Lúc Lương Dật Sinh mang theo đồ chạy xuống nhà, suýt chút nữa bị máu loang ra hù sợ chết khiếp.
"Tôi chỉ mới đi có năm phút thôi mà. . .A! Lão Tạ!" Lương Dật Sinh vươn tay: "Mau tới đây!"
Tạ Lưu Quang nhìn y với ánh mắt thiểu năng, trầm trọng tỏ ý giữ im lặng, Lương Dật Sinh cũng cảm thấy tình cảnh này quá ư là rùng rợn, hạ giọng đủ cho hai người nghe được: "Đây là chuyện gì đang xảy ra? Chẳng phải Vương Tuấn Khải biết trừ tà sao? Dùng pháp thuật quét bọn người ngoài kia đi là được rồi, vì sao phải dùng đến chiêu thức này?"
Tạ Lưu Quang liếc y một cái, âm thầm kinh ngạc vì y biết đến phong hồn, ngoài mặt lại hết sức bình tĩnh: "Đại khái là không còn cách nào khác."
"Vì sao? Vương Tuấn Khải đánh không lại bọn chúng?" Lương Dật Sinh nói xong, nhíu mày: "Không đúng nha, hắn tiếng tăm không tồi, hai trăm năm trước từng đại náo một trận ở thủy đại lục, nghe nói tình trạng lúc đó rất khủng bố, sao có thể không phải là đối thủ của đám người mặt gỗ này được. . ."
Tạ Lưu Quang tâm linh chợt lóe, nhưng rồi cũng chỉ kiên nhẫn giải thích: "Một đầu của se tình tơ đang nằm trên người ai?"
"Vương Nguyên. . .?" Lương Dật Sinh nhướng mày: "Vương Tuấn Khải hắn sợ Vương Nguyên bị liên lụy?"
"Đích xác là sợ phong hồn ảnh hưởng đến Vương Nguyên."
Vương Nguyên đứng giữa pháp trận, chỉ nghe tiếng gió ù ù bên tai, trong lòng là tiểu hồ ly đang bấu chặt ngón út của cậu, có lẽ là bị uy lực đồ án dọa đến, run rẩy cuộn thành một vòng mở to mắt nhìn oán hồn không ngừng trút xuống như mưa.
Phát sinh chuyện gì? Sao cậu không cảm nhận được cái gì nữa rồi? Vương Nguyên há há miệng, hoang mang quay đầu, cậu không thể xác định được Vương Tuấn Khải đang ở đâu, cũng không thể nhìn thấy những thứ màu sắc trong thế giới đen ngòm của cậu nữa. Ngoại trừ âm thanh lốc xoáy cuồn cuộn không dứt bên tai, Vương Nguyên hoàn toàn mờ mịt, giống như cả thế giới đột ngột biến mất chỉ còn có một mình cậu.
Ngay cả khi cậu đang ôm tiểu hồ ly, cậu cũng không cảm nhận được độ ấm hay bất kỳ cử động gì của nó.
Cậu muốn gọi Vương Tuấn Khải, gọi ai đó, chỉ cần có người đáp lại. Nhưng cổ họng của cậu như bị đông cứng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì. Điều này thực sự làm cho một người bình thường như cậu hốt hoảng, chỉ có thể cố gắng phán đoán xem xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Vương Nguyên cảm giác như mình đã rơi vào một không gian khác.
Cậu muốn thử bước đi, lại nhớ đến lời của Vương Tuấn Khải, đành phải nỗ lực cổ vũ chính mình không được sợ hãi, nén xuống nóng nảy dưới đáy lòng, ôm chặt tiểu hồ ly.
Bỗng, ngón út của cậu đau nhói.
Trong cái màn đêm vô tận trải dài đến ngút ngàn tầm mắt, Vương Nguyên rốt cuộc nhận ra sự tồn tại của một thứ.
Cậu nhớ rồi.
Cậu đã trông thấy hắn, hắn chính là chủ thể trong giấc mơ quỷ dị tối hôm qua.
