*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoảng thời gian nghỉ trưa trong trường là từ 12:10 đến 2:00, sau khi ăn trưa xong, Trịnh Như Vân tìm thấy Bạch Đường đang ngồi một mình trong lớp.

"Bạch Đường, chúng ta tâm sự đi."

Bạch Đường đành phải buông quyển sách mình vừa mới vờ cầm lên, dáng vẻ hệt như bị giáo viên điểm danh nói chuyện, ngoan ngoãn đứng lên đi theo cậu ta ra ngoài.

Trịnh Như Vân buồn cười nói: "Là tâm sự thật, cậu đừng như thể tôi bắt cóc cậu ấy."

"Ò..." Bạch Đường xấu hổ đáp lại.

Hai người đi vào một phòng học trống, Trịnh Như Vân mở lời: "Thật ra có thể gặp cậu một lần nữa, ngoài kinh ngạc thì tôi còn rất vui mừng."

Bạch Đường nghe được câu này thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.

Trịnh Như Vân, chính là một trong những học sinh lúc trước chất vấn Bạch Đường vì sao lại dựa vào alpha, là một omega vô cùng xuất sắc.

"Khi ấy tôi rất tức giận, xin lỗi vì đã trực tiếp chất vấn cậu ở trong lớp, nhưng mà sau đó tôi cũng không cảm thấy mình sai ở đâu, thật sự tôi không ngờ lại có học sinh trường Phượng Tê không căm ghét alpha, còn tôi thì chỉ hận alpha trên thế giới này đi chết hết đi." Trịnh Như Vân mặc áo sơ mi trắng, thoải mái dựa vào bục giảng, "Mặc dù bây giờ quan điểm của tôi vẫn vậy nhưng đã qua mấy năm, nhìn lại thì quả thật hành động năm đó của tôi quá xúc động, vậy nên tôi..."

Đây là ý muốn xin lỗi, thế nhưng không biết vì sao mà sâu trong nội tâm Bạch Đường lại không muốn nghe, cậu ngắt lời: "Không phải... Cậu đúng rồi."

Đến lượt Trịnh Như Vân sửng sốt: "Hả?"

"Cậu đúng rồi." Bạch Đường khẽ cười cười lắc đầu, "Làm đúng... Nói cũng đúng, là do năm đó tôi quá ngốc, không nghe lọt lời cậu nói."

"Không phải," Trịnh Như Vân dù có ngu ngơ đến mấy nhưng cũng nhận ra mọi chuyện đang đi lệch hướng, cậu ta như biến thành con chuột chũi lọt thỏm trong bãi mìn, không dám đặt chân bước đi đâu, một lúc sau mới cẩn thận hỏi, "Cậu sao vậy?"

Những đau đớn đã mắc kẹt ba năm, hiếm khi có người chủ động hỏi han, nguyện ý lắng nghe, thế nhưng những cảm xúc ấy dâng đến cổ họng rồi lại không biết nói thế nào, bắt đầu từ đâu, cuối cùng, trong mắt Trịnh Như Vân, Bạch Đường mím môi, "Cũng không có gì, cứ như vậy thôi... Cũng không tốt lắm."

"À." Trịnh Như Vân vừa ngốc nghếch vừa mơ hồ à một tiếng, "Tôi xin lỗi..."

"Vậy còn cậu thì sao? Có ổn không?" Bạch Đường hỏi.

"Tôi á hả?" Trịnh Như Vân bật cười, "Cũng vậy tôi, giáo viên địa lý của Phượng Tê bị bệnh nên tôi dạy thay."

Trịnh Như Vân là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa Omega quyền, so sánh mà nói thì cực đoan hơn Chu Triêu Vũ nhiều, Chu Triêu Vũ là nhắm vào đa số alpha đạo đức thấp kém, còn Trịnh Như Vân thì lại nhắm vào toàn bộ alpha. Năng lực hành động của cậu ta rất mạnh, khả năng lãnh đạo lại không tồi, thành tích cũng rất tốt, là lớp trưởng của lớp cậu, mọi người đều rất tín nhiệm cậu ta.

Vốn dĩ năm đó sự xuất hiện của Tưởng Vân Tô khiến các học sinh Phượng Tê đều tức giận, mà Trịnh Như Vân lại không thèm che giấu sự thất vọng lẫn phẫn nộ của mình, mọi người đều dần lảng tránh Bạch Đường.

"Nhưng mà..." Bạch Đường chần chờ hỏi, "Cậu không đi thi công chức sao?"

