Tưởng Vân Thư chỉ tốn mười phút để đến bệnh viện Đế Đô.

Lúc không chờ được thang máy mà chạy bộ lên cầu thang, anh mới phát hiện mình còn đang mang dép lê, loẹt xoẹt chạy một đường hết sức ồn ào.

Phòng cách ly Bạch Đường rất dễ thấy, nguyên một đám người vây quanh vào một góc, Lâm Bạch Trú nhìn thấy anh đầu tiên, "Mau đến đây! Tiêm một liều ức chế trước đã!"

Tưởng Vân Thư dứt khoát cởi áo khoác ra, xắn tay áo ngủ còn chưa kịp thay để kim tiêm xuyên qua làn da, anh hỏi thẳng: "Tôi phải làm gì?"

"Đầu tiên là phóng pheromone trấn an bệnh nhân trước," Lâm Bạch Trú vừa nói vừa dán miếng dán ức chế mạnh hơn cho Tưởng Vân Thư, "sau đó thì đánh dấu tạm thời, từ từ rót pheromone vào."

Trong mười phút này Trịnh Như Vân cũng đứng ngồi không yên, cậu ta sợ Tưởng Vân Tô sẽ cố tình không đến bệnh viện cứu Bạch Đường, sợ vì sai lầm nhất thời của mình mà khiến tình trạng của Bạch Đường chuyển biến xấu hơn.

Cũng may, cuối cùng cậu ta cũng gặp được cái tên alpha vẫn luôn bạo hành Bạch Đường, nhưng khi nhìn thấy thì thật sự có chút không nhận ra, so với ba năm trước khi đến trường học thì thay đổi quá lớn, bất luận là vẻ ngoài hay khí chất.

Trịnh Như Vân hung hăng uy hiếp: "Tốt nhất là anh chỉ nên đánh dấu tạm thời thôi."

Qua một khoảng thời gian, hai người dường như đã bình tĩnh hơn, đứng cách nhau rất xa.

Lâm Bạch Trú châm chọc: "Yên tâm đi, trong phòng cách ly có máy kiểm tra pheromone, nếu pheromone quá dày đặc thì sẽ phát ra tiếng cảnh báo, bệnh viện của chúng tôi không có phế như trong tưởng tượng của cậu đâu, đến cả an toàn của bệnh nhân mà cũng không đảm bảo được."

Trịnh Như Vân lại muốn bùng nổ, "Đệt."

Bác sĩ Quách vội vàng chọt vào eo Lâm Bạch Trú, thấp giọng nói: "Vừa vừa phải phải thôi bác sĩ Lâm! Nghe lời cậu nói kìa, vậy là đúng hả! Muốn bị khiếu nại nữa có đúng không!"

Thầy Vương cũng nhanh chóng tách hai người ra, bất đắc dĩ nói: "Xem ra cũng chưa bình tĩnh cho lắm."

Tưởng Vân Thư vừa đi vào thì đã bị pheromone nồng đậm của omega ập vào mặt, vị ngọt ấy hệt như răng nanh của dã thú, từng chút mà bao bọc lấy alpha của mình, vây con mồi vừa bước vào lãnh thổ, kín như bưng.

Tưởng Vân Thư có hơi khó thở, tựa như rơi vào một lọ kẹo sữa đang tan chảy dinh dính, giác quan đều bị phong kín, anh đè miếng dán ức chế ở sau gáy lại, cố gắng ổn định tinh thần và phản ứng sinh lý đang mất khống chế, rốt cuộc cũng tìm được Bạch Đường trần trụi co thành một cục dưới giường bệnh.

Thân thể của omega trong kỳ phát tình vô cùng mẫn cảm, bất luận vải vóc cọ xát sẽ mang đến khó chịu, rõ ràng Bạch Đường đã không còn tỉnh táo, cũng không còn sức lực, cả người đỏ bừng, cậu vô thức cọ xát lên sàn nhà, vách tường và giường sắt.

Tưởng Vân Thư ngồi xổm xuống, chầm chận vươn tay ra, thử thả ra một chút pheromone, "Bạch Đường, cậu có nghe thấy tôi không?"

