Đối với một căn bệnh quái gở nguy hiểm, lại không có chút kinh nghiệm nào, con người có sợ hãi không?

Dĩ nhiên là có. Dưới tâm thế của một người tầm thường, một người hiện tại chẳng có đủ sức khỏe để chống chịu, một người khuyết thiếu bộ phận thân thể, Vương Nguyên biểu thị cậu đang rất sợ hãi. Cậu đứng tần ngần trước cửa phòng hồi lâu, nghĩ đến những gì người ta miêu tả về cương thi, lặng lẽ sờ dấu vết trên ngực. Tuy rằng cậu không thể tưởng tượng được hình dáng cương thi như thế nào, khủng bố quái dị ra sao, nhưng cứ nghĩ đến việc mình sẽ biến thành một trong số chúng nó, Vương Nguyên lại khó chịu không nén được. Có phải đến lúc đó cậu sẽ không còn là chính cậu, sẽ không điều khiển được bản thân, sẽ tấn công Vương Tuấn Khải, làm hại mọi người xung quanh hay không?

Có lẽ là do vẻ mặt Vương Nguyên quá mức thảng thốt, Vương Tuấn Khải vừa đi lên phòng đã bị cậu hù ngạc nhiên: "Đang nghĩ gì vậy?"

Hắn chú ý đến quần áo ướt sũng của Vương Nguyên, việc đầu tiên nghĩ đến là lẽ nào trong phòng tắm có quỷ? Hắn bước vội đến gần, phát hiện không nghe thấy mùi vị tà ác gì, khó hiểu nắm tay cậu kéo vào phòng: "Cậu sao vậy?"

Vương Nguyên ấp úng, mấy ngón tay quắn quéo vào nhau: "À. . .ừm. . .Tôi không có quần áo. . ."

Cũng đúng.

Vương Tuấn Khải vỗ trán, suýt thì quên vấn đề này. Bản thân hắn có lẽ lăn lóc bụi bờ, giang hồ xông xáo ở bẩn mấy bữa cũng không sao, nhưng Vương Nguyên thì khác. Cậu vừa mới hạ sốt, mồ hôi ra rất nhiều, ắt hẳn cả người dính dấp không thoải mái, cũng mệt cậu không chịu nói cho hắn nghe.

Vương Tuấn Khải giở đồng hồ ra xem, gật đầu: "Chúng ta ra ngoài mua quần áo đi."

". . Bác sĩ Tùy nói tôi có thể mặc quần áo của cậu ấy."

"Cậu mặc không vừa size của cậu ta."

". . ." Vương Nguyên thức thời không hỏi vì sao hắn biết size đồ của mình, chỉ lẽo đẽo theo sau hắn. Đi được nửa đường Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng lại, xoay mặt bình tĩnh nói với cậu: "Cậu không ngại mặc quần áo tôi chứ?"

"Hả?"

"Cậu bây giờ ra đường không tốt lắm, quần áo của cậu đang ướt." Vương Tuấn Khải nhướng mày tỏ ý 'cậu hiểu mà', nhưng Vương Nguyên không nhìn thấy hắn, dĩ nhiên không hiểu ý nghĩa cái nhướng mày đó. Chỉ là cậu cũng biết gió đêm dễ gây cảm mạo, hơn nữa Vương Tuấn Khải cũng không phải người xa lạ gì, bèn gật đầu đồng ý.

Vương Nguyên trong lòng nghĩ, mặc đồ của bác sĩ Tùy không được, nhưng mặc đồ của Vương Tuấn Khải thì được? Cậu cũng không rối rắm vấn đề này lâu, mặc dù nghĩ lại thì hình như khổ người của Vương Tuấn Khải to hơn cậu không ít. . .

Vương Tuấn Khải như làm ảo thuật thò tay vào không khí lấy ra một chiếc hộp gấm, bên trong vừa đủ chứa một bộ quần áo mềm mại màu trắng theo kiểu cổ phục cách tân – xem chừng bây giờ đã không còn sản xuất nữa. Vương Nguyên chui vào phòng tắm sột soạt sột soạt một phen, lúc trở ra đã biến thành thiếu niên lang thanh tú lương thiện.