Đến giờ Bạch Đường vẫn còn nhớ rõ, vào ngày Trịnh Như Vân nhận được kết quả thi đại học, cậu ta nắm chặt lấy phiếu điểm, trong mắt ánh lên sự kiên định, gằn từng chữ một, vừa mạnh mẽ lại vang dội: "Tôi muốn làm chính trị, tôi muốn thay đổi cái thế giới hủ bại này từ gốc rễ."

"À." Trịnh Như Vân đáp, "Có, đứng nhất thi lý thuyết."

Hai mắt Bạch Đường sáng bừng, "Vậy..."

"Nhưng lúc phỏng vấn thì bị đánh rớt rồi." Trịnh Như Vân bỗng cười lạnh, vẻ mặt dần trở nên đáng sợ, "Vì sao hả? Cậu muốn hỏi vậy đúng không? Mẹ nó tôi cũng muốn hỏi đây này! Tôi thi viết đứng nhất, kết quả phỏng vấn đứng thứ ba, nhưng con mẹ nó tôi xui xẻo vãi... Có hai người ứng tuyển vị trí này, vừa vặn người còn lại là alpha."

Bạch Đường đã hiểu ra, môi cậu run run, vẻ mặt không thể tin được, ngọn lửa trong lòng cũng cháy bừng lên.

"Người cạnh tranh với tôi, tên alpha đó." Khóe môi Trịnh Như Vân lạnh lẽo cong lên, "Thi lý thuyết hạng chín, phỏng vấn hạng bảy, sở dĩ trúng tuyển là do hắn là alpha."

"Hắn là alpha." Đôi mắt Trịnh Như Vân đỏ bừng, từng chữ bật thốt khỏi cổ họng, thanh âm vừa đè nén vừa vô lực, "Cho nên hắn mới trúng tuyển."

Hai mắt Bạch Đường chua xót, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

"Bây giờ," Trịnh Như Vân cắn răng nở nụ cười, "Cậu biết vì sao tôi ghê tởm alpha rồi chứ?"

...

"Dì Trần, làm phiền dì rồi." Tưởng Vân Thư ngồi dưới đất chải lông cho Đường Đen, lông đã chất thành núi nhỏ bên chân, anh đang rất nghi ngờ có phải mình đang cạo lông cừu hay không.

Trần Ngọc Doanh đã hơn 50 tuổi, hơn nửa mái đầu đã hoa râm, mặc chiếc áo bạc màu, đã ba năm, đây là lần thứ ba bà nhìn thấy chủ nhân của ngôi nhà này, "Không phiền không phiền, cậu Tưởng đẹp trai thật đấy."

Tưởng Vân Thư không biết cách trò chuyện với người lớn tuổi cho lắm, anh khẽ cười như đáp lời.

Khắp sàn toàn lông chó, dì Trần dùng máy hút bụi hút trong phòng, Tưởng Vân Thư sợ ồn nên ôm sách đi ra ngoài vườn, ngồi trên cỏ ghi chép, lâu lâu Đường Đen lại mang theo nhúm lông như bồ công anh đến quấy rầy.

Mùa xuân sắp đến, khí trời ấm dần, Tưởng Vân Thư mặc ba lớp quần áo nên không thấy lạnh lắm, anh đang chìm trong cảnh đẹp, lực chú ý đều đặt lên nội dung trang sách thì đột nhiên dì Trần lại hốt hoảng chạy ra, "Cậu Tưởng, cậu Tưởng ơi!"

Bị cắt ngang dòng suy nghĩ nên Tưởng Vân Thư có chút buồn bực, thế nhưng anh vẫn lễ phép mà nhìn sang: "Sao thế ạ?"

"Lúc nãy tôi quét dọn trong phòng Bạch Đường thì tìm thấy cái này." Dì Trần lau lau mồ hôi tay lên quần áo rồi móc một cái lọ thuốc nhỏ từ trong túi ra, "Tôi không biết này là gì nên mới đem ra đây cho cậu xem."

Tưởng Vân Thư nhận lấy, nhìn thấy hàng chữ "Estazolam" trên lọ thuốc.

Thuốc ngủ loại hai.

Vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn xuống đáy lọ, đã qua 18 tháng kể từ ngày sản xuất, mở nắp ra thì bên trong chỉ còn một nửa các viên thuốc nhỏ màu trắng.