Thứ nọ giãy dụa muốn chui vào khung ảnh màu đen của cậu, một đầu tóc bù xù đã được chải gọn gàng ngăn nắp, trên tay hắn mang theo chiếc đòn cân hỉ sự, dường như giây tiếp theo sẽ chạy đến dùng đòn cân xốc mành che trên đầu tân nương tử.
Vương Nguyên giấu cả tay lẫn tiểu hồ ly ra sau, cơn đau đớn bỏng rát từ ngón tay út không ngừng truyền vào não bộ. Không biết đã từ lúc nào, cậu nhận ra đầu còn lại của se tình tơ trên tay cậu đang nằm trong miệng của quái vật kia.
Tạ Lưu Quang chưa nói, cột se tình tơ gắn kết hai người là cột trên ngón tay, nhưng gắn kết linh hồn là buộc trong tim.
Tân lang mặt trắng mở đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Vương Nguyên, sợi tơ đỏ tươi như máu lẳng lặng treo trên mép, chỉ cần hắn há mồm ra, chắc chắn có thể trông thấy sơi dây kia là làm sao mà nằm trong cổ hắn, làm sao buột chặt trái tim hắn.
Vương Nguyên run lên, rốt cuộc đã nghĩ ra điều không lành: Tân lang kia đang muốn dùng se tình tơ buột trái tim cậu.
Thay vì sợ hãi, Vương Nguyên lại thấy rất khó hiểu. Cậu là nam, hắn ta cũng là nam, hắn vì sao muốn tìm đến cậu?
Vương Nguyên lúc này không biết nguyên do, nhưng nếu là Vương Tuấn Khải, hắn dùng đầu gối nghĩ cũng ra.
Chẳng qua lúc này hắn không rảnh lắm, để duy trì sự tồn tại dài lâu của phong hồn, hắn đã dùng hết linh lực trong cơ thể. Tạm thời sẽ không gây hậu quả gì đáng kể, nhưng phong hồn tiêu hao linh lực rất nhiều, chỉ nuốt oán hồn không đủ để nó phát ra uy lực lớn nhất. Nếu là trong trạng thái bình thường, có lẽ hắn sẽ không dám đánh động mà dùng chiêu thức giết địch một ngày tự tổn thương tám trăm như vậy, ít nhất hắn sẽ mang Vương Nguyên trở lại Vương gia, tìm cách gì đó gỡ se tình tơ ra.
Nhưng chẳng hiểu sao, hắn vừa nhìn thấy quỷ vật nguy hiểm kia muốn cướp Vương Nguyên đi, hắn nháy mắt bạo tạc.
Vương Tuấn Khải cúi đầu, hoa văn trên mặt càng lúc càng sẫm, đợi đến khi tế tự đã hoàn toàn chiếm lĩnh nửa gương mặt hắn, môi Vương Tuấn Khải run lên, tràn ra một tia máu tươi.
Hoa văn sống động như thể giây tiếp theo sẽ vụt bay ra khỏi da thịt, uốn lượn nhúc nhích tựa một con quái vật vừa mới thức tỉnh, vừa tuyệt mỹ vừa khủng bố, kích thích càng nhiều oán hồn tụ tập lại đây. Vương Tuấn Khải chống đỡ thanh đao, máu chảy dọc theo cánh tay hắn, tí tách tí tách, chẳng khác gì một điệp khúc triệu hồi.
"Vốn chỉ nghĩ là bắt một con tướng, không ngờ lại chỉ là thí." Hắn lẩm bẩm, máu tràn ra từ môi ra cũng không để ý. Hắn ngước mắt nhìn kết giới phong hồn đã bắt đầu xuất hiện sấm sét, vô số oán hồn kêu thét kinh hoàng lao về phía hắn, trong số đó có những gương mặt xa lạ, cũng có những kẻ quen thuộc đến nổi không thể nghĩ ra, Vương Tuấn Khải lạnh lẽo nhìn bọn họ từng người từng người không sợ chết tự hiến tế mình cho kết giới, bỗng nhiên bật cười: "Ta biết rồi."
