Chương 943

“Chú, có cháu ở bên ông rồi. Ông có chuyện gì cháu đều nói cho chú, chú cứ về khách sạn đi. Nhìn sắc mặt chú không tốt lắm.” Trác lIệt thấy mặt Tề Bằng Trình có chút tái nhợt, lại thật sự khuyên nhủ.

“Cho dù là hiện tại chú có tự sát cũng không có cách nào bù lại những lỗi lầm đã từng phạm phải.” Tề Bằng Trình hối hận không kịp nói.

“Chú, chú ngàn vạn lần đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng.” Trác liệt có chút khẩn trương nhìn Tề Bằng Trình.

Tề Bằng Trình chua xót cười: “Cháu đừng lo lắng, Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn còn chưa thấy viên mãn, chú sẽ không tìm đến cái chết.”

“Bọn họ… không phải rất tốt sao?” Trác Liệt khó hiểu nhìn Tề Bằng Trình. Chú làm sao có thể nói vậy? Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn còn chưa đủ hạnh phúc sao? Chú còn muốn bọn họ ân ái thế nào nữa?

“giữa họ có chút bế tắc.” Sau khi Tề Bằng Trình thở dài, bắt đầu nói toàn bộ chuyện của Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn cho Trác Liệt nghe: “Cho nên, tuy hiện giờ Hoắc trì Viễn rất yêu thương Tề Mẫn Mẫn, chú vẫn đang lo lắng. không biết phu nhân Tưởng kia đến lúc nào lại lên cơn.”

“Chú đừng quá lo lắng. nếu Hoắc trì Viễn thiệt tình thích em họ, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc. Chân ái có thể qua được tât cả phá hoại và ác ý.” Trác Liệt thành khẩn nói.

“Chủ cũng hi vọng như thế.” Tề Bằng Trình trầm trọng nói.

Ông hi vọng Tề Mẫn Mẫn hạnh phúc hơn bất kỳ ai.

Tề Mẫn Mẫn là món quà duy nhất mà Nhã Lam để lại cho ông.

Đúng lúc này, di động của Tề Bằng Trình lập tức vang lên, ông lấy ra xem.

“Ba, xin ba đừng ly hôn với mẹ con. Mẹ thật sự rất yêu ba. Từ sau khi ba rời đi, mẹ không ăn một tẹo nào cả. Con sợ mẹ đói bụng lắm. Ba, nếu mẹ gặp chuyện không may, con cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. con ở Hắc Hà không có lấy một người quen. Ba, cầu xin ba rồi!” Tề Lạc nhắn tin vô cùng đáng thương tội nghiệp.

Tề Bằng Trình chỉ nhìn thoáng qua, liền đóng điện thoại lại.

“Chú muốn ly hôn.” Trác Liệt không nghĩ đến Tề Bằng Trình vậy mà chỉ vì ông ngoại bất mãn mà đề xuất ly hôn với người phụ nữ kia. Thế nhưng, anh thật không biết quyết định này có sai không. Một người ác độc đến mức một ông lão mắc bệnh nan y mất con gái cũng không tha, ngủ ở bên cạnh thì thật đáng sợ.

“Hôn nhân của chúng ta đã sớm xảy ra vấn đề, chú nhớ kỹ Tiểu Lạc vẫn chịu đựng. nhưng là chú phát hiện lần này nó lại vì mẹ mà thỏa hiệp, đúng là tâm cơ thâm trầm.” Tề Bằng Trình đau kịch liệt trả lời: “Vì sao nó không thể đơn thuần đáng yêu như Tề Mẫn Mẫn?”

Đều là con gái của ông, sao lại khác nhau nhiều như vậy.

Ông nghĩ đến Tề Lạc mà thấy đau đớn không muốn đứng dậy.

“Chắc cái này là di truyền đi.” Trác liệt khe khẽ thở dài.

Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, ngồi giữa ghế ở trước cửa sổ sát đất, âm thanh khàn khàn hỏi han: “Nha đầu, ấm áp không?”

Tề Mẫn Mẫn ghé vào trên người Hoắc trì Viễn, cười gật đầu: “Em phát hiện mùa đông ở thành phố B tuy rất lạnh, nhưng là trong phòng có một chút hơi ấm thì cũng không khó chịu. Trách không được có người nói, mùa đông ở phương nam lạnh hơn mùa đông ở phương bắc. Khi chúng ta ở thành phố A lạnh thành cẩu thì người của thành phố B lại ở trong phòng đầy ánh nắng hài lòng vui vẻ ăn kem.”

“Hài lòng vui vẻ thì có thế, còn ăn kem thì đừng nghĩ!” Hoắc trì Viễn dùng lực vuốt ve mặt cô, tuy sau khi cho cô uống mấy tháng thuốc Đông y, đau bụng kinh của cô đã tốt hơn rất nhiều, anh cũng không cho phép cô tùy tiện ăn đồ lạnh.

“Em chỉ hâm mộ thôi.” Tề Mẫn Mẫn đáng thương tội nghiệp chu miệng nhỏ.

Cô biết Hoắc trì Viễn là suy nghĩ cho thân thể của cô, mới không cho cô ăn kem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play