Sinh Tử Đường có chuyện.

Vương Tuấn Khải trầm trọng nhìn chằm chằm cửa chính, mũi tên cắm dưới đất còn đung đưa qua lại khiến mùi máu tươi càng ngày càng đậm. Mắt thấy tiếp theo sẽ có khả năng diễn ra một tràn sinh tử quyết đấu, Vương Tuấn Khải cơ trí lùi lại, nắm cánh tay Vương Nguyên: "Chúng ta đi thôi."

Vương Nguyên: ". . ."

"Đã đến cửa rồi sao còn đi?"

Một âm thanh nam trầm không nhanh không chậm vang lên, bất lực thấy rõ: "Không giúp một tay còn xứng đáng làm người sao!"

"Không xứng đáng." Vương Tuấn Khải hợp tình hợp lý nói, song vẫn như cũ không có ý muốn hỗ trợ. Người bên trong bất đắc dĩ ho khan mấy tiếng, mang theo chút nài nỉ van lơn: "Vương đại hiệp, thấy hoan nạn trước mắt không phải nên đưa tay ra tương trợ một chút sao? Đi không như vậy không tốt lắm. . ."

"Trẫm không có ý muốn làm cuộc chiến của mấy người thêm phần tẻ nhạt, huống hồ tư thù cá nhân thì nên tự mình giải quyết."

"Chuyện này không phải là lỗi của anh Lưu Dung, toàn bộ đều là do tôi."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, Vương Nguyên kéo kéo áo hắn, khẩu hình môi khẽ khàng – là cô cháu gái đi cùng bà lão kia. Vương Nguyên có thể không nhìn thấy, nhưng vì vậy mà thính lực của cậu tốt hơn người thường, chỉ cần nghe qua một lần là nhớ, huống hồ cô gái này có liên quan đến 'hồ ly tinh' gần đây có dính dáng đến cậu, Vương Nguyên mẫn cảm phát hiện ngay.

"Không có nguy hiểm, bọn họ chỉ bày trận phòng địch mà thôi." Thấy Vương Nguyên khẩn trương căng thẳng nắm áo hắn, quay đầu dáo dác nghe ngóng sợ bọn họ lọt vào ổ giặc, Vương Tuấn Khải hài lòng sờ đầu cậu mấy cái liền, vẻ mặt vênh váo hất hàm quay về phía cửa Sinh Tử Đường, rành rành một bộ đế vương ngự giá thân chinh, bần dân các người còn không mau trải thảm tiếp đón.

Tạ Lưu Quang là kẻ đầu tiên thò mặt ra, chẳng nể nang mà mở xoạch cửa bụi bay tứ tung, thu lại trận pháp cỏn con dưới chân. Sau lưng Tạ Lưu Quang xuất hiện một cái mặt có bảy phần na ná anh ta, trên cằm mọc râu mép, chân dài sải bước ra sân niềm nở đon đả đón Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vào nhà – như thể kẻ vừa bắn ra mấy loạt tên độc vừa nãy không phải là mình vậy.

Tạ Lưu Dung mồm năm miệng mười, vừa hở mép một cái là bắt đầu nói nhảm, so với thằng em ruột trời đánh không hé răng nửa lời của hắn quả thật là một trời một vực. Bất quá khi hắn trông thấy vẻ mặt chết không trả tiền của Vương Tuấn Khải, lập tức ngậm chặt răng, thức thời mà vào chủ đề chính.

"Đây là Hồ Tam Nương, kế bên là cháu gái của bà ấy, Hồ Lưu Ly, cũng là người có huyết thống thuần khiết nhất Hồ tộc hiện tại." Tạ Lưu Dung tặc lưỡi: "Cha Lưu Ly đã chết vào tháng trước, bị một con yêu tinh hung tàn hại chết, quyền lực còn chưa trao cho Lưu Ly thì người trong tộc viện cớ cô bé còn quá nhỏ, không thể tùy tiện trao quyền chưởng quản Hồ gia cho một đứa trẻ còn chưa đầy mười tám tuổi, ngang nhiên biểu diễn tiết mục thả chó cắn người, trắng trợn cướp đoạt."

"Lưu Dung, chú ý ăn nói." Tạ Lưu Quang lành lạnh nhắc nhở, thằng anh bép xép chỉ cười hì hì , ra vẻ anh mày có mắng thế nào thì hai bà cháu họ cũng không giận đâu yên tâm. Hai bà cháu Hồ gia cũng không thong thả như vẻ ngoài, bọn họ yên lặng đứng một bên, không biết đang nghĩ gì.

