Chương 1002

Hoắc Nhiên đặt đồ lên bàn, bất đắc dĩ bĩu môi:”Chỉ là cùng với anh ăn một bữa cơm. Ăn xong anh sẽ đi ngay, tuyệt đối không làm phiền em.”

Với một Hoắc Nhiên thế này Vương Giai Tuệ có chút không quen, ngượng ngùng nói:”Nói cho cùng tự mình cũng cảm thấy đáng thương. Phụ nữ của anh có thể sếp một hàng dài đến tận B thị.”

“Vương Giai Tuê, rốt cuộc em vẫn chán ghét anh, vẫn để ý đến quá khứ của anh?” Hoắc Nhiên nhăn mặt nhìn Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ không nói gì, ngồi vào bàn ăn, chủ động mở ra hộp cơm duy nhất, trút đồ ăn ra đĩa, rồi bắt đầu ăn.

“Cơm trưa là anh mua!” Hoắc Nhiên lập tức khôi phục tính tình hoạt bát, bắt đầu gắp đồ ăn cho Vương Giai Tuệ.

“Vì tôi là người tiêu hóa đống đồ ăn này cho anh, cho nên quyết định thế nào là quyền của tôi!” Vương Giai Tuệ cầm đũa gõ bàn tay tay của Hoắc Nhiên, nghiêm mặt nói.

“Hung dữ như vậy sao? Người nào cưới phải em sẽ phải thành thê nô rồi!” Hoắc Nhiên khoa trương vừa xoa tay vừa nói.

“Dù sao cũng không phải là anh! Anh không cần phải lo lắng không đâu!” Vương Giai Tuệ giẫm mạnh chân Hoắc Nhiên ở dưới gầm bàn.

Hoắc Nhiên lại trầm mặc, ngồi xuống, im lặng ăn cơm trưa.

Vương Giai Tuệ kinh ngạc, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhiên.

Tại sao anh không đáp trả chứ?

Đây là Hoắc Nhiên sao?

Là Hoắc Nhiên nhất định không chịu một chút thiệt thòi nào sao?

Đây là Hoắc Nhiên mà nhìn thấy cô là đấu võ mồm sao?

Tại sao đột nhiên anh lại đột nhiên đứng đắn như vậy chứ?

Mặt không chút thay đổi!

Trời đổ mưa đỏ sao?

Lúc Vương Giai Tuệ len lén quan sát, Hoắc Nhiên vội vàng ăn cho xong, đặt bát đũa lên bàn, “Tôi đi đây!”

Vương Giai Tuệ tức giận cũng để bát lên bàn, trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên: “Anh coi nhà chúng tôi là gì chứ? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?”

“Tôi biết bản thân không được chào đón cho lắm!” Hoắc Nhiên dừng bước, giọng nói có chút sa sút, đáp lại.

“Vậy anh đi đi! Đừng bao giờ đến nữa!” Vương Giai Tuệ không rõ bản thân xảy ra chuyện gì. Rõ ràng cảm thấy anh bám dính lấy mình cực kỳ phiền toái nhưng lại cảm thấy không quen khi anh lạnh lùng xa cách như vậy.

Hoắc Nhiên xoay người, cười chua xót: “Em ồn ào cái gì chứ? Tôi lập tức biến mất không phải là hi vọng của em sao?”

“Đúng! tôi hi vọng anh lập tức biến đi! Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!” Vương Giai Tuệ rống xong, gục xuống bàn khóc nấc lên.

Hoắc Nhiên kinh hỉ, nhưng lại có chút không yên lòng. Anh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Vương Giai Tuệ: “Tiểu Lạt Tiêu, anh không đi nữa! Em đừng khóc!”

“Anh đi, đi mau đi! Tôi cũng đâu giữ anh chứ?” Vương Giai Tuệ nghẹn ngào quát lên, “Tôi là người xấu ngoại trừ Tề Mẫn Mẫn cũng không ai thèm kết bạn với tôi!”

Ninh Hạo ngẫu nhiên kết bạn với cô cũng chỉ vì liên quan đến Tề Mẫn Mẫn. Nếu không có Tề Mẫn Mẫn, đoán chừng Ninh Hạo sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play