"Hức...! Omega đang mê mang lập tức có phản ứng, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào hệt như con thú nhỏ, đưa đôi mắt mờ mịt do khóc quá nhiều nhìn qua, muốn bò về phía phát ra mùi hương nhưng tay chân đã mềm nhũn vô lực, chỉ có thể yếu ớt cử động vài cái trên mặt đất.

Tưởng Vân Thư đã cởi áo khoác nỉ thô ráp ra, chỉ mặc đồ ngủ mềm mại, anh không ngừng phóng ra pheromone để trấn an, bàn tay dán lên cơ thể nóng bừng, dùng sức ôm omega ra, sau đó để Bạch Đường ngồi lên đùi mình, lưng tựa sát vào ngực anh.

Tưởng Vân Thư nói: "Không sao rồi."

Bạch Đường điên cuồng dụi vào lòng alpha, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo Tưởng Vân Thư, khổ sở phát ra tiếng rên khe khẽ.

Tưởng Vân Thư nỗ lực lơ đi sự tiếp xúc quá thân mật này, mắt không nhìn lung tung, anh đưa tay chạm vào yết hầu mảnh khảnh của omega, lòng bàn tay ấn vào trái cổ rồi khẽ dùng lực, không ngờ Bạch Đường đột nhiên giãy giụa xoay mặt qua, run rẩy muốn dán người lên ngực alpha, vô cùng không có cảm giác an toàn.

Trong không gian kín mít này, pheromone của alpha dần bao trùm lấy omega, Tưởng Vân Thư đã hiểu ra, anh không ràng buộc nữa mà ôm người Bạch Đường lên để đổi tư thế, để hai người ngồi đối mặt với nhau.

Con ngươi Bạch Đường tan rã, đuôi mắt còn vươn nước mắt chưa kịp khô, theo bản năng mà ôm chặt lấy cổ alpha hệt như gấu koala, ôm đến Tưởng Vân Thư thở không nổi, sau đó cậu ngẩng đầu vội vàng chạm lên.

Nụ hôn đầu của bác sĩ Tưởng đã giữ gìn 29 năm bỗng nhiên không kịp đề phòng mà bị cướp mất.

Anh ngẩn người hai giây, cả người cứng đờ, cảm giác ở đầu lưỡi khiến anh rùng mình, có chút không kịp phản ứng, nhưng sau đó anh thỏa hiệp, hé miệng để Bạch Đường tùy ý làm loạn, trong lòng cũng tự thôi miên bản thân: "Này là hô hấp nhân tạo, cứu người quan trọng nhất."

Vài phút sau, Tưởng Vân Thư không thể không dùng vũ lực để trấn áp, anh không nhịn được nữa mà đè gáy Bạch Đường lên vai mình, "Dừng, dừng đã! Được rồi, cậu đừng cử động, để tôi xem tuyến thể đã."

Khi ánh mắt chạm đến sau gáy Bạch Đường, anh khựng lại, không phải chứ, vị trí chính xác của tuyến thể ở đâu! Anh gian nan dùng hai ngón tay sờ từng chỗ một, chạm vào từng vết sẹo nông sâu, thử qua thử lại vài lần, dựa vào tiếng rên khác nhau của Bạch Đường mà xác định vị trí chính xác của tuyến thể.

Tưởng Vân Thư đưa mắt nhìn quanh, thấy Povidone trên bàn, anh nhanh chóng dùng bông gòn thấm ướt rồi lau xung quanh tuyến thể, gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Bạch Đường lên, cố gắng nhớ lại tư thế trong video giáo dục giới tính cấp hai, anh há miệng, đặt răng nanh nghiêng 36 độ xuống tuyến thể hơi phập phồng.

Bạch Đường đã mềm nhũn thành một vũng nước, yếu ớt dùng miệng và mũi đã ướt nhẹp cọ cọ lên miếng dán ức chế của Tưởng Vân Thư, còn dùng răng cắn cắn, eo cũng cọ cọ về phía trước một chút.

Tưởng Vân Thư nhắm mắt, hàm trên dùng sức.

Không cảm nhận được cảm giác xuyên qua làn da, anh nghi hoặc mở mắt ra.

Không cắn xuống được!

Một giọt mồ hôi chảy xuống thái dương, anh lại dùng sức cắn xuống vết sẹo sâu nhất trên gáy.

"A!" Bạch Đường bị đau kêu lên, hai chân vô lực mà đạp xuống.

