Chương 1007

Hoắc Nhiên trầm mặc mất vài giây, đứng dậy, kéo Vương Giai Tuệ lại gần, nghiêm túc nắm tay cô nói:”Giai Tuệ, anh không muốn nói dối em. Anh từng có một lần yêu nghiêm túc, đó là mối tình đầu của anh. Nhưng sau khi anh thổ lộ với cô ấy chưa được bao lâu, cô ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh. Từ đó đến nay anh chơi bời khắp nơi, nhưng chẳng có chút tình cảm nào cả. Em là người thứ hai khiến anh muốn dừng chân ổn định.”

Vương Giai Tuệ che dấu vẻ mặt không chân thực, lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Hoắc Nhiên:”Anh hai Cố, em chỉ là một cô gái không thể bình thường hơn. Chúng ta chỉ có thể làm bạn bè thôi được không?”

“Bạn bè bình thường?” Hoắc Nhiên có chút thất vọng.

Anh nói nhiều như vậy, dốc hết ruột gan ra trước mắt cô, thế nhưng chỉ đổi lại được cái “Bạn bè bình thường”.

“Anh không muốn thì thôi đi.” Vương Giai Tuệ rũ mắt, buồn bã nhỏ giọng nói.

“Bằng lòng! Bạn bè bình thường thì bạn bè bình thường.” Hoắc Nhiên lập tức đồng ý.

Anh không tin anh không có năng lực biến “Bạn bè bình thường” thành “Người yêu” và “Vợ chồng”.

“Tôi muốn ăn bánh ngọt!” Vương Giai Tuệ cười nói với Hoắc Nhiên.

“Đúng là đồ tham ăn!” Hoắc Nhiên yêu chiều nhéo mặt Vương Giai Tuệ, “Vừa ăn cơm trưa xong đã lại muốn ăn rồi sao?”

“Người nghèo nên sợ đói. Ăn cơm là quan trọng nhất!” Vương Giai Tuệ kiêu ngạo trả lời.

“Anh biết cửa hàng bánh ngọt XX là ngon nhất. Đi! Cả chiều nay đều dành cho em. Em muốn ăn gì anh đều đáp ứng!” Hoắc Nhiên dắt tay Vương Giai Tuệ, cười cưng chiều.

“Bạn bè thôi!” Vương Giai Tuệ rút tay ra, tận lực nhắc nhở Hoắc Nhiên về quan hệ của bọn họ.

Hoắc Nhiên nhướng mày, “Ai quy định là bạn bè không được dắt tay chứ?”

“Tôi!” Vương Giai Tuệ hung hãn trả lời.

Trong lòng cô vẫn có Ninh Hạo cho nên cô không muốn có hành động quá mức thân thiết với Hoắc Nhiên.

Mà còn, Hoắc Nhiên là một người đàn ông rất hấp dẫn, cô cũng sợ hãi……

Tại lúc cô còn chưa xác định cảm giác của bản thân với anh, cô muốn giữ khoảng cách một chút.

Hoắc Nhiên mím môi không nói gì. Trong đôi mắt đào hoa đều là sự bất đắc dĩ.

Anh rất am hiểu cách dỗ con gái nhưng tất cả những điều này không hề có hiệu quả với Vương Giai Tuệ.

Anh đưa tay làm động tác mời, Vương Giai Tuệ giống như nữ vương đi ở phía trước còn anh đi theo sau, cẩn thận bảo vệ cho cô.

Lúc xuống cầu thang, anh càng thêm cẩn thận. Biết chân cô còn chưa hồi phục hoàn toàn, toàn bộ tinh thần anh đều tập trung trên chân bị thương lúc trước của cô. Khi cố thiếu chút nữa bước hụt, anh vội vàng ôm lấy eo cô, cứu thoát cô khỏi nguy hiểm.

Vương Giai Tuệ vẫn chưa kịp hoàn hồn, dựa vào trong lòng Hoắc Nhiên, vỗ vỗ ngực: “Hù chết tôi rồi!”

“Có anh ở đây!” Không cần sợ hãi!” Hoắc Nhiên nhẹ giọng an ủi.

“Anh hai Cố, cảm ơn!” Vương Giai Tuệ cảm kích nói.

“Không được nói cảm ơn với anh nữa!” Hoắc Nhiên lạnh mặt nói.

Cô nói cảm ơn khiến anh cảm thấy bị tổn thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play