"Quần áo lúc còn nhỏ mà thôi, cậu đừng ngại." Vương Tuấn Khải sờ mũi, âm thầm chấm cho Vương Nguyên mười điểm. Chính chủ đã lên tiếng thì Vương Nguyên cũng không ngượng ngùng làm gì, ngoan ngoãn cảm ơn hắn rồi chuẩn bị đi giặt quần áo.

"Bên dưới có máy giặt, nhưng bây giờ không phải lúc." Vương Tuấn Khải kéo cậu lại: "Bác sĩ Tùy có khách."

"Nói đi nói lại, chúng ta bây giờ đang ở nhà bác sĩ Tùy một cách bất hợp pháp." Vương Nguyên lăn tăn vấn đề này, dẫu sao cậu cũng là một công dân bình thường sống dưới bầu trời pháp luật, không giống như Vương Tuấn Khải tự do tung hoành. Nhắc mới nhớ cũng may là có Lương Dật Sinh xin nghỉ phép dài hạn giúp cậu, nếu không Vương Nguyên đã sớm bị đuổi học từ lâu vì nghỉ quá nhiều.

"Đừng sợ, cậu ta không làm gì được chúng ta." Vương Tuấn Khải chém đinh chặt sắt, lẽ thẳng khí hùng.

". . .Chúng ta làm phiền cậu ấy."

"Cậu ta rất vui vẻ được làm phiền. Người như cậu ta, sợ nhất là cô đơn, cô đơn quen rồi sẽ cảm thấy những người đi ngang qua cuộc đời cậu ta giống như tri kỉ vậy."

Vương Nguyên nghe hắn nói, bật thốt ra: "Vậy anh có cô đơn không?"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu một lát mới đáp: "Chưa bao giờ."

"Là vì bên cạnh anh có nhiều người sao?"

Cậu luôn cảm thấy những mối quan hệ của Vương Tuấn Khải rất rộng rất rộng. Hắn dường như hiểu biết vô cùng nhiều, như một kẻ hành hương từ thời đại này du lịch sang thời đại khác, mang một hương vị xa xưa cổ kính. Trước kia cậu có nghe qua không ít câu chuyện về những người du hành vượt thời gian, trong đầu tích trữ một lượng tri thức khủng bố cực kỳ - nếu như những truyền kỳ đó là thật. Vương Nguyên luôn luôn có cảm giác, thế giới này có bao nhiêu rộng lớn, đều đã tụ hội ở một mình Vương Tuấn Khải.

"Bởi vì tôi không hiểu cô đơn là gì."

"Sao. . .?"

"Có lẽ là do tôi trời sinh thiếu khuyết một tình phách." Đây không phải là lần đầu tiên hắn nói về điều này, trước kia đã từng có người hỏi hắn một câu tương tự, đã lâu đến mức khi đó bản thân Vương Tuấn Khải trả lời như thế nào hắn cũng quên rồi. Hiện giờ một lần nữa nhấc lại hoài niệm cũ, tâm trạng của hắn cũng chỉ có thể dùng chữ 'hời hợt' để hình dung, vì hắn thật sự không hiểu cô đơn là như thế nào.

Hắn sống bao nhiêu năm, liền một mình bấy nhiêu năm. Hắn thậm chí chẳng nhớ nổi tuổi của mình là mấy, đời này thì hắn chỉ mới hai mươi ba.

Vương Nguyên bất ngờ lắm.

Trong ấn tượng của cậu, Vương Tuấn Khải là người mà chỉ cần đi đến đâu liền có người quen đến đó, nói theo cách dễ hiểu là bạn bè tứ phương, bốn bể là nhà. Có thể vì thế nên hắn mới không thấy cô đơn, nhưng sâu trong lòng cậu lại tự nhủ là không phải vậy.

Vương Tuấn Khải biết tức giận, biết báo thù, biết ghi hận, biết bênh vực bao che cho cậu, sao có thể thiếu tình phách? Hoặc là tình phách của hắn đang đề cập đến, là tình yêu.

Hắn từng nói với cậu hắn thích nam, nếu như hắn không hiểu phong tình là gì, sao có thể biết mình thích nam?

