Từ nhỏ Cố Nguyên đã không thích sữa bò. Lúc còn ở Cố gia, chưa bao giờ xuất hiện sữa bò trên bàn ăn.
Nhưng nguyên chủ lại rất thích, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ uống một li. Nếu cậu mà không uống, chắc chắn sẽ bị người hoài nghi.
Cậu đem hai tay bưng li sữa bò lên, nhấp môi. Khẽ meo meo liếc qua Lục Cẩm Thành đã từ chỗ ngồi đứng lên nãy giờ.
Sau đó đôi mắt quay tròn mà chuyển.
“Anh có thể quay mặt đi không?”
Cố Nguyên nghiêm trang nói.
Nam nhân rũ xuống đôi mắt, nhìn cậu. Gương mặt tuấn mỹ vẫn không có gì biến hóa: "Được, thiếu gia."
Thấy Lục Cẩm Thành đã quay đầu đi, trái tim nhỏ của Cố Nguyên đập bang bang. Cậu không yên tâm nói: "Không được nhìn lén đâu đấy!"
Nam nhân lãnh đạm trầm thấp lên tiếng: "Vâng, thiếu gia.”
Cố Nguyên nghĩ nghĩ nói: “Người nào nhìn lén buổi tối sẽ đái dầm.” Cậu lấy hết can đảm uy hiếp, sau đó mới yên tâm bưng ly sữa bò nhanh chóng đổ vào bình hoa bên cạnh.
Vì tránh đối phương hoài nghi, cậu còn nhăn nhó uống một ngụm.
Làm xong này hết thảy, Cố Nguyên vẫn có chút chột dạ. Cậu ngồi lại chỗ ngay ngắn xong mới nói: "Được rồi, anh có thể quay mặt lại."
Lúc Lục Cẩm Thành quay đầu lại, chỉ thấy tiểu thiếu gia ngồi ngoan ngoãn tại chỗ, trên môi có dính một vệt sữa bò.
Thoạt nhìn chưa bao giờ chịu khổ.
Hắn trong mắt lướt qua một tia trào phúng, rất nhanh liền che giấu đi, khôi phục vẻ mặt lạnh băng ngày thường.
Cố Nguyên ăn xong bữa sáng liền phải đi học.
Bởi vì được Cố Lâm coi trọng nên việc đưa đón ngày thường đều do Lục Cẩm Thành làm.
Nguyên chủ học trường học là một ngôi trường quý tộc, siêu xe ở chỗ này xuất hiện cũng không có vẻ hiếm lạ. Nam nhân đem cửa xe mở ra, Cố Nguyên liền đi xuống.
“Thiếu gia.”
Nam nhân thanh âm từ phía sau truyền đến.
Cố Nguyên có điểm nghi hoặc mà nhìn qua.
Lục Cẩm Thành đi đến, sau đó cúi đầu. Ánh mắt nhìn môi của thiếu niên, ngữ khí đạm mạc nói: “Trên mỗi của cậu còn dính sữa bò.”
Hắn sở dĩ sẽ nhắc nhở thiếu niên, bất quá là không muốn đối phương lấy loại chuyện nhỏ này tới làm khó hắn, rốt cuộc Cố Nguyên cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy.
Cố Nguyên sửng sốt.
Hắn gương mặt có điểm nóng lên, sau đó liếm một chút khóe môi, lúc này mới nâng lên mặt, mềm mại hỏi: “Còn dơ không?”
Thiếu niên không chỉ một đôi môi hồng nhạt, ngay cả đầu lưỡi cũng kiều nộn mê người. Đôi mắt thuần khiết vô hại nhìn người, bộ dáng liếm môi lại mang theo nét thuần dục.
Bàn tay Lục Cẩm Thành dừng ở không trung, sau đó như không có gì mà thu tay lại.
Lúc này mới nói: “Đã sạch sẽ.”
Cố Nguyên đi rồi, hệ thống mới bắt đầu lên tiếng: "Kí chủ, sao cậu lại đối xử tốt với hắn thế? Cậu phải hung dữ một chút chứ."
Thiếu niên nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: “Tôi quên mất.”
Cố Nguyên lại nói: “Hôm nay tôi sẽ nhớ hung với anh ta.”
Cậu theo trí nhớ của nguyên chủ vào lớp. Không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy bạn học không có ai thích cậu cả.
Cố Nguyên phát hiện cũng không phải ảo giác, bởi vì đi học lâu như thế cũng không có ai cùng cậu nói chuyện.
Thấy mọi người đều giao một cuốn đề nào đó, Cố Nguyên liền lúng túng không biết làm sao.
Cậu vươn tay, nắm nắm quần áo của nữ sinh bàn trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT