ta, nhốt ta vào cửu thiên lôi kiếp để ta bị đánh suýt hồn phi phách tán. Bây giờ ta sẽ mang ngươi đi hưởng thụ cảm giác của ta lúc đó, cho ngươi biết như thế nào là sống không bằng chết!!"
"Tới đây đi, ta đã sớm nghĩ tới." Diệp Khai hiếm khi lộ vẻ mặt thị huyết chết chóc, năm ngón tay đen sì cắm vào lồng ngực móc ra một cây trường thương tả tơi cũ rích, xoay người, như hình dáng của vị tướng quân trên chiến trường tàn khốc phá đảo quân địch, lấy máu tươi của giặc oa tắm xác huynh đệ.
Nam thi vương vốn không phải kẻ mất bình tĩnh, nhưng nhìn thấy bộ dạng tinh phong huyết vũ của Diệp Khai, lập tức nổi giận thịnh nộ, toàn thân bành trướng cực đại. Hắn ta như một chiếc bong bóng phình lên càng lúc càng lớn, cho đến khi Vương Nguyên sửng sốt hoàn hồn, Trạch Toái gần như đã bao trùm toàn bộ khách sạn.
Người bên ngoài không giống như cậu, không thể nhìn thấy chân thân của Trạch Toái, chỉ cảm thấy không khí đột nhiên lạnh lẽo đến tận xương cốt, bầu trời âm u nặng nề. Bọn họ không chống cự được bao lâu, có người đầu váng mắt hoa đương trường ngất xỉu, có người nôn mửa không ngừng, nhưng đều có cùng một kết cục là im lặng ngã xuống.
"Hỏng, hắn ta muốn dùng sinh hồn để nhanh chóng khôi phục hình dáng nguyên thủy, rất có khả năng sẽ giết nhiều người." Diệp Khai nghiêm trọng nhíu mày, xách trường thương xoay một vòng trên không trung: "Cậu ra sau lưng tôi sẽ không gặp nguy hiểm."
"Tôi nghĩ là mình có thể làm được gì đó." Vương Nguyên ngẩng đầu, bầu trời tối đen như thể báo hiệu dị tượng giáng lâm, trên không trung vù vù hắc vụ, tản mác một loại hơi thở tử vong. Cậu nhắm mắt lại, vẫn là nghe lời lùi ra sau, nhưng trong thế giới màu đen của cậu đã bắt đầu thay đổi.
Trước kia cậu chỉ nhìn thấy được màu sắc của người và vật, sẽ có màu đỏ nhạt cho người sống, màu xám cho linh hồn, màu tro tàn cho vật chết, nhưng hiện tại cậu có thể trông thấy đường viền hình dáng của bọn chúng như thế nào, cao bao nhiêu, từng nhịp đập, từng sự dịch chuyển của dòng máu. . . Cậu đều thấu thị.
Vương Nguyên sờ đôi mắt, cậu không biết đó có phải là dấu hiệu của việc đôi mắt cậu thay đổi hay không, nhưng biến hóa này giúp Vương Nguyên không ít việc, chẳng hạn như tìm điểm yếu của Nam thi vương.
"Hắn ta có một lỗ thủng trên ngực, Vương Tuấn Khải từng đâm vào đó. Thân thể của hắn chia năm xẻ bảy, nhưng thần hồn lại không hề hao tổn, chỉ có vết thương do Vương Tuấn Khải gây ra đã làm cho hắn suy yếu rất nhiều." Vương Nguyên nhanh chóng giải mê: "Toàn thân hắn phủ rộng ra nhưng tôi vẫn có thể tìm thấy vị trí vết thương đó, chính là đám khói đen ở bên trái chúng ta."
Diệp Khai không nói hai lời túm Vương Nguyên phi qua, chọn cửa sổ trái mà đâm xuống. Nam thi vương vốn tính toán hấp thụ xong sinh hồn sẽ giải quyết kẻ thù, nhưng hắn ta không nghĩ tới Vương Nguyên sẽ phát hiện ra nhược điểm của mình, phẫn nộ gầm lên, lập tức né đi.
Diệp Khai thuận thế mang những người ngất xỉu ở nơi đó ném vào trong khách sạn.
"Muốn tiêu diệt Nam thi vương, cách duy nhất chỉ có đâm vào trái tim hắn, cuốn thần hồn hắn vào trong bình thủy tinh của Vương Tuấn Khải, dùng máu tươi của tôi phong tỏa." Vương Nguyên chỉ huy Diệp Khai chạy đông chạy tây, chẳng hề có quy luật gì, nhưng không hiểu sao Diệp Khai chẳng hề nghi ngờ, cứ như đã quen tình huống này.
Diệp Khai hành động rất nhanh, cơ hồ đã cứu được một bộ phận người sống, còn lại những người khác hoặc là đều táng thân trong miệng Trạch Toái, hoặc là hồn phách bị tổn thương không có khả năng sống lại.
"Đáng chết, năm đó hắn cũng dùng cách này để diệt Đường quốc." Diệp Khai cắn răng mắng một tiếng, 'ầm ầm ầm' huơ trường thương xua tan hắc khí, thần côn để Vương Nguyên trên ban công khách sạn, nhảy lên mái nhà: "Nơi nào?!"
"Bên phải anh!" Vương Nguyên hô to, trường thương lập tức phóng về phía đó, nhưng hắc khí tản ra rất nhanh, trường thương đâm vào khoảng không chỉ có thể tự quay về. Diệp Khai trầm trọng bắt được trường thương, đột nhiên lơ lửng trên không trung, giữa trán nứt ra, một hoa văn đỏ thẫm như máu phá da y chui ra ngoài.
Trường thương rung động kịch liệt, bỗng dưng từ một biến thành ba, từ ba hóa ra chín, lanh canh xoay vòng Diệp Khai, lấy y làm trung tâm phóng tứ phía. Chúng nó như có mắt, chuyên chọn hắc khí mà tấn công, Trạch Toái thân hình quá rộng, không kịp đối phó nhiều đao thương như vậy, hoảng hốt vùng vẫy, vậy mà bị đâm thương vài lỗ. Hắn ta căm tức nhìn Vương Nguyên, bi thương gào thét: "Ngươi vẫn luôn như vậy!"
Vương Nguyên vốn căng thẳng nghe ngóng tình hình, dồn sức tập trung xem Trạch Toái không đề phòng nơi nào, nghe đến đây liền ngẩn người.
"Đừng nghe hắn!" Diệp Khai ngăn chặn hắc khí tràn đến chỗ cậu đứng, dưới chân xuất hiện một đồ án hoa văn màu trắng, như một chiếc vòng bảo hộ bao quanh cơ thể Diệp Khai. Hắc khí xông tới đụng vào Diệp Khai đều tự động tản ra, không như cũ hợp lại mà từ từ tan biến. Trạch Toái chỉ biết quả thế, càng thêm tức giận phá hủy phòng ốc. Mặt đất bị cày xới lên lộn xộn, xung quanh khách sạn lún xuống một đoạn không nhỏ.
"Ngươi vẫn luôn như vậy! Vẫn luôn che chở cho y!" Trạch Toái điên cuồng hút sinh khí, hai mắt đẫm máu nhìn chằm chằm Vương Nguyên: "Kiếp này ngươi cũng không chịu theo ta đi."
"Hắn ta nói gì vậy. . ." Vương Nguyên thực sự bị dọa ngơ ngác, Trạch Toái trong đôi mắt y từ từ tụ lại nguyên hình, trường bào màu trắng trên người nhiễm một tầng sắc màu đỏ thắm, vết đâm giữa tim hiện lên đặc biệt chói lói.
Vương Nguyên sợ ngây người, đây là chân thân Trạch Toái?
Cậu làm sao mà thấy được?!
Cậu mơ hồ ôm hai mắt mình, cố xoa xoa xem có phải là ảo giác hay không. Đầu óc cậu mù mờ chằng chịt, ong ong kêu vang, hình ảnh kia đột ngột xuất hiện trong đầu quá là chói mắt, gây ảnh hưởng không nhỏ đến thế giới quan của Vương Nguyên. Chỉ thấy lần đầu tiên thôi, nhưng trong đầu cậu không cần phân bua đã xác nhận người đàn ông khoác áo bào trắng kia là Trạch Toái, giống như. . .cậu đã quen biết hắn ta từ lâu lắm.
Bên tai văng vẳng tiếng Trạch Toái đau đớn cười, hòa vào tiếng gió phần phật ù ù đinh tai nhức óc, khách sạn run rẩy như thể bất kỳ lúc nào cũng lảo đảo ngã xuống, làm cho Vương Nguyên bị ngã lăn đến chân tường. Cậu che tai, nhưng thứ âm thanh kia chẳng khác nào từ trong đầu cậu phát ra, thời gian càng lâu Vương Nguyên càng mất kiên nhẫn, thở dốc kịch liệt.
Trạch Toái đối phó với Diệp Khai, hai bên ngươi đấu ta đấu không phân thắng bại. Nhớ đến năm đó cũng là như vậy mà hắn ta gặp được người nọ, âm thanh cũng trở nên thê lương: "Ngươi đã quên, nhưng ta thì nhớ rất kỹ. Năm đó Đường quốc bị ta đánh bại như thế nào, họ Diệp súc sinh kia là làm sao hại ngươi khổ nhập luân hồi! Ngươi thà hy sinh bản thân cũng không để cho quốc vong, thà dùng hồn phách tàn khuyết phiêu đãng không trung mà không muốn ta cứu! Cho đến tận bây giờ, ngươi vẫn che chở cho y! Đường Nhiễm, ngươi nghĩ ta đây khổ tận cam lai, biến thành hình dáng nửa quỷ nửa ma này là vì ai?! Hôm nay nếu không huyết tẩy nơi này, đánh cho tên súc sinh đó hôi phi yên diệt, ta nhất định không buông tha-. . ."
"Thật sự là phiền chết!"
Vương Nguyên gầm nhẹ một tiếng, nâng đầu, một đôi con ngươi đỏ ngầu lóng lánh sắc chết chóc tử vong khiến cho Diệp Khai lẫn Trạch Toái đều im bặt.
"Ai nói ta là Đường Nhiễm?"
Cậu chậm rãi đứng dậy, hơi nghiêng đầu, sắc mặt trắng bệch trong bóng đêm cực kỳ ghê người, toàn thân tản ra một loại khí tràng chúng sinh chớ đến gần. Diệp Khai tinh ý nhận ra Vương Nguyên không giống bình thường, lại chẳng hiểu được tại sao cậu lại biến thành dạng này.
Vương Nguyên ngẩng đầu, rõ ràng là đôi mắt kia mù lòa vô dụng, lại chuyển động qua lại như đang xem xét con mồi. Cậu 'nhìn' đến Trạch Toái, thản nhiên lạnh lẽo nói: "Nhận sai người là phải chịu phạt."
Tia chớp rạch ngang trời, 'ầm' một tiếng bổ xuống đầu Trạch Toái.
Hết Chương 62