Thứ này không biết khi nào đã theo chân bọn họ, từ vụ án của Phong Tuyền, từ Hoan thôn, thậm chí là từ tai nạn lật xe hơn ba mươi học sinh ở ngọn đồi hang núi, từ thuở ban đầu khi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên gặp nhau.
Vương Tuấn Khải bình tĩnh nhìn kết giới bắt đầu bị lấp đầy bởi oán niệm, dày đặc chồng chết tựa một chiếc kẹo bông gòn khổng lồ, khóe môi cong lên giễu cợt, hoàn toàn chẳng chút sợ sệt:
"Đến đây đi!!!"
Theo tiếng quát của hắn, không gian bắt đầu ngưng đọng.
Phong hồn bộc phát uy lực mạnh mẽ, đem tất cả những thứ bên trong phạm vi của mình ngưng trệ lại. Thời gian đối với phong hồn không còn ý nghĩa, vạn vật đều như đóng băng mà bất động, người, quỷ, cây cỏ, hạt bụi, âm thanh. . .Đều đã bị phong ấn trong một đoạn thời gian, bất sinh bất tử, bất cấu bất diệt.
Lúc này, trong thế giới màu đen của Vương Nguyên đã yên ắng rất lâu.
Thứ kia duỗi tay, gương mặt phù thũng hiện lên một tia không kiên nhẫn, bất chấp sự ràng buộc của ngoại giới chạy về phía Vương Nguyên, se tình tơ cũng dần thu hẹp khoảng cách giữa hai bên. Vương Nguyên không thể di chuyển, chỉ biết đối phương đang đến gần mình, càng gần cậu càng ngửi được khí vị đặc thù trên người đối phương – mùi khói lửa tro tàn.
"Anh chắc chắn là bị thiêu cháy." Cậu bật thốt ra không hề suy nghĩ: "Sau khi chết, bị thiêu thành tro."
Đối phương dừng lại.
"Từ khi nào thứ này xuất hiện trên tay tôi?" Vương Nguyên giơ ngón út lên, se tình tơ vốn đã sắp ăn vào xương cốt, nhưng không hiểu vì sao lại chẳng thể đi sâu thêm một tấc nào nữa. Tân lang nọ cũng trông thấy dị trạng, mặt chùng xuống.
Sự im lặng dai dẳng dễ khiến người ta cảm thấy bất an, nhưng không hiểu sao Vương Nguyên càng đứng lâu trong bóng tối lại càng kiên định, giống như trong cậu luôn luôn có một giọng nói nói cho cậu biết, bóng đêm sẽ không bao giờ tổn thương đến cậu. Vương Nguyên biết chính mình xảy ra vấn đề gì rồi, nhưng trước mắt, cậu sẽ không đợi Vương Tuấn Khải đến cứu mình nữa.
Vương Tuấn Khải đã làm gì đó, cậu không biết được.
Cậu không thích cảm giác này, thứ cảm giác chính mình được người bảo bọc, lại bị đẩy ra ngoài rìa, tựa như một lý do nhàm chán xuất hiện chỉ để phục vụ sự chính đáng của hai phe đánh nhau.
Loài người yếu ớt sao?
Đúng, loài người là chủng tộc vô cùng yếu ớt, bọn họ luôn cho rằng chính mình tài giỏi đến độ dời non lấp biển, hùng mạnh đến độ khuất phục được giang sơn, nhưng chỉ cần thứ mà họ sở hữu mất đi, sẽ lập tức xé ra bản chất thật của họ.
Linh hồn và thể xác, đều là nhược điểm của loài người.
Vương Nguyên cũng vậy, cậu chưa bao giờ nghĩ mình là một người mạnh mẽ. Cậu sẽ không phải là kẻ chủ động tiên phong trên chiến trường, cũng không phải là kẻ sẵn sàng hy sinh vì mục đích cứu vớt. Nhưng cậu càng không phải người sẽ nấp sau lưng Vương Tuấn Khải, chỉ biết mông lung mà nghĩ đến những điều tốt đẹp.