Vương Tuấn Khải gần như có mười phần xác định mùi hồ ly trên người Vương Nguyên là của hai bà cháu này, hắn giả vờ hờ hững dò xét bọn họ, phát hiện cô cháu kia đúng là có cốt cách đặc thù của Hồ gia, dù chỉ là con gái, nếu tương lai biết bồi dưỡng thì năng lực cai quản thực sự không thua gì gia chủ tiền nhiệm.

Chỉ là, diện mạo Hồ Lưu Ly này không giống cha cũng không giống mẹ tí nào.

Bọn họ tìm đến Sinh Tử Đường thật ra cũng không phải là để trốn, chẳng qua kẻ thù hiện tại người đông thế mạnh, muốn diệt trừ hai bà cháu bọn họ quả thật là bóp kiến trong tay. Nương nhờ ngoại nhân không được, tìm đến láng giềng cũng không xong, đành phải ký thác vào một địa phương nằm ngoài vùng quản hạt của yêu tinh lẫn nhân loại, lợi dụng đặc trưng 'người vô duyên không thể xâm nhập' của Sinh Tử Đường mà tạm thời tránh né.

"Hai người chắc không định ở trong này mãi chứ?" Người ta chỉ mới đến chưa đầy hai ngày, đã phải nghe Tạ Lưu Dung hỏi câu này mười mấy lần. Ban đầu Hồ Lưu Ly còn có tí khó nhịn, không thèm cho hắn sắc mặt đẹp, nhưng Tạ Lưu Dung nói không sai, nếu bọn họ còn không có cách gì thì chỉ có nước trở về Hồ gia, mặc người xử trí. Tạ Lưu Quang vẫn chẳng tỏ thái độ gì, hắn không phải gia chủ, càng không hứng thú quyết định chuyện Hồ gia.

Tạ Lưu Dung mặt dày thành thói, bình thường không chọc điên ai mới lạ, nói chuyện chẳng biết nể nang – những người quen biết Tạ gia đều hiểu rõ. Hắn nói như vậy cũng không phải có ý muốn đuổi hai bà cháu Hồ Lưu Ly, chẳng qua nơi này của hắn chỉ là một hiệu thuốc, không phải chốn hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm mà có thể cản nổi nhiều đợt tấn công của người ngoài.

Hồ Lưu Ly cũng biết đều này, bản thân mình thế yếu thiệt thòi, người ta lại chẳng có quan hệ gì với mình, muốn người ta giúp mình cũng phải có thứ gì đó trao đổi.

"Hiện giờ thế lực của dì rất mạnh, chỉ cần để dì ấy phát hiện, nhất định sẽ bị rút tu vi." Hồ Lưu Ly lảng tránh, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Hồ gia ở Hoan thôn. . ."

"Hoan thôn rất tốt, không hề xảy ra chuyện gì." Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc nói dối, Hoan thôn chính là nơi Hồ gia cư ngụ, cũng là địa phương Vương Anh Kiệt nhắc đến. Hồ gia ở Hoan thôn bình yên là không có khả năng, có điều để trấn an hai bà cháu này, hắn mới nói như vậy.

Còn nguyên nhân vì sao hắn chọn lừa gạt?

"Vương tiên sinh, anh cũng là người Hoan thôn?" Hồ Lưu Ly bất ngờ nhìn Vương Tuấn Khải, khí tràng quá bình thường, dù diện mạo xuất sắc hơn người thì cũng chỉ đến vậy mà thôi. Tuy nhiên khi cô nhớ đến khoảnh khắc Vương Tuấn Khải bước vào cửa Sinh Tử Đường, liền bắt đầu chú ý đến người thanh niên này, có lẽ. . .hắn sẽ giúp được cô.

"Họ hàng xa mà thôi." Vương Tuấn Khải cũng không che giấu, chỉ là không nói thật.

Từ đầu đến cuối hắn đều không nói thật.

Tạ Lưu Dung sắp xếp cho hai bà cháu trụ lại tại một căn phòng trống trong Sinh Tử Đường, đâu vào đó xong xuôi mới trịnh trọng tìm Vương Tuấn Khải: "Có phải có chuyện gì rồi không?"

"Cũng không có gì, chị dâu cần một số thuốc mà thôi." Hắn đã viết đơn thuốc, ném cho Tạ Lưu Dung: "Tám mươi thang là được rồi, không cần thêm đâu."

Tạ Lưu Dung nhìn chằm chằm hắn một hồi: "Cậu. . .chắc không còn thích chị dâu nữa chứ?"