Không đúng, Tưởng Vân Thư có chút phát điên, anh cảm thấy mình đã dùng lực rất mạnh, hay là phương pháp với góc độ không đúng? Nếu cứ kéo dài như thế thì tình huống sẽ càng tệ hơn, anh quyết đoán nghiêng đầu hôn lên môi Bạch Đường, sau khi rót ra một chút pheromone rồi lại mạnh mẽ cắn xuống.

Mùi vị của máu tươi.

Máu chứa pheromone nồng đậm chảy xuống cổ họng, pheromone trong người Tưởng Vân Thư lập tức bùng nổ, trong khoản thời gian cắn gáy Bạch Đường vừa lâu vừa ám muội này, anh thừa nhận lý trí đã bị bản năng chiếm chỗ trong một khắc, anh thất thần, chỉ nhớ rõ trong hoảng hốt, anh nhận ra hương vị pheromone của cậu.

Không phải vị ngọt của kẹo, cũng không phải vị ngọt ngấy của bánh kem, mà là vị sữa đặc khi còn bé anh vẫn thường hay ăn.

...

Giáo viên trong lớp dùng phấn ghi bài lịch sử, ngoài cửa sổ một chiếc máy bay lướt ngang qua, Bạch Đường ngáp một cái nuốt luôn nó.

Có lẽ là do đã tiêm trước bốn liều thuốc ức chế, cậu đã vượt qua kỳ phát tình vô cùng khó khăn kia, lúc cậu mơ màng nằm trên giường bệnh thì nghe thấy bác sĩ nói: "Anh ta cắn sâu quá, khó cầm máu thật."

Giọng một bác sĩ khác vang lên: "Sao lại có alpha không biết đánh dấu chứ... Vậy chắc là năng lực không được đi..."

Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì cậu hoàn toàn không nhớ nổi, chỉ biết Tưởng Vân Thư đã đánh dấu tạm thời cho cậu, trong không gian tràn ngập pheromone của omega vậy mà chỉ đánh dấu tạm thời.

Bạch Đường cảm thấy mình không thể nào lơ đi sự thay đổi của alpha nữa, cũng không thể nào thôi miên bản thân việc này không phải chuyện của cậu.

Sau vụ tai nạn xe đó, rốt cuộc trên người alpha đã xảy ra cái gì.

"Nhắc tới Đạo gia thì không thể không kể một số chuyện thần bí cho các em vực dậy tinh thần, các em đọc truyện tu tiên thì thấy hay nhắc tới đoạt xá. Vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, ở Trung Hoa có người sau khi chết thì hồn phách lại chiếm đoạt cơ thể của người khác để sống tiếp, như trong《 Tả truyện · Năm Chiêu Công thứ bảy 》, Tử Sản nói: Có lẽ. Nhân sinh hóa thành từ hồn phách, phách sinh ra được gọi là hồn, Càng nhiều tinh hoa thì linh hồn càng mạnh... Cái này..."

Ngòi bút đang viết lưu loát chợt khựng lại, chữ "Đoạt" trên trang giấy trắng dần loang mực đen rồi mờ đi, Bạch Đường chầm chậm ngẩng đầu nhìn thầy dạy sử.

"Có người cho rằng lý luận mượn thân thể của người khác để sống lại là của Đạo gia, cũng có người cho rằng đây là một loại công pháp của yoga Ấn Độ, hay bắt nguồn từ bí truyền Tây Tạng. Nói chung, đoạt xá chính là linh hồn của một người nhập vào thân thể của một người khác, suy cho cùng thì Đạo giáo vẫn theo thuyết hữu thần, có điều tuy nói như thế nhưng đa phần các nhân vật lão học trong Đạo gia đều theo thuyết vô thần..."

Phần còn lại Bạch Đường chẳng nghe vào nữa.

Khi chuông tan học vang lên, Bạch Đường bừng tỉnh, cậu hoàn hồn cúi đầu nhìn xuống, trên vở đã tràn ngập hai chữ "Linh hồn".



Tác giả có chuyện muốn nói: Lần thứ ba mà cắn không được nữa thì Tưởng Vân Thư sẽ quyết đoán ấn bộ đàm trên tường.

Mint: Anh Thư như kiểu: Nguyện một lòng như đóa liên hoa tâm thành bên người... hớ hơ hơ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play