Chương 998

“Dạ?” Hoắc trì Viễn ngẩng đầu nhìn Tề Bằng Trình một cái.

“Con vào soi gương đi!” Tề Bằng Trình gỡ súng săn xuống, chỉ vào mặt Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn vội vàng đi vào, nhìn vào chiếc gương nhỏ treo trên gường.

“Gấu trúc ở đâu ra thế này?” Tề Mẫn Mẫn nằm bên cạnh, nghịch ngợm cười hỏi.

“Anh vì ai mà biến thành như thế chứ? Dám trêu chọc anh à?” Hoắc trì Viễn quay đầu, uy hiếp hừ một tiếng.

Đây là lần đầu tiên Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác như vậy của Hoắc trì Viễn, ôm bụng cười: “Chú à, anh mau đi rửa mặt đi! Không được! Em không thể ngừng cười được! Thật buồn cười mà!”

Hoắc trì Viễn yêu chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn, sau đó lấy một chiếc khăn, lau than bụi trên mặt.

Lau hồi lâu cũng chưa sạch sẽ, anh vứt khăn mặt sang một bên, rồi lại đi ra ngoài tiếp tục nhóm lửa.

Có lẽ thật sự anh không có thiên phú trong việc nhóm lửa, anh thử hai lần, lửa lại mất.

“Hoắc trì Viễn, đừng làm nữa. Em trùm chăn như vậy cũng không thấy lạnh nữa!” Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn càng lúc càng biến mình thành gấu trúc, vội vàng đề nghị.

“Anh thử một lần nữa, không thành vấn đề!” Hoắc trì Viễn ra giấu OK với Tề Mẫn Mẫn.

“Em tin tưởng anh, nhưng mà…… ” Tề Mẫn Mẫn cắn cắn môi, ngó mặt ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói, “Nhưng em không tin tưởng mấy thanh gỗ đó.”

Lúc này, Bác Cách Ngạn lại trở về, thấy Hoắc trì Viễn đang cố gắng nhóm lửa, vội túm anh lên: “Con càng làm càng rối thôi! Phải có sẵn lửa sau đó con cứ ném mấy thanh củi vào đó là không cần quan tâm nữa. Con làm gì thì làm đi!”

“Mợ, sao mợ đã lại quay về?” Hoắc trì Viễn bồn chồn hỏi.

“Ba cháu nói cháu không biết nhóm lửa, tự làm mình bụi bám đầy đầu. Cho nên mợ tới đây xem. Cháu muốn đốt cả mình sao.” Bác Ngạn đùa với Hoắc trì Viễn. Đứa nhỏ này không ngốc, chỉ là làm sai cách. Hơn nữa, người ta là ông chủ lớn ở thành phố, sao có thể làm những loại việc này chứ.

“Có lẽ tại cháu ngốc ạ.” Hoắc trì Viễn xấu hổ cười.

“Những việc như nhóm lửa như thế này người thành phố sẽ không làm. Mau đi rửa mặt đi! Nếu không không ai nhận ra cháu mất.” Bác Ngạn đẩy đẩy Hoắc trì Viễn, cười nói.

Hoắc trì Viễn lúc này mới đứng dậy, đi đến bồn nước ấm, lấy xà phòng chà xát lên mặt.

Trong chốc lát, anh liền khôi phục lại sự sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Borg làm ngọn lửa sáng rực lên xong, liền nhặt mấy thanh gỗ lên, cười rời đi.

Hoắc trì Viễn trở lại phòng trong, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang mỉm cười dựa vào cửa sổ, anh lập tức nhíu mi: “Chồng em có đẹp trai không?”

“Đẹp! Cho dù là gấu mèo, cũng là đẹp trai nhất!” Tề Mẫn Mẫn ra sức gật đầu.

Hoắc trì Viễn cởi áo lông, bỏ thêm củi vào lò sưởi, nhấc chăn bông lên ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng:”Nghịch ngợm!”

Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, làm nũng nói:”Vẫn là ôm anh ấp hơn!”

“Thế thì đừng buông tay.” Hoắc trì Viễn cúi đầu, cưng chiều hôn lên đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn. “Ôm anh mãi mãi!”

“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn cọ cọ trước ngực Hoắc trì Viễn, tìm một vị trí thoải mái rồi nép mình vào.

Hoắc trì Viễn nắm bàn tay của Tề Mẫn Mẫn, mười ngón tay đan vào nhau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play