"Tôi đã bao giờ thích chị ta?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhớ đến một thời niên thiếu của hắn cứ mãi chạy theo đuôi chị dâu, người ngoài nhìn vào cứ lầm tưởng hắn thích cô gái ấy. Đến tận bây giờ tình cảm của chị dâu và anh trai hắn xuất hiện nhiều lỗ hổng, một phần cũng là do anh hắn vẫn còn tin hắn và chị dâu có mờ ám.

Vương Tuấn Khải quanh năm chẳng về nhà, vậy mà tình trạng này cũng không thuyên giảm, ngược lại anh hắn bắt đầu lêu lổng bên ngoài, tìm tiểu tam tìm vợ bé, càng là chứng minh sự nghi ngờ đã ăn sâu vào tiềm thức.

Tạ Lưu Dung liếc Vương Nguyên đang ngồi ngoài sân cùng Tạ Lưu Quang, thấp giọng nói: "Gương mặt của cậu bé đó có tám phần giống chị dâu nhà cậu."

Vương Tuấn Khải híp mắt: "Chỉ như vậy cậu liền phán tôi còn thích chị dâu?"

"Không phải sao, không có được người trong lòng, tìm thế thân!" Tạ Lưu Dung thấy chết không sờn: "Huống hồ trừ bỏ giới tính và đôi mắt không nhìn thấy kia, cậu bé này chỗ nào cũng không khác chị dâu!"

Vương Tuấn Khải biết hắn nói đến cái gì, cau mày: "Cậu ấy không giống chị dâu."

Tạ Lưu Dung vỗ vai hắn 'tôi hiểu mà', bị Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc một cái, biết mình đã nói mấy lời không phải.

Vương Nguyên dĩ nhiên không giống chị dâu Vương Tuấn Khải, loại thể chất hút quỷ không phải ai cũng có nhưng trước giờ họ gặp qua nhiều rồi, chỉ có Vương Nguyên – chẳng những hút quỷ yêu ma mà còn hút cả ti tỉ những thứ kỳ dị khác – ví dụ như Vương Tuấn Khải.

Vẫn là câu cũ, trên người Vương Nguyên nhất định có bùa mê thuốc lú.

Lúc này Vương Nguyên đang ngồi trong sân, mang hamster Bảo Ca lên bàn, ngoan ngoãn đợi Vương Tuấn Khải bốc thuốc.

"Người lần trước đưa cho cậu tờ giấy kia cũng là Vương Tuấn Khải đúng không?" Tạ Lưu Quang vừa check mail vừa hỏi, tiện tay mang ra một đĩa hạt dưa cắn tách tách. Hình tượng học trưởng soái ca lạnh lùng của hắn quả nhiên chỉ là vỏ bọc, nếu Lương Dật Sinh trông thấy hắn cắn hạt dưa buông chuyện phiếm chắc sẽ cười đến đầu mùa dưa năm sau.

Bảo Ca trông thấy mồi ngon trước mặt, lén lút thò hai chi be bé ra cuỗm một cái, giấu đi.

"A, đúng, là anh ấy." Vương Nguyên gật gật đầu: "Hai bà cháu kia. . ."

"Không phải thứ tốt." Tạ Lưu Quang chắc nịch nói, nghĩ nghĩ, Vương Nguyên không rành mấy vụ tinh quái này nọ, liền nhắc nhở: "Tuy tôi không rõ bọn họ mang mục đích gì tiếp cận chúng ta, nhưng cảnh giác là không thể thiếu."

Hắn không giống anh hắn, trời sinh chỉ là có chút giỏi hơn người, không linh hoạt mẫn tuệ với chuyện này, cũng bởi do huyết thống không thuần khiết.

"Nếu muốn triệt để giải quyết việc này, bọn họ chỉ có một con đường là quay về Hồ gia." Tạ Lưu Quang cắn nát một cái hạt dưa, cau mày nhìn thành phẩm không hoàn mỹ trên tay mình: "Nếu nữ hồ ly kia có đủ năng lực thì chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi, dù sao những thứ thuộc về mình thì sẽ là của mình, kẻ khác sứt đầu mẻ trán minh tranh ám đấu cũng vô dụng."

Không nghĩ tới một người đậm nét hiện đại lại còn học ngành công nghệ như Tạ Lưu Quang lại có tư tưởng như vậy, Vương Nguyên sờ sờ gáy: "Nhưng không phải cô ấy còn quá nhỏ sao. . ."

