Chương 893

“Vậy con nói xem phải làm sao bây giờ?” Dương Nguyệt Quyên để sát người vào Tề Lạc, nhỏ giọng hỏi.

“Khuyên không được thì để cho nó vĩnh viễn ở đấy đi!” Tề Lạc phúc hắc cười lạnh.

“Vĩnh viễn ở đâu?” Dương Nguyệt Quyên hoài nghi nhìn con gái.

Tề Lạc đến bên tai bà, thấp giọng thì thầm hồi lâu.

Dương Nguyệt Quyên âm trầm cười lạnh: “Không độc không phải trượng phu.”

“Đúng!” Tề Lạc cười: “Mẹ, đừng ngồi, hai chúng ta nhanh đi mua vé máy bay.”

….

Hai vị chuyên gia cất bước, Hoắc trì Viễn trở lại khu chờ người nhà ở ICU, nhìn thấy chỉ có mình Tề Mẫn Mẫn, liền ngồi xuống bên cạnh cô quan tâm hỏi: “Ba đâu?”

“Ba nói bệnh của ông ngoài nhất định phải cần rất nhiều tiền, ba đến ngân hàng, nói là rút tiền lo viện phí cùng cậu.” Tề Mẫn Mẫn ngáp, dựa sát vào trong lòng Hoắc trì Viễn.

“Ngay hôm qua không phải nghe y tá nói qua, nhà cậu vì thiếu tiền viện phí mà đi bán máu. Chúng ta nên cảm ơn bọn họ.” Hoắc trì Viễn ôm cô lên đùi, nói.

“Em cũng biết, nhà cậu thật lương thiện.” Tề Mẫn Mẫn cọ xát trước ngực anh, tìm một vị trí thoải mái làm tổ ở đó.

“Thiếu ngủ một lúc rồi. Có việc gì anh gọi em.” Hoắc trì Viễn mở ra áo khoác, ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong.

Tề Mẫn Mẫn nghiêng người, để tay ở dưới eo anh, vẻ mặt quyến luyến nhìn anh: “Chú à, em phát hiện em đã không thể không có anh rồi.”

Hoắc trì Viễn cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh cũng thế.”

Rốt cuộc Tề Mẫn Mẫn cũng không kháng cự nổi thần ngủ, ngủ trong lòng Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn lấy áo khoác vây quanh người cô, tràn ngập quyến luyến nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cô lúc ngủ.

Khi nào thì bắt đầu, cảm xúc của anh chỉ vì một nụ cười, một giọt nước mắt của cô mà thay đổi?

Tề Bằng Trình về đến nhà thì thấy con gái đang vùi mặt vào ngực Hoắc trì Viễn, ông đi qua, nhẹ giọng hỏi:”Nhóm chuyên gia đi rồi à?”

“Vâng.” Hoắc trì Viễn làm động tác “Suỵt”, thấp giọng nói với Tề Bằng Trình, “Nha đầu đang ngủ, đừng đánh thức cô ấy.”

Tề Bằng Trình ngồi xuống bên cạnh Hoắc trì Viễn, tán thưởng nhìn đối phương:”Con con cưng Tề Mẫn Mẫn hơn so với tưởng tượng của ba. Xem ra ba nên buông tay rồi.”

“Cảm ơn ba đã hiểu.” Hoắc trì Viễn nhỏ giọng nói xong, không lên tiếng nữa, sợ nói thêm sẽ đánh thức Tề Mẫn Mẫn.

Tề Bằng Trình cười cười, cùng im lặng

“Ba cũng một đêm không ngủ rồi, nên đi nghỉ ngơi một lát. Tuy rằng ghế dựa hơi cứng, nhưng cũng có thể nằm được.” Hoắc trì Viễn nhìn thấy Tề Bằng Trình mí mắt nặng trĩu, liền chỉ chỉ vào dãy ghế dựa, thấp giọng đề nghị.

Tề Bằng Trình không từ chối, đi đến dãy ghế rồi nằm xuống.

Có lẽ vì đã thức thâu đêm, vừa nằm xuống liền ngủ luôn.

Hoắc trì Viễn gác cằm lên đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, cười thỏa mãn.

Gian khổ cũng không thể ngăn cản được bọn họ, ngược lại làm cho bọn họ càng biết quý trọng nhau hơn.

Đau khổ lần này đã cho họ niềm hạnh phúc thần kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play