Nếu Tùy Ngọc mà nghe được tiếng lòng của Vương Nguyên, chắc chắn sẽ thay cậu lau mồ hôi. Một người đàn ông thích đàn ông, luôn đi cùng cậu để chăm sóc bảo hộ cho cậu, lại chẳng hề than vãn ca thán nửa lời, thấy thế nào cũng rất mờ ám!

Tùy Ngọc hiện giờ đang ngồi dưới phòng khách, sau khi biết được mình thành công báo hiệu cho Vương Tuấn Khải xong liền thở phào nhẹ nhõm. Hạ Thường An yên lặng nhìn vẻ mặt thoải mái của cậu ta, trong lòng không rõ là tư vị gì, chẳng hiểu sao lại thấy lồng ngực ẩn đau, bất giác lại nhớ đến giấc mộng hằng đêm vẫn thường mơ thấy.

Người trong giấc mộng của y, khoác một bộ giáp màu đen, hoa văn gia tộc trên ngực áo sáng rỡ giữa muôn vàn thi thể, phía sau lưng người nọ máu nhuộm thắm cánh rừng, đàn chim bay trên trời cũng có một đôi mắt đỏ tươi như máu.

Y nghe thấy chính mình gọi hắn là Tùy Ngọc.

Hạ Thường An cúi đầu nhìn bác sĩ Tùy mời mình ngồi xuống đối diện, khó có thể khống chế được tâm tình mà bắt đầu nhìn chằm chằm cậu ta. Tùy Ngọc không phải người quá mức xinh đẹp đến nỗi có thể gây chú ý từ cái nhìn đầu tiên, nhưng diện mạo của cậu ta đủ để người khác phải nhìn nhiều hai lần. Nhưng nếu nói Hạ Thường An cố ý tìm đến phòng khám của Tùy Ngọc chỉ để gặp mỹ nhân thì quả thật oan ức cho y, y là gia chủ Hạ gia, đã thấy qua vô số người tuyệt mỹ trần đời, hoặc thần thái oai nghi hoặc tiên phong đạo cốt, hoặc uyển chuyển phong tình hoặc ngây thơ ngọt ngào – nếu y động sắc tâm thì đã động từ lâu.

Tùy Ngọc đơn giản như vậy, lại có một sức hấp dẫn mãnh liệt khiến y để tâm.

Rốt cuộc đây có phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt hay là do tiền kiếp đã có duyên, Hạ Thường An cũng chẳng rõ.

"Phòng khám của tôi rất nhỏ, trước giờ làm ăn kinh doanh cũng không tốt lắm." Tùy Ngọc ái ngại gãi đầu: "Bởi vì tôi còn trẻ cho nên không ít người nghi ngờ năng lực của tôi."

Cậu ta chỉ mới mở phòng khám có vài tháng, không người tin tưởng cũng là đúng. Làm nghề này phải đặc biệt kiên nhẫn, chỉ có như vậy mới đối mặt được với những ca bệnh khó khăn.

"Không tồi, phong thủy rất tốt, chỉ là có vài thứ cần phải thay đổi." Hạ Thường An nhìn một vòng, liếc mắt thấy tà khí nhàn nhạt lượn lờ trên trần nhà, mặt không đổi sắc hỏi: "Cậu mua lại căn phòng này từ ai?"

"Tôi mua lại từ một người quen." Bác sĩ Tùy khó xử, dường như không muốn nhắc đến người nọ: "Bây giờ tôi không gặp anh ta nữa."

Hạ Thường An nháy mắt, nhạy bén đổi chủ đề: "Tôi giúp cậu vẽ một lá bùa bình an, cậu mang ra treo ở trước cửa là được."

Tùy Ngọc ra sức gật đầu, không thấy việc phòng khám tây y treo bùa đông phương có chỗ nào kỳ quái. Nhắc tới thì luồng khí đen hòa tan trong cơ thể hình như đã an phận nằm im, Tùy Ngọc vẫn còn hơi kinh hãi, dẫu sao tam quan cậu ta theo chủ nghĩa duy vật, lại chưa từng nghe qua khoa học nghiên cứu về mảng này.