Tạ Lưu Quang liếc cậu một cái, cậu bé này thực sự cho rằng Hồ Lưu Ly mười sáu tuổi sao? Mười sáu theo thang đo hồ ly tinh thôi! Cô ta đẻ cậu được luôn đấy!

Song anh không đả kích Vương Nguyên vì mấy chuyện vớ vẩn, chỉ thì thầm: "Huyết thống cũng được tính vào một loại năng lực đấy."

. . .

Quay về Hoan thôn.

Vương Tuấn Khải mặt liệt nhìn điện thoại, sau đó không chút do dự ném nó vào sofa.

Vương Nguyên bị tiếng động lộp bộp làm giật mình, nhỏ giọng thăm dò: "Anh. . .?"

"Dọa cậu à?" Thực tế hắn cũng không biết phải nói gì, trợn trắng mắt nhìn trần nhà: "Quay về Hoan thôn? Buồn cười thật. . ."

Vương Nguyên không hiểu lắm lí do vì sao hắn có vẻ ghét phải về quê nhà, chỉ vỗ nhẹ tay hắn: "Cần tôi đi cùng anh không?"

"Không cần đâu, sẽ liên lụy đến cậu." Vương Tuấn Khải hằm hằm trừng cái điện thoại, vẫn còn tức giận việc anh hắn gọi cho hắn, một đòi hai muốn hắn quay về Hoan thôn, không chỉ đem thuốc về cho chị dâu mà còn là giải quyết một số chuyện trong nhà.

Hắn rời khỏi nơi đó cũng đã hơn mười năm, không một cuộc gọi, không một lá thư, không một lời quan tâm hỏi han, chỉ có bác Vương quản gia và thằng cháu trời đánh thỉnh thoảng tìm hắn xem hắn còn sống hay không. Vương Tuấn Khải không mặn mà chuyện tình cảm gia đình, nhận được sự lạnh nhạt của Vương gia đối với mình càng cảm thấy đỡ phiền biết bao. Thân phận hắn kỳ quái, được an toàn sinh ra trong Vương gia đã là vạn hạnh, hắn chẳng muốn bản thân mình có bất kỳ liên hệ gì với gia tộc, dù là phúc hay họa đều chẳng muốn.

Vì vậy khi anh hắn gọi hắn về, Vương Tuấn Khải sâu sắc cảm thấy cuộc sống tự do bay nhảy đã muốn giở sang trang mới.

"Chẳng ra làm sao."

Vương Tuấn Khải thấp giọng mắng, mặt mày hầm hầm, trong vô thức mới nhớ trong phòng trừ hắn ra còn một người nữa, có hơi mất tự nhiên nhìn Vương Nguyên: "Tôi không phải nói cậu. . ."

"Tôi biết, anh là người tốt." Vương Nguyên gật đầu: "Nếu anh có phiền não, có thể tìm tôi. . .ừm, tâm sự. Tôi hẳn là không thể giúp gì thiết thực cho anh, có điều tôi nghĩ mình hữu dụng trong một vài trường hợp. . ."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu một lát, khai khẩu: "Anh tôi từng hoài nghi tôi dan díu với chị dâu."

Vương Nguyên sửng sốt.

"Lần này tuy là không phải về để xử lí chuyện vặt vãnh đó, nhưng anh tôi chưa bao giờ tin tôi trong sạch." Nếu không phải hắn chỉ lớn hơn Vương Anh Kiệt có sáu tuổi, người anh đa tâm kia chắc sẽ nghĩ Vương Anh Kiệt là con hắn nốt.

Đúng là chẳng ra làm sao.

Anh hắn, đầu chứa cái quỷ gì vậy.

"Cậu có thể giúp tôi cái gì?" Vương Tuấn Khải muốn nói như vậy để phòng ngừa Vương Nguyên trộm đi theo, tuy rằng khả năng này không lớn nhưng hắn luôn làm việc cẩn thận, bóp chết tình huống ngoài dự đoán vẫn là tốt nhất. Song Vương Nguyên dường như không bị thái độ gay gắt của hắn ảnh hưởng, mím môi một chút rồi nói: "Tôi có thể đi cùng anh rồi giải thích rằng, anh ở đây đã có bạn gái."

Đây quả thật là một phương án có lợi.

Chẳng qua. . .

"Tôi come out với gia đình rồi."

". . ."

Vương Tuấn Khải thản nhiên giãi bày, tuyệt không che đậy: "Tôi thích nam."

". . ."

Từ ái mà vỗ vai Vương Nguyên: "Cho nên cậu hãy ở lại thành phố đi."

Hết Chương 20

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play