Chương 952

Cho nên nói, toàn bộ tội nghiệt đều do ông mà ra.

Ông mới đúng là nên bị một băng chết đi.

“Tôi thấy anh khuyên tôi là giả, anh chỉ muốn bảo vệ vợ và con gái anh mới là thật, tôi không còn lời nào để nói với anh, cút!” Hoắc Tra Bố căm tức gầm thét.

“Ba, con biết ba oán hận con, con cũng hận bản thân con. Nhã Lam tốt như vậy, con không thể cho cô ấy được hạnh phúc. Ba trách con thế nào cũng được, nhưng cầu xin ba ngàn vạn lần đừng nên giận quá mất khôn.” Tề Bằng Trình khẩn trương nhìn ba vợ.

“Anh không đi phải không?” Hoắc Tra Bố muốn tìm một cái gì đó có thể làm vũ khí, kết quả nhìn qua một vòng không tìm được, đành phải nắm gối đầu trên giường, dùng lực đấm vào Tề Bằng Trình: “Anh có cút không? Cút hay không cút?”

“Ba, nhất định con phải nhìn thấy ba khôi phục xuất viện mới có thể yên tâm rời đi.” Tề Bằng Trình đặc biệt thật sự nhìn ông.

“Hôm nay tôi sẽ ra viện.” Hoắc Tra Bố nói xong, vượt qua Tề Bằng Trình đi ra ngoài.

“Ba, đây là ba muốn làm gì thế?” Tề Bằng TRình khẩn trương giữ chặt ông.

“Tôi đi tìm bác sĩ để xuất viện!” Hoắc Tra Bố nói xong, dùng lực đẩy Tề Bằng Trình ra.

Tề Bằng Trình phịch một tiếng quỳ đến trước mặt Hoắc Tra Bố: “Ba, xin ba đừng kích thích như vậy, oan có đầu, nợ có chủ. Người chân chính nên bị bắn chính là con. Ba muốn giết cứ giết, muốn đánh cứ đánh. Con chắc chắn không đánh lại.”

Tề Bằng Trình vô cùng khẩn trương nói xong, liền nhắm mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn.

“Anh…” Hoắc Tra Bố than thở ngồi trên giường, chỉ vào Tề Bằng Trình, đau lòng nó, “Con gái tôi sao có thể thích một người đàn ông như vậy chứ?”

“Ba. Con biết, hiện tại nói lời xin lỗi cũng không còn ý nghĩa gì.” Tề Bằng Trình quỳ trên mặt đất, thành tâm nói. “Nhưng con vẫn muốn xin lỗi. Xin ba cho con một cơ hội được bù đắp. Cha mẹ đẻ của con chết sớm, ba chính là ba của con.”

Hoắc Tra Bố nhìn Tề Bằng Trình không chịu rời đi, liền thất vọng nằm xuống giường bệnh quay lưng lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hoắc Tra Bố không nói gì, cho nên Tề Bằng Trình vẫn quỳ xuống đất không đứng dậy.

Chị Lâm thật cẩn thận đến bên cạnh ông, muốn nâng ông dậy:”Anh Tề, đứng lên rồi nói.”

“Ba không chịu tha thứ cho tôi tôi sẽ không đứng lên.” Tề Bằng Trình cố chấp nói.

Nếu ba không chịu tha thứ cho ông, ông sẽ quỳ mãi không đứng dậy. Ông biết nếu bỏ qua cơ hội lần này, ông sẽ không bao giờ có thể được Hoắc Tra Bố tha thứ. Ông muốn thay Nhã Lam tận hiếu với người đàn ông trước mặt. Mấy năm nay ông vẫn luôn vì thế mà cố gắp, xây dựng trường tiểu học hị vọng, giúp đỡ các huyện nghèo khó….Đều là muốn ba vợ nhìn thấy được thành ý của ông.

“Ông Hoắc rất cố chấp.” Chị Lâm nhìn thoáng qua Hoắc Tra Bố, bất đắc dĩ thở dài. Ông Hoắc không chỉ cố chấp, tính khí táo bạo, lúc ông tức gận, cô không bao giờ dám lại gần.

“Chị không cần sợ hãi, ba vợ tôi tính tình nóng nảy, nhưng thực ra rất trung hậu.” Tề Bằng Trình cười với chị Lâm, liền đẩy tay cô ra, tiếp tục quỳ trước giường.

Hoắc Tra Bố dùng sức ho khan một tiếng.

Chị Lâm nhanh chóng đi tới:”Ông Hoắc, ông cần gì?”

“Cho tôi một cốc nước.” Hoắc Tra Bố mở to mắt, khóe mặt đảo qua Tề Bằng Trình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play