Cậu cũng muốn xông trận.
Cũng muốn cùng hắn kề vai sát cánh.
Chẳng qua, cậu là một người bình thường, không có sức mạnh thể lực, cũng không có huyền thuật.
"Nhưng mà trong thế giới này, tôi là tôn chủ."
Màu đen thật là đẹp. Vương Nguyên nghĩ thầm, cùng lúc khi cậu hạ quyết tâm, tân lang quỷ dị bị thế giới vươn những cái xúc tu dài lôi kéo, nuốt chửng.
Dễ dàng nuốt chửng.
Tân lang thậm chí chưa kịp phản ứng, đã bị thế giới nội tâm của Vương Nguyên đẩy ra ngoài, mà se tình tơ trong mồm hắn như bị màu đen ăn mòn mà dần dần biến mất.
Đồng thời, tứ phía rung lắc dữ dội.
Cứ việc Vương Nguyên đang đứng giữa không gian vô định cũng có thể cảm giác được hơi thở cuồng bạo của dã thú sài lang. Cơn chấn động không chừa thứ gì, vỗ bay mọi thứ, làm cho tất cả những cái hạn định trong giới hạn tri thức của con người rơi vào quá trình phân rã cấp tốc. Mùi máu tanh tràn ngập không gian của Vương Nguyên, như một con quái thú khổng lồ đang tấn công rồi tiêu hóa con mồi của nó, Vương Nguyên không kịp hiểu đó là thứ gì, đã bị dòng máu từ bốn phương tám hướng đổ xuống, nhấn chìm cậu.
Khi máu chạm đến đôi mắt của cậu, nó bắt đầu đau đớn tột độ.
Bên ngoài.
"A, mẹ nó, rốt cuộc cũng cử động được!" Lương Dật Sinh mắng một câu, căng mắt nhìn trung tâm cơn lốc. Vừa nãy y cảm giác mình đông lại, sợ tới mức đầu óc rối tinh rối mù. Vừa lấy lại quyền tự chủ thân thể, y liền chết lặng.
Đây còn là nhà sao? Còn sao?!
Bạn của y nữa, họ đâu?!?
"Đồ ngốc, nhắm mắt lại! Cậu muốn bị mù sao!" Tạ Lưu Quang vừa quát to vừa kéo Lương Dật Sinh về phía mình, túm đầu đối phương nhét vào ngực, cùng ngồi thụp xuống: "Cẩn thận!!!"
Một chiếc ghế bay qua đập vào cửa sổ, thủy tinh lơ lửng bay tứ tung khiến bọn họ xây xát ít.
Lương Dật Sinh tốt xấu còn nhớ đến hamster tinh, chụp nó giấu đi.
Căn nhà cùng với mảnh đồi ngoài kia như rơi vào địa chấn cấp 9 mà rung lên ầm ầm. Đồ đạc trong phòng hỗn loạn hết cả lên, tan hoang như một bãi phế tích. Đất đai màu mỡ lúc này chẳng khác gì những con quái vật im lìm, lặng lẽ há miệng đầy răng nhọn nuốt lấy đội ngũ rước dâu. Tân lang vốn đã biến mất bất thình lình giờ đột ngột xuất hiện giữa không trung, dòng máu tươi đỏ thắm quấn quanh người hắn, siết hắn chặt cứng.
"Tưởng ta không bứt se tình tơ ra được ư?" Âm thanh trầm thấp rét lạnh tận xương của Vương Tuấn Khải vang lên, nháy mắt làm cho nhóm Lương Dật Sinh phát lãnh: "Tưởng ta thực sự chỉ là một gã thiên sư tầm thường ư?"
"Hắn hắc hóa rồi à, mẹ nó. . .!!" Lương Dật Sinh mắng to, Tạ Lưu Quang lo lắng nhìn quang cảnh khủng bố bên ngoài, nghiêm trọng mà rằng: "Hắn không hắc hóa."
"Hắn chỉ trở về đúng với bản chất thật của mình mà thôi."
Hết Chương 55