Estazolam thuộc nhóm thuốc Benzodiazepin, có tác dụng an thần, ngủ ngon, trị lo âu và chống ngất xỉu, trong thế giới cũ thì không thể mua ở ngoài tiệm thuốc, nhưng mà ở thế giới này thì không chắc, anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Bạch Trú.

Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy: "Alo, gì đây, tôi đang bận lắm, đang trong giờ làm mà ngang nhiên quấy rầy bác sĩ vậy."

Nếu bận thì sẽ không bắt máy, Tưởng Vân Thư lười phản bác: "Estazolam, ở thế giới anh là thuốc kê toa phải không?"

"Đúng rồi." Lâm Bạch Trú hết hồn, giấu đầu lòi đuôi mà vội vàng từ chối, "Cái này tôi không thể cấp cho cậu được đâu, thuốc ngủ được nhà nước với bệnh viện nghiêm ngặt quản lý, cần phải được bác sĩ khoa tâm thần hay khoa thần kinh kê đơn 'Tinh 2' thì mới mua được."

"Biết rồi," Tưởng Vân Thư nói, "Cảm ơn."

Như vậy chứng tỏ, ít nhất trong hai năm nay, Bạch Đường đến bệnh viện khám bệnh, có lẽ đã xuất hiện chướng ngại mất ngủ, lo âu hay uất ức căng thẳng nghiêm trọng.

Hơn nữa Estazolam có tính ỷ lại với tác dụng phụ rất mạnh, nếu đã dùng một thời gian dài mà dừng thuốc thì một số căn bệnh sẽ phát sinh, ví dụ như chứng lo âu, trầm cảm.

Tưởng Vân Thư không biết Bạch Đường có ỷ vào thuốc hay không, càng không biết tình huống cụ thể là như thế nào nên anh không dám tùy tiện đổi thuốc thành vitamin bổ sung dinh dưỡng.

Nhưng việc này không phải là việc quan trọng nhất mà quan trọng nhất là anh nhớ Bạch Đường có quan hệ rất tốt với dì Trần, so với Bạch Đường mà nói thì dì Trần hệt như bà ngoại thứ hai của cậu. Nhưng nếu thật là vậy thì dì Trần không nên nói việc này cho anh biết, nếu sau khi bị nguyên chủ biết được thì chắc chắn Bạch Đường không thoát khỏi một trận đòn.

Rõ ràng dì Trần biết hoàn cảnh của Bạch Đường.

"Dì tìm được cái này ở đâu?" Tưởng Vân Thư hỏi.

Dì Trần đáp. "Ở trong ngăn tủ."

Tưởng Vân Thư cau mày: "Sao dì lại đi lục đồ của cậu ấy?"

"Hả?" Dì Trần không ngờ Tưởng Vân Thư lại hỏi như vậy, bà đưa tay lau lau vào áo, "Thì đang dọn vệ sinh mà, tôi muốn lau dọn hết..."

"Vậy thì sao lại muốn nói với tôi?" Tưởng Vân Thư nói, "Nghe nói dì rất quan tâm Bạch Đường, cậu ấy cũng rất thích dì, không phải dì nên chờ Bạch Đường trở về rồi mới lén nói với cậu ấy cẩn thận một chút đừng để tôi phát hiện sao?"

Dì Trần sửng sốt, qua một lúc lâu, bà mới khó hiểu mà cười cười, cứ như là cảm thấy việc này là đương nhiên: "Thì cậu Tưởng là chủ nhà mà, vốn dĩ omega nên nghe lời alpha, ông bà xưa thường nói, xuất giá tòng phu(1), đối với omega mà nói thì alpha chính là ông trời rồi, sao tôi lại giúp cậu ấy giấu cậu được chứ!"

(1)Câu gốc là Phu vi thê cương: là một quan niệm xưa, người vợ được gả về thì phải nghe lời chồng, đặt chồng lên trên hết, mình xin đổi thành "Xuất giá tòng phu" (lấy chồng thì phải nghe theo chồng) nha!



Tác giả có chuyện muốn nói: Nói thêm lần nữa! Tất cả kiến thức y học là mị lên mạng tìm hiểu, ngàn vạn lần đừng tin là thật! Có vấn đề gì thì sẽ sửa ngay! Còn dì Trần thì không phải là người tốt mà cũng không phải là người xấu, bà chỉ là một người bình thường mà thôi.

Mint: Lên search tên thuốc mà ra cái hình này cái tui tỉnh lại liền luôn á 🙂, lên đại học rồi mà vẫn không thoát khỏi hóa=))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play