Hạ Thường An giả vờ đi vòng quanh xem xét, thực chất là thăm dò xem Vương Tuấn Khải có động tay động chân gì ở phòng khám này hay không. Y bấm đốt tay biết Vương Tuấn Khải có mặt ở nơi này, chỉ là hai người không có giao tình gì sâu nên chẳng cần nhiệt tình chào hỏi. Nếu Vương Tuấn Khải đã ăn chùa ở chùa nhà Tùy Ngọc, dĩ nhiên sẽ để lại vài ba cái trận pháp ngầm nào đó coi như là bảo hộ gián tiếp, Hạ Thường An không tin hắn là kẻ vô ơn, quả nhiên tìm một hồi cũng thấy.

Hạ Thường An nhìn hình vẽ nguệch ngoạc trên cửa phòng bếp, im lặng chẳng nói. Tùy Ngọc thấy y tần ngần trước bức vẽ cậu ta được tặng mấy ngày trước, nghĩ tới việc Hạ Thường An là một thầy trừ tà cấp cao, rất có thể đã nhìn ra huyền cơ của bức vẽ này, lập tức khẩn trương.

Nếu Hạ Thường An nhìn ra đây là một lá bùa thì làm sao bây giờ?

Chỉ có Hạ Thường An một mình hiểu rõ, đây nào có huyền cơ gì, Vương Tuấn Khải chỉ đơn thuần là quẹt một con heo ngu ngốc – đội lốt một lá bùa tụ linh khí. Hắn không tặng bùa bình an, lại tặng bùa tụ linh, lẽ nào muốn nhân cơ hội này thu hút sự chú ý của tà linh, diệt trừ cương thi?

Lại nói, tình hình cương thi ở thành phố này cũng không phải rất nguy cấp, chỉ là không hiểu sao chính quyền địa phương chẳng hề báo cáo lên cấp trên, cũng không cho dân nội thành đi đâu. Bây giờ là thời đại nào rồi, chỉ cần ngồi ở nhà cũng có thể nắm được hết thảy tin tức bên ngoài, lẽ nào người dân trong thành phố không biết cách báo cho cảnh sát trung cục hoặc là tổ chức y tế quốc gia hay sao?

"Anh, anh, anh, có, có muốn uống, nước, nước. . ." Tùy Ngọc nói nửa chừng, lắp ba lắp bắp: "Anh ra phòng, phòng khách trước, trước. . .Tôi, tôi mang cho anh. . ."

"Không cần đâu." Hạ Thường An hiểu ý mỉm cười, cùng lúc đó chuông điện thoại reo lên, y lập tức lấy ra nghe, không đầy hai giây sau liền nhíu mày: "Cái gì? Không còn phòng? Hiện tại đâu phải là mùa du lịch, sao không còn phòng? Tôi biết rồi, có phải là do căn bệnh kỳ lạ xuất hiện gần đây hay không? Bọn họ sợ chúng từ bên ngoài vào lây nhiễm cho bọn họ, nên đóng cửa miễn tiếp."

"Một thành phố nữa cách đây khá xa, chỉ đi một đêm thì không tới được. Đêm nay tôi phải ở lại thành phố này, tôi vẫn chưa làm xong việc quan trọng."

Tùy Ngọc nghe y nói, thật sự rất muốn ân nhân lưu lại nhà mình nghỉ tạm. Nhưng phía trên lầu đã có Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, phòng khám vừa là chỗ làm vừa là nhà cậu ta, rất nhỏ bé, căn bản không có đủ phòng cho khách. Bảo cậu ta nhường phòng mình cho Hạ Thường An cũng được, nhưng cái cậu ta sợ là Hạ Thường An sẽ phát hiện ra nhóm Vương Tuấn Khải!

Hạ Thường An không nhìn kẻ nào đó đang hoang mang, vẻ mặt ái ngại lên tiếng thăm dò: "Ừm, cậu. . .có thể cho tôi tá túc một đêm ở đây hay không? Bây giờ không còn khách sạn nào muốn thu lưu tôi nữa rồi."

Tùy Ngọc há há miệng, vò góc áo một chút. . .Cuối cùng vẫn gật đầu, quả nhiên là lý trí không thắng nổi thói quen mà!

Hết